Phong Lưu Tam Quốc

Chương 374: Trường Sa (thượng)




Trương Lãng nặng nề thở dài, nói:

- Cái này không phải là lỗi của ngươi, kỳ thật chỉ trách ta làm quá đáng. Nếu không làm vậy thì Hàn Huyền sẽ không nghi ngờ phụ thân ngươi, sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn cho đại kế sau này của ta.

Hoàng Tự ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt.

Gã nức nở nói:

- Chúa công, mạt tướng thân mang tội, vốn không nên nói cái gì. Nhưng xin chúa công hãy xem ở Hoàng Tự vì chúa công xuất sinh nhập tử, đến lúc đó người hãy cho phụ thân ta và Lưu thúc thúc một con đường sống đi.

Trương Lãng vỗ bả vai gã, vô cùng trầm trọng nói:

- Ngươi cứ yên tâm. Cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ làm như vậy. Không chỉ thế, ta còn định để phụ thân ngươi cùng ngươi vì ta chinh chiến thiên hạ, lập công lao to lớn đâu.

Hoàng Tự không thèm để ý hình tượng, mặt còn đẫm nước mắt, nét mặt đầy vui mừng hỏi:

- Chúa công nói có thật không?

Trương Lãng gật đầu, mỉm cười nói:

- Vốn ta không định nói, nhưng ta bị lòng hiếu thảo của ngươi làm cảm động. Con người vì sao là con người, chính là bởi vì con người có cảm tình. Nếu một người quên tổ bỏ tông, người đó còn là con người sao? Kỳ thực ta đã ngầm cùng Hoàng Trung viết thư qua lại rồi, chẳng qua đang chờ thời gian tốt nhất nội ứng ngoại hợp một phen đánh xuống Trường Sa thành mà thôi.

Hoàng Tự mừng đến phát khóc, không biết nên nói sao, chỉ liên tục dập đầu lạy Trương Lãng.

Tướng sĩ bên cạnh dù là ai cũng vô cùng cảm động, bị sự hiếu thảo của Hoàng Tự làm khâm phục.

Trương Lãng tự tay nâng Hoàng Tự dậy, thế này gã mới đứng lên.

Trương Lãng cười nói:

- Đây cũng là mục đích tại sao ta thả Lưu Bàn vào thành.

Hoàng Tự giải quyết được tâm sự, lòng cực kỳ thoải mái.

Lúc này Trương Lãng bỗng nhiên ngoái đầu quát với đám Quách Gia:

- Mới rồi chuyện ta nói với Thư Bình đều là bí mật quân cơ quan trọng, các ngươi nếu có ai dám để lộ một chút tiếng gió thì ta sẽ khiến các ngươi đầu rơi xuống đất!

Các vị tướng cùng đáp:

- Tuân lệnh!

Lúc này Quách Gia bỗng lên tiếng, cố ý làm bộ dáng ấp úng nói:

- Chúa công, cái tên vừa đầu hàng Dương Linh rất không đáng tin, chỉ sợ lỡ mà gã để lộ ra cái gì thì tất cả đại kế của quân ta ngâm nước nóng.

Trương Lãng suy tư nửa ngày, lạnh lùng hỏi:

- Vậy bây giờ gã đâu rồi?Quách Gia nhìn bốn phía, trừ các tướng sĩ thân tín ra thì không thấy ai khác.

Gã khó hiểu nói:

- Mới rồi còn thấy hắn mà, sao bây giờ đi đâu rồi?

Trương Lãng tức giận nói:

- Vậy còn không mau truy tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Quách Gia kinh hoàng nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi!

Các tướng sĩ bắt đầu truy tìm Dương Linh, kém chút đào ra ba tấc đất, lật tung cả quân trại nhưng vẫn không tìm thấy gã.

Trương Lãng giả bộ làm vẻ mặt cực kỳ tức giận quay về lều của mình, kỳ thực trong lòng bởi vì biểu hiện của Dương Linh mà cười muốn rụng răng. Mới rồi khi Quách Gia nói đến Dương Linh thì Trương Lãng đã chú ý tới gã co giò lén chạy đi. Chẳng qua Trương Lãng cố ý cho gã chút thời gian, để gã thuận lợi trốn về Trường Sa mà thôi.

Quân cờ quần chúng của Trương Lãng bắt đầu phát huy công hiệu.

Dương Linh chạy nhanh như chớp, hai ba phen đã xông tới phòng ngựa, dắt một con ngựa trực tiếp xông ra cửa sau trại, nở nụ cười. Bên trong binh sĩ khí thế ngất trời, gặp nhau lập tức hỏi có thấy Dương Linh hay không. May là gã ngày nào cũng ở trong lều, người biết mặt cực kỳ ít ỏi, cho nên mới dễ dàng trốn đi. Chỉ là khi Dương Linh đến cửa sau trại thì phát hiện binh sĩ đang định đóng cửa lại, gã hoảng hốt miễn cưỡng vọt tới.

