Phong Lưu Tam Quốc

Chương 456: Nam chinh bắc chiến (thượng)




Lúc này Viên Đàm lĩnh binh cướp bóc các nơi Cam Lăng, An Bình, Bột Hải, Hà Gian, nghe tin Viên Thượng bại chạy trung sơn, Viên Đàm dẫn binh tấn công. Viên Thượng không có lòng hiếu chiến, chạy tới U Châu đầu vào Viên Hi. Tháng chín, Tào Tháo biết Viên Đàm có ý đồ Ký Châu thì vô cùng tức giận, viết thư từ hôn, lĩnh đại quân truy kích đến Bình Nguyên. Viên Đàm tự biết không địch lại, chạy tới Nam Bì. Tào Tháo đuổi theo, phá Viên Đàm dưới Nam Bì thành. Tào Hồng hưng phấn xông lên, giết Viên Đàm trong loạn quân. Quách Đồ Diệc bị Nhạc Tiến bắn xuyên, ngã chết trong đám người.

Tháng mười, Tào Tháo sai hàng tướng Tiêu Xúc, Trương Nam, Mã Diên, Trương Khải binh chia ba đường, bắc tiến U Châu. Cũng ra lệnh cho Lý Điển, Nhạc Tiến tấn công Tịnh Châu Cao Kiền. Tướng lĩnh binh Cao Kiền chống cự tại Hồ quan khẩu, bị kế lừa ra, chiến đấu chết dưới thành.

U Châu Viên Thượng, Viên Hi thì khó thể đón địch, bỏ thành đầu hướng Liêu Tây Ô Hoàn Xúc.

Mấy tháng sau, Tào Tháo một đường truy đuổi, liên tục chiến đấu, bắc định Liêu Đông, tây bình Tịnh Châu, thu Hà Bắc tứ châu vào túi.

Phương bắc thống nhất, Tào Tháo ngựa không ngừng vó chỉnh đốn quân đội, bắt đầu chuẩn bị nam hạ.

Lúc này Triệu Vân lĩnh binh đại phá Nguyệt Ô thành, ba đường nhân mã giáp công Sĩ Tiếp. Sĩ Tiếp bại lui về Giao Châu.

Sĩ Tiếp lui giữ Giao Châu, Triệu Vân thừa thắng đuổi theo, bức ép Giao Châu nhưng không tấn công mà trước khiến Cao Thuận lĩnh binh quét sạch quân đội địch ở bốn phía Giao Châu, cô lập thanh thế Giao Châu. Tiếp theo ném ra hòa thư, dùng chính sách mềm mỏng. Chỉ cần Sĩ Tiếp chấp nhận thuần phục Trương Lãng thì gã vẫn có thể ngồi vững ghế thái thú. Sĩ Tiếp không tuân theo, Triệu Vân kiên nhẫn tìm cơ hội.

Tháng chạp, Giao Châu bị vây khốn ba tháng, trong thành bắt đầu cạn lương thực. Mắt thấy không tử thủ nổi nữa, Sĩ Tiếp tổ chức nhân mã bốn phía phá vây. Triệu Vân đang chờ thời cơ này, chẳng những bắt sống Sĩ Vũ, chém Quá Thiên, còn tổ chức nhân mã bắt đầu luân phiên mạnh mẽ tấn công Giao Châu.

Đến cuối tháng thì Sĩ Tiếp rốt cuộc không chống chọi nổi nữa, mở thành chấp nhận đầu hàng.

Triệu Vân dùng lễ tướng đối đãi, để lại một phần nhân mã, khiến Sĩ Tiếp theo y trở về Mạt Lăng.

Trận chiến Giao Châu giằng co gần hai năm rốt cuộc lấy Triệu Vân khai cương mấy trăm dặm thắng lợi chấm dứt. Tuy chiến dịch này kéo dài lâu, nhưng từ trong quân tuôn ra một đống tướng lĩnh trẻ tuổi ưu tú. Bọn họ trải qua lần chiến đấu quy mô lớn này, các mặt năng lực đều tăng vọt rất nhiều. Ví dụ như đám thanh tiên tài tuấn Lăng Thống, Hạ Tề, chậm rãi có thể trở thành đại tướng chống đỡ một phía.

