Phi Tử Của Ca Ca

Chương 114




Một lúc lâu sau.

Trong nhà trọ Hưng Long.

Đám người Hàn Thanh đã đặt xong phòng.

Hạng Ngạo Thiên trực tiếp ôm trong lòng Mai Tuyết Tình đang mê man đi vào phòng của chính mình.

“Hàn Thanh… Mau lập tức cho ngựa ăn, mọi ngươi cũng cần phải ăn no mặc ấm, chúng ta suốt đêm lên đường!” Hạng Ngạo Thiên phân phó.

Nhìn bộ dáng Tình nhi, cái này không phải là đã bị trúng mỵ dược thông thường rồi, muốn lập tức hồi cung mời thái y chẩn đoán, nếu không, rất có thể sẽ làm bị thương thân thể nàng.

“Ngạo Thiên…” sau khi Hàn Thanh lui ra, Mai Tuyết Tình tỉnh lại.

Thân thể vừa lại không tự chủ được thân mật dán đến bên người Hạng Ngạo Thiên.

“Tình nhi…” Hạng Ngạo Thiên tim đau nhói ôm lấy Mai Tuyết Tình, “Chúng ta lập tức sẽ lên đường rồi. Phỏng chừng, trước hừng đông là có thể trở lại kinh thành!”

“Ta còn khó chịu…” Mai Tuyết Tình vặn vẹo thân thể, “Ta như thế nào vừa lại khó chịu rồi?” Như là hỏi Hạng Ngạo Thiên hoặc như là tự mình lầm bầm lầu bầu.

Thân thể cũng càng ngày càng trở nên nóng bức. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hồng hẳn lên. Khẳng định vốn là tác dụng của mỵ dược lại nổi lên rồi.

Đem Mai Tuyết Tình đỡ ngã xuống giường, cởi bỏ hoàn toàn y phục của hai người, Hạng Ngạo Thiên cùng Mai Tuyết Tình bắt đầu một phen mây mưa chi hoan.

Hạng Ngạo Thiên trong lòng không phải không có tư vị. Khi Mai Tuyết Tình bình thường, nếu chủ động cuồng dã như vậy, Hạng Ngạo Thiên khẳng định rất cao hứng đã cười rộ lên rồi. Nhưng là, hôm nay, chứng kiến bộ dáng nàng khó chịu, Hạng Ngạo Thiên trong lòng đau như cắt. Hơn nữa chủ yếu chính là, thường xuyên giao hợp như vậy, đối với thân thể Mai Tuyết Tình sẽ có hại rất lớn.

Sau khi hoan ái xong, Hạng Ngạo Thiên thay Mai Tuyết Tình mặc lại y phục, ôm nàng đi ra khỏi phòng.

Hắn lớn tiếng kêu gọi Hàn Thanh, “Đã chuẩn bị xong hết rồi sao?”

“Chuẩn bị xong rồi!” Hàn Thanh không biết, hoàng đế như thế nào lại cấp bách như vậy.

“Lập tức lên đường! Ta đi trước một bước, các ngươi mau chóng đuổi theo sau!” Giao phó xong, mang theo Mai Tuyết Tình nhanh chóng rời đi.

Thường xuyên làm chuyện nam nữ, khiến cho Mai Tuyết Tình không còn chút sức lực, nàng vừa lại ở trong lòng Hạng Ngạo Thiên thiêm thiếp ngủ.

Cảm giác này không biết ngủ bao lâu.

Mai Tuyết Tình loáng thoáng nghe được có người nói chuyện.

“Hoàng thượng, công chúa chính là bị trúng thất mỵ tán, cũng chính là tác dụng của dược phải trong bảy ngày sau mới có thể tiêu trừ được!” thanh âm của Khai thái y.

“Vậy có biện pháp nào, làm cho tác dụng của dược mau chóng tiêu trừ không?” Hạng Ngạo Thiên lên tiếng.

“Biện pháp tốt nhất chính là âm dương giao hợp!” Khai thái y khẳng định nói.

“Cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp, thân thể Tình nhi sẽ không chịu đựng nổi!” Hạng Ngạo Thiên không chút nào chú ý tới, Mai Tuyết Tình mặt đang đỏ ửng giống như con tôm luộc.

Hóa ra, mình trúng mỵ dược!

