Phong Lưu Tam Quốc

Chương 386: Thái Trung (thượng)




Trương Lãng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Quách Gia không phải bắn tên trật, chỉ cần lấy được Ba Khâu thì có thể đưa mắt về Nam quận rồi, tới khi đó nguy hiểm Hạ Khẩu cũng dễ dàng giải quyết.

Mấy ngày nay tâm tình của Trương Lãng luôn rất tốt, đặc biệt có một tin tức khiến hắn phấn chấn tinh thần: Ba Khâu không có hai vạn binh sĩ mà hắn luôn tưởng tượng, mà là từ khi hắn rút khỏi Trường Sa chạy hướng Công An thì Vương Uy phái ba ngàn binh sĩ nam hạ tiếp nhận Trường Sa thành. Tuy ba ngàn binh sĩ đối với Vương Uy không tính cái gì, nhưng đối với Trương Lãng thì có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

Bởi vì Thái Trung nóng nảy liều lĩnh, không đợi quân Thái Hòa, Văn Sính tới đã ra khỏi Đông Sơn quận đi Hoa Dung, điều Này cho Trương Lãng cơ hội lớn phá địch.

Hai ngày sau, Trương Lãng nắm rõ vị trí và binh lực của Thái Trung.

Thái Trung dường như cũng phát hiện ra, thả chậm tốc độ hành quân, bắt đầu chờ đội bộ binh Thái Hòa đến.

Vốn Trương Lãng không muốn chờ, định ban đêm cướp trại bắt Thái Trung. Nhưng Quách Gia bất ngờ phản đối.

Trương Lãng rất khó hiểu hỏi:

- Phụng Hiếu, là ngươi đề nghị ta bắt lấy đại quân Thái Trung, Thái Hòa, tại sao bây giờ ngươi lại phản đối ta xuất binh?

Quách Gia nói:

- Đúng vậy, thuộc hạ đúng là muốn chúa công nhổ đi hai đại quân của Thái Trung, Thái Hòa, nhưng cách làm thì còn phải chờ bàn lại đã. Lại nói nhìn Thái Trung bây giờ từng bước thận trọng, rõ ràng là tăng cường phòng bị, chúa công nên nghĩ cách khác vẹn toàn mới tốt.

Trương Lãng suy tư giây lát, từ từ nói:

- Có phải ngươi sợ ta bứt dây động rừng, bỏ con tôm bắt con tép?

Quách Gia gật đầu nói:

- Đúng là vậy. Nếu lúc này chúa công bắt lấy Thái Trung thì chỉ sợ Thái Hòa sẽ phát hiện mà không dám đi tới, chờ Văn Sính xuống hoặc quay về Ba Khâu, tới lúc đó thì xong rồi.

Trương Lãng hỏi:

- Vậy nên làm sao đây?

Quách Gia cười nói:

- Nếu Thái Trung đã có cảnh giác thì tất nhiên chúa công phải xóa đi sự cảnh giác đó.

Trương Lãng hỏi tới:

- Làm sao trừ đi cảnh giác của hắn?

Quách Gia cười âm hiểm nói:

- Lúc Thái Hòa lên thì chính là lúc Thái Trung nói vĩnh biệt với đời.

Trương Lãng bỗng hiểu ra, thoải mái cười to, liên tục cảm thán nói:- Quả nhiên không uổng là Quách Phụng Hiếu. Kỳ thực ngươi có thể kiếm tẩu thiên phong, cái này chẳng phải là bắt lấy sơ hở lòng người sao? Bình thường một người một mình đi trong đêm thì sẽ cực kỳ cẩn thận, rất sợ xuất hiện kẻ xấu. Nhưng nếu người đó cùng một đám người đi trong đêm thì sẽ to gan đến có thể đi làm chuyện xấu. Hay thật là hay, nói vậy là Phụng Hiếu muốn một ngụm nuốt hai cái?

Quách Gia cười gật đầu, nói:

- Thiên hạ này người hiểu ta chỉ có chúa công.

Trương Lãng lắc đầu thở dài:

- Phụng Hiếu à, mỗi lần ngươi đều can đảm hành động như vậy, mỗi lần đều khiến người phập phồng lo sợ, mỗi lần ngươi đều tham ăn như vậy, hận không thể một ngụm nuốt cả thiên hạ. Thái Trung, Thái Hòa liên hợp một chỗ, nói sao cũng có một vạn binh lực, làm sao nuốt đây?

Quách Gia chắp tay từ chối nói:

- Chúa công quá khen. Đối với hai cái binh tôm tướng cua như Thái Trung, Thái Hòa thì cần gì khách sáo. Cho dù cường công, chúa công cũng có thực lực đó. Lại nói chúng ta chỉ là muốn dùng mưu kế mà thôi.