Theo Triệu Vân khải hoàn quay về, Trương Lãng đã có được toàn bộ châu quận Giang Nam, hơn nữa kéo dài xúc tua vươn hướng Kinh Châu. Tiếp theo cần làm là tiến Xuyên Thục, hoặc bắc phạt Trung Nguyên.

Kiến An năm thứ mười, đầu xuân, Giang Đông trải qua mấy năm trầm lắng tích trữ lương, giờ đã sung túc vật tư, lương thảo thành đống. Đan Dương thì khoáng sản khai phá khiến Giang Đông thu nhập tài chính tăng cao. Mạt Lăng một mảnh phồn vinh thịnh vượng.

Biết được Tào Tháo đã bình định phương bắc, Lữ Bố đứng vững Tây Xuyên, Trương Lãng và đám quân sư Quách Gia tiến hành cuộc họp chiến lược.

Tại Mạt Lăng, trời đã tối, trong phủ châu mục, vệ binh canh gác nghiêm ngặt không chút qua loa tới lui tuần tra.

Trong phòng hội nghị vẫn sáng tỏa ánh đèn.

Trương Lãng và mọi người đang kịch liệt thảo luận.

Từ Tuyên từ Giao Châu đắc thắng trở về luôn ở nhà điều dưỡng, tối nay là lần đầu tiên có mặt trong hội nghị quan trọng thế này từ khi quay về.

Gã tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nói:

- Lấy thực lực hiện tại của quân ta, cần gì hợp tác với Lưu Bị, hai đường tiến quân Trung Nguyên? Triệu Vân tướng quân đã ở chiến dịch Giao Châu chứng minh tài năng của hắn rồi, có thể trọng dụng. Để hắn lĩnh binh vào Xuyên, trước bắt vị trí Tứ Xuyên của Lưu Bị, sau đó hai đường binh mã ra Hán Trung, một đường ra Hợp Phì thì cũng đạt tới mục đích, lại còn không cần mượn tay người khác!

So với Từ Tuyên vì gần hai năm ở Giao Châu sinh hoạt trên lưng ngựa mà biến gầy gò rắn chắc, Điền Phong rõ ràng phát tướng nhiều. Tuy gã sống sung sướng nhưng trên mặt đã đầy nếp nhăn, mắt bình thường híp lại như đang nghỉ ngơi. Khi ngẫu nhiên mở ra thì có tia sáng khó dò khiến người không thể phỏng đoán suy nghĩ trong lòng gã.Điền Phong nhàn nhã nói:

- Nếu như Tào Tháo vẫn là trước kia chỉ phát triển tại vùng Quan Trung, vậy lời của Từ đại nhân còn có thể suy sét. Nhưng hiện nay Tào Tháo đã đánh hạ Hà Bắc tứ châu, trước nay chưa từng có cường đại. Lấy điều kiện hiện có của Giang Đông, hợp tác với Lưu Bị Xuyên Trung là sáng suốt.

Trương Lãng nghe nửa ngày, ý kiến phản đối và đồng ý ngang nhau. Bởi vì bên dưới tranh luận quá kịch liệt nên trong thoáng chốc hắn không xen mồm vào được.

Từ Tuyên kích động nói:

- Lưu Bị có thể như ngày hôm nay còn không phải vì có chúa công làm điểm tựa? Nếu không bằng vào tài năng của hắn, không khả năng dễ dàng như vậy chiếm được Tây Xuyên. Thêm nữa hiện nay Hán Trung vẫn là Lưu Tịch thủ, Lưu Bị muốn đánh bại gã không phải việc đơn giản như vậy. Nếu dựa vào Lưu Bị phát triển quyết định tuyến đường mình đi tới, không bằng cướp lấy tự mình khống chế cả chiến tuyến, cũng có cùng hiệu quả thôi!

Trương Lãng nghe đến bực mình, nói:

- Đừng cãi nữa! Xem dáng vẻ của Tào Tháo thì sợ là hắn sẽ không đợi chúng ta bắc phạt Trung Nguyên, sẽ mang binh xâm nhập phía nam. Nếu thật là vậy thì chúng ta không thể xem thường tác dụng của Lưu Bị.