Nhớ tới hành vi đủ loại của chính mình, Mai Tuyết Tình hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Hận chết cái tên nam nhân có vẻ mặt hung ác kia rồi! Dĩ nhiên dám ép nàng uống mỵ dược!

“Hay là, để lão thần kê một chút thanh tâm lương huyết dược, sau khi nấu xong, cho công chúa uống!”

“Kê đi! Phải thử một lần!” Hạng Ngạo Thiên cũng không có quá chắc chắn.

Hạng Ngạo Thiên cùng thái y cũng đi ra ngoài.

Mai Tuyết Tình mở to hai mắt. Đánh giá qua một lần bài biện trong phòng, nơi này hẳn vốn là trong ám thất ở ngự thư phòng. Nói là ám thất, kỳ thật, trong phòng một chút u ám cũng không có. Nóc nhà, cửa sổ nơi nào ánh dương quang cũng tràn ngập.

Mai Tuyết Tình cảm giác cả người vừa lại tràn ngập sự khô nóng. Thân thể càng lúc càng khô nóng trống rỗng, làm cho nàng không thể không đứng dậy.

Trước mắt sáng ngời!

Đúng rồi, trong ám thất có một bể tắm lớn!

Phía trên bể tắm từ long đầu không ngừng song song cuồn cuộn chảy xuống hai dòng nước nóng và nước lạnh.

Đợi Hạng Ngạo Thiên một lúc lâu sau, cũng không thấy hắn trở về. Mai Tuyết Tình không nhịn được nữa, nàng nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ y phục, nhảy vào trong bể nước. Cột nước lạnh lẽo như thác nước chảy xuống đập vào trên người, làm cho nàng bất giác rùng mình ớn lạnh.

Sao lại lạnh như vậy hả?

Đôi tay vòng lên gắt gao ôm ở trước ngực, có điều là, khô nóng trong người thật ra cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Hạng Ngạo Thiên tiến vào ám thất.

Trước hết chứng kiến chính là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thiếu sức sống của Mai Tuyết Tình, đôi môi tái nhợt không hề có chút huyết sắc.

Hai mắt nhắm nghiền, đôi tay mảnh mai còn vòng lại ôm trước ngực, bộ dáng run rẩy đứng ở trong nước lạnh.

“Nàng điên rồi sao?” Hạng Ngạo Thiên buông chén thuốc trong tay xuống, cũng chưa kịp cởi bỏ quần áo, trực tiếp nhảy vào trong bể nước, đem Mai Tuyết Tình từ dưới cột nước lạnh lẽo dời đi.

“Ngạo Thiên…” Mai Tuyết Tình có chút thẹn thùng, mặt vừa lại đỏ hồng hẳn lên.

Lúc nào, chính mình lại biến thành kẻ dâm đãng không chịu nổi nữa rồi?

“Nàng đã nghe được?” Nhìn vẻ mặt của nàng cũng biết được đại khái, Hạng Ngạo Thiên hỏi nàng.

Mai Tuyết Tình gật đầu.

“Ngạo Thiên, y phục của ngươi cũng ướt đẫm!” Mai Tuyết Tình nhắc nhở hắn.

Hạng Ngạo Thiên cởi bỏ y phục trên người, “Đi, chúng ta làm một uyên ương cùng tắm đi!”

Ôm lấy Mai Tuyết Tình ngồi xuống trong bể nước.

“Ngạo Thiên…” Mai Tuyết Tình có chút không tự nhiên.

“Tình nhi…” Hạng Ngạo Thiên thâm tình kêu gọi tên của nàng, bàn tay to dịu dàng xoa nắn trước ngực nàng, nhẹ nhàng vân vê.

“Tình nhi… Không có gì phải thẹn thùng cả! Chúng ta vốn là vợ chồng, ngay cả khi nàng không trúng mỵ dược, chúng ta cũng có thể cùng nhau làm cái loại chuyện này mà!”

Hạng Ngạo Thiên khuyên bảo nàng, “Trên thực tế, ta càng thích bộ dáng của nàng bây giờ, nếu nàng khi bình thường cũng chủ động cùng kiều mỵ như vậy thì rất tốt rồi!”

“Ngạo Thiên…” Mai Tuyết Tình mặt càng đỏ hơn.

Tay nhỏ bé xoa xoa trước ngực Hạng Ngạo Thiên.

“Đúng rồi, cứ như vậy…” Hạng Ngạo Thiên dẫn dắt, muốn cho nàng cảm nhận được giây phút đẹp nhất khi mây mưa chi hoan.