Lúc này binh sĩ cũng phát hiện không bình thường, lập tức có người hét to:

- Dương Linh bỏ trốn, chạy từ cửa sau trại, mau đuổi theo!

Rất nhanh đã có khinh kỵ binh, một đội khinh bộ binh từ trong trại đuổi theo ra.

Dương Linh liều mạng quất ngựa, hận không thể mọc tám chân bay lên trời cho rồi.

Mặt sau tiếng chân dồn dập, cách chưa tới mười thước. Nhưng Dương Linh dựa vào quen thuộc địa hình, dần cắt đuôi truy binh. Liên tục mất một canh giờ thì Trường Sa thành đã ở trong tầm mắt phía xa. Nhưng truy binh của Trương Lãng không nản lòng, từ xa đuổi theo sau gã.

Binh sĩ trên thành vừa mới nếm mùi thất bại, bị Hàn Huyền mắng xối xả, đã thành chim sợ cành cong. Lúc này thấy đằng trước có người dẫn đội, mặt sau có không ít kỵ binh vọt tới, vội thổi kèn biểu thị có quân địch tấn công.

Dương Linh giục ngựa rất nhanh đã đến sông hộ thành. Bây giờ gã và con ngựa mệt thở hổn hển, nhưng coi như đã tới nơi.

Tuy nhiên, binh sĩ trên thành mặc kệ trắng đen, đầu tiên cho ngươi ăn mưa tên đã. Nếu không phải Dương Linh trốn mau thì thật sự bị trúng tên rồi.

Gã vừa sốt ruột vừa tức giận, ngóng cổ hét thật to:

- Ta là Dương Linh đây, mau mở cửa thành!

Binh sĩ trên thành lại bắn một mớ tên mới nghe ra giọng của gã, một ngũ trường nhô đầu ra nhìn, chấn kinh nói:

- Đúng thật là Dương Linh tướng quân!

Dương Linh sốt ruột muốn chết, vừa nhìn truy binh nhanh chóng tới gần, một bên còn phải đối phó binh sĩ bắn tên, như kiến bỏ chảo nóng đi vòng vòng.

Gã lại la to:

- Mau mở cửa thành, ta vừa chạy ra khỏi quân doanh quân địch! Nhanh lên, nếu không ta chết chắc rồi!

Ngũ trường đó còn đang chần chờ, phía xa Lữ Khoáng ở trên lưng ngựa sớm lắp xong cung tên.

*Vèo vèo vèo* liên tục ba mũi tên. Dương Linh tránh được hai mũi trước nhưng không thoát khỏi mũi thứ ba, bị bắn trúng vai trái, máu chảy ra.

Lữ Khoáng lớn tiếng nói:

- Mọi người mau thúc ngựa, tuyệt đối không thể để tên giặc này vào thành, nếu không thì đại kế của chúa công xong hết rồi!

Lữ Khoáng dẫn kỵ binh xông lên, vừa chỉ huy binh sĩ bắn tên, rất có khí thế không giết chết Dương Linh quyết không bỏ qua.

Ngũ trường trên thành rốt cuộc quyết định, khiến binh sĩ mở cửa thành.

Dương Linh nhặt được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng lao vào trong thành.

Khi Lữ Khoáng vọt tới cầu treo thì binh sĩ sớm đóng cửa thành, nghênh đón họ là hàng loạt mũi tên. Lữ Khoáng tức giận cuồng mắng, đáng tiếc không có cách nào, lùi cách thành một dặm quanh quẩn thật lâu sau mới ủ rũ lui binh.

Phủ châu mục Trường Sa.

Hàn Huyền nằm chễm chệ trên ghế, người khoác tơ lụa mỏng, có hai thị nữ kiều diễm một trái một phải nhẹ nhàng xoa bóp cho gã. Một thị nữ khác quỳ bên cạnh cầm hoa quả không ngừng lột da, cẩn thận bỏ vào miệng Hàn Huyền. Bên dưới không xa có bảy, tám ca cơ vũ nữ xinh đẹp trong tiết tấu của nhạc sư từng bước chân ngọc thướt tha. Hàn Huyền híp mắt, đầu không ngừng lắc lư, nhìn gã vẻ mặt hưởng thụ, giống như đã quên sạch buổi sáng thua trận.

Không chỉ là thế, trong phủ châu mục xa hoa, thượng cổ đàn hương nam mộc làm cột, điêu khắc rồng bay sống động như thật, dụng cụ quý báu bày trí khắp nơi trong phòng. Bên cạnh còn có một bình phong rộng chín thước, cao sáu thước. Bên trên cỏ cây hoa hồng, tương tây phong tình, sinh động như thật. Mức độ xa hoa ngay cả phủ của Trương Lãng ở Mạt Lăng cũng không sánh bằng được.