Trương Lãng cười nói:

- Nói hay lắm. Vậy hành động cụ thể ra sao?

Quách Gia đi tới bên cạnh Trương Lãng, thì thầm nói vào tai hắn. Hoàng Trung, Hoàng Tự đứng bên cạnh lòng ngứa ngáy muốn chết, vãnh tai ngóng, nhưng trừ thấy môi mấp máy ra không nghe được chữ gì. Lời Quách Gia nói còn nhỏ hơn cả muỗi kêu.

Trương Lãng nghe xong liên tục gật đầu, cười toe toét.

Hai ngày nay mi mắt phải của Thái Trung cứ nháy không ngừng. Trực giác nói cho Thái Trung, gã gặp nguy hiểm.

Sở dĩ Thái Trung có thể nhanh chóng leo lên thiên tướng tuy có quan hệ lớn đến Thái Mạo dẫn dắt, nhưng trong bụng gã có mấy phần quỷ kế, khiến Thái Mạo rất vừa mắt. Thái Trung là thành tinh rồi, mí mắt liên tục nhảy, ban đêm cứ mơ ác mộng thì gã dứt khoát mỗi ngày chỉ đi vài dặm đường, sau đó chọn nơi dễ thủ khó công hạ trại, chờ Thái Hòa đến.

Ngày hôm nay gã giống như bình thường, cắm trại.

Bỗng có thám báo đến bẩm rằng:

- Tướng quân, cách chúng ba mươi dặm nam bộ Đông Sơn trấn có một thôn xóm rất hẻo lánh, vô tình phát hiện có nhiều bếp nấu đao tiêu phá toái, một ít tên cùn, hiển nhiên là có nhân mã nghỉ ngơi tại đây, xem tình hình thì xảy ra trong khoảng thời gian này.

Thái Trung bật dậy, hỏi:

- Có phải chăng là quân Trương Lãng?

Thám báo không dám khẳng định, đáp:

- Trong phút chốc chưa thể xác định có phải là quân Trương Lãng hay không. Nhưng đội thám báo chúng ta còn đang cẩn thận điều tra nơi đó, nếu có tin tức gì mới lập tức báo cho tướng quân ngay!

Thái Trung phất tay, có chút cáu kỉnh nói:

- Đây chắc chắn là quân Trương Lãng rồi, tại sao hắn có thể nhanh chóng xuất hiện tại đây như vậy? Không lẽ là…?

Thái Trung nhớ tới gần đây mình cứ hay mơ ác mộng, mí mắt nháy hoài, sắc mặt biến ngày càng xanh.

Gã liên tục rống:

- Binh sĩ, mau lên, đi truyền tin cho Thái Hòa, khiến hắn phải tăng tốc độ, trong vòng ba ngày nhất định chạy tới! Cứ nói là bổn tướng quân phát hiện tung tích Trương Lãng, Cũng truyền tin cho các tướng quân mọi đường, để họ nhanh chóng chạy tới.

Cuối cùng, Thái Trung vẫn thấy không an toàn, lại ra lệnh:

- Trong ba ngày này, mọi người phải cảnh giác cẩn thận cho ta, tuyệt đối không được sơ sót chút nào!

Thái Trung phập phồng lo sợ qua ba ngày, năm ngàn binh sĩ của gã cũng căng thẳng thần kinh ba ngày.

Chỉ tới khi có binh sĩ nói là Thái Hòa mất mấy canh giờ nữa là sẽ tới hội hợp với gã, Thái Trung mới thở ra một hơi, cảm thấy mình hơi bị nhạy cảm quá đáng. Đang lúc gã thầm cười nhạo mình thì lính truyền tin đem đến tin tức khiến gã vô cùng kinh sợ. Thái Hòa trúng phục kích của Trương Lãng, bây giờ đang ở trên một con đường bắc đạo Đông Sơn trấn khổ chiến gần nửa canh giờ.

Thái Trung mới nhẹ nhõm gần nửa canh giờ thì tinh thần lại kéo căng. Cho dù sợ hãi đến thế nào, không thể thấy chết không cứu huynh đệ của mình. Không giây lát, Thái Trung đã dẫn nguyên năm ngàn binh mã bỏ trại đi ra, chạy tới chiến trường.

Vội vàng hành quân, gã không chú ý sắc trời biến tối.

Đang khi họ tiến tới đường thôn thì phía xa mơ hồ nghe có tiếng chém giết, trải qua một cửa xóm.

Thôn xóm bỗng bốc cháy lửa, văng vẳng có tiếng hét thảm thê lương. Thái Trung ngừng bước chân, muốn xem thử rốt cuộc là có chuyện gì. Binh sĩ khác thì bị tiếng hét thảm khiến hút ngụm khí lạnh.