“Ah…” Mai Tuyết Tình khẽ kêu một tiếng.

Hạng Ngạo Thiên không để nàng kịp chuẩn bị, cũng đã tiến nhập vào trong cơ thể của nàng.

“Uh… Ngạo Thiên…” Mai Tuyết Tình hưởng thụ tình cảm mãnh liệt không đồng dạng như vậy.

“Tình nhi… Lên tiếng gọi lớn đi, đừng chịu đựng… Nơi này chỉ có ta và nàng, người bên ngoài vốn nghe không được đâu!” Hạng Ngạo Thiên dẫn dụ nàng.

“Ba… Ba…” bị dòng nước chảy xuống va đập, rốt cục làm cho Mai Tuyết Tình lên tiếng hô to, “Ah… Ngạo Thiên...”

Một dòng nước ấm áp từ trong chính cơ thể tản ra.

Hạng Ngạo Thiên cũng đã lên tiếng kêu to…

“Tình nhi… Ta yêu nàng...”

Hai người trên người lấp lánh đầy những giọt nước, nói không rõ vốn là mồ hôi hay là nước trong bể…

Trên nhuyễn tháp.

“Tình nhi… Ngủ đi, nàng mới rồi mệt muốn chết rồi!” âu yếm hôn lên môi Mai Tuyết Tình một cái, “Phỏng chừng, sau khi uống chén dược này, đêm nay đúng là sẽ không khó chịu nữa rồi! Vạn nhất khó chịu cứ nói, nàng phải kêu ta dậy, không nên tùy tiện ngâm mình vào nước lạnh nữa, biết không?”

“Uh…” Mai Tuyết Tình gật đầu, “Ngạo Thiên… Cám ơn ngươi...”

Mai Tuyết Tình mới phát hiện Hạng Ngạo Thiên vốn là chăm sóc nàng tỉ mỉ như thế.

“Nàng trong lúc này còn nói cái gì tạ ơn ta?” Hạng Ngạo Thiên giả vờ tức giận, “Hơn nữa, ta còn muốn nàng!”

Mai Tuyết Tình khẽ thè đầu lưỡi xinh xắn ra một chút, “Không nên, ta thật mệt mỏi!”

Hai mắt nhắm lại, vội vàng ngủ, phảng phất thật sự sợ hắn lại sẽ làm lần nữa.

Nhìn bộ dáng nàng nghịch ngợm, Hạng Ngạo Thiên cũng khẽ cười. Hóa ra, nàng cũng có mặt ngây thơ khờ khạo!

Nghe được tiếng hít thở đều đều của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên đứng dậy. Còn có chuyện rất trọng yếu đang chờ đợi hắn. Hắn, bất luận như thế nào, đều phải tra ra kẻ đứng đàng sau độc thủ!

Bên trong ngự thư phòng.

Hàn Thanh đem kết quả thẩm vấn báo cho Hạng Ngạo Thiên.

“Thuận theo kết quả, tiếp tục truy vấn, nhất định phải tìm cho ra hung phạm phía sau!” Hạng Ngạo Thiên mệnh lệnh đến.

Dĩ nhiên có người muốn thương tổn hại nữ nhân của hắn!

Dĩ nhiên hèn hạ đến cùng, đối với một nữ tử tay trói gà không chặt lại đi hạ mỵ dược.

Bọn họ thật sự rất là hèn hạ bỉ ổi!

Xem ra, đối phó người hèn hạ bỉ ổi, phải dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi thôi!

Sau khi Hàn Thanh lui ra, Hạng Ngạo Thiên ngồi ở trên long ỷ, phân tích sự việc chân tướng.

Những người bên cạnh, từng người một tiến hành sắp xếp tra xét.

Là hắn?

Không có khả năng!

Là hắn?

Càng không thể có thể!

Vốn là nàng?

Cũng có thể!

Chẳng lẽ là nàng?

Hạng Ngạo Thiên đem lực chú ý dừng lại ở trên thân thể của hắn.

Long mục híp lại.

Xem ra, sau này cần phải cẩn thận một chút! Mật thiết quan sát nhất cử nhất động của nàng!

Hạng Ngạo Thiên gắt gao nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

Các đốt ngón tay mơ hồ trở nên trắng bệch cũng không tự biết.

Chưa người nào có thể thương tổn nữ nhân của hắn!