Trương Chiêu cũng lên tiếng nói:

- Đúng vậy, thám tử đã đem đến tin tức, Tào Tháo bắt đầu điều động vài chục vạn quân Hà Bắc đi Hứa Đô, Sung Châu. Nếu không đoán sai, rất có khả năng sẽ một hơi nam hạ, xâm nhập Giang Đông. Chúng ta nên trước chuẩn bị phòng thủ đi.

Trương Lãng suy tư, nói:

- Lấy tính cách của Tào Tháo thì rất có khả năng. Nhưng nếu hắn thật sự nam hạ, vậy chúng ta sẽ phải đánh một trận khổ chiến rồi.

Điền Phong cười rằng:

- Nếu Tào Tháo thật muốn làm vậy chỉ sợ đã cách ngày chết không xa.

Trương Chiêu tò mò hỏi:

- Sao nói vậy?Điền Phong nói:

- Bắc quân không tập thủy chiến, không có vài năm luyện tập mà vội vàng xuống thì chẳng phải là tự tìm đường chết?

Trương Chiêu cười to nói:

- Chính xác! Không lẽ Tào Tháo không rõ điều này?

Tuy mới rồi Từ Tuyên tranh cãi gay gắt khó thở, nhưng bây giờ chuyển đề tại, nóng tính cũng dằn xuống.

Gã nhíu mày nói:

- Xem bộ dáng của Tào Tháo thì phương bắc vừa thống nhất đã tập hợp nhiều nhân mã ở vùng Sung Châu, lấy bản lĩnh đa mưu túc trí như hắn, tin tưởng không có tin chắc thì sẽ không tùy tiện nam hạ. Thuộc hạ cho rằng, chắc là Tào Tháo muốn trước đem phòng tuyến quân ta đuổi về nam Trường Giang, sau đó hắn sẽ dọc phòng thủ Trường Giang gắt gao tập luyện thủy quân, chờ đợi thời cơ tốt nhất nam hạ Giang Đông.

Trương Lãng mắt sáng ngời nói:

- Không sai, chắc là vậy rồi. Tào Tháo tập hợp đại quân tại Dĩnh Xuyên, Sung Châu thì chắc là muốn tấn công Kinh Châu và Từ Châu. Kinh Châu che chắn cả thượng du Giang Đông. Từ Châu thì là vùng bắc quân nam hạ nhất định phải xông pha. Hai châu này như là hai cánh phòng tuyến Hoài Du, nếu hai cánh không ổn thì khó thủ Hoài Tứ. Mạt Lăng sẽ hoàn toàn lộ ra trước quân địch.

Điền Phong trầm giọng nói:

- Đúng thế đấy. Tào Tháo chia binh hai đường, một lấy Từ Châu, một lấy Kinh Châu, sợ là muốn khiến chúng ta đầu đuôi không thể lo. Hai vùng này dù là bên nào bị đánh chiếm thì đối với phòng tuyến Giang Đông là đả kích hủy diệt.

Từ Tuyên hào khí nói:

- Nếu đã vậy thì tướng quân phải tăng binh canh gác hai vùng này. Từ Châu tuy rằng có Trương Liêu tướng quân, nhưng nếu đại quân Tào Tháo tới gần, rốt cuộc vẫn là thế đan lực bạc. Kinh Châu dù có Trọng Đức, nhưng nơi này vừa bình định không lâu, lòng dân không ổn định, chỉ sợ người có ý xấu sẽ cùng Tào quân nội ngoại kết hợp, không tấn công đã bị phá.

Chu Du thật lâu không lên tiếng lúc này mới từ từ nói:

- Nếu làm vậy thì sợ là vừa trúng ý của Tào Tháo. Việc chúa công lo lắng nhất là sợ cả chiến tuyến bị kéo quá dài. Tuy Giang Nam một lòng xây dựng, phát triển nhanh chóng nhưng rốt cuộc không bằng phương bắc, một khi đánh lâu dài, sợ là cuối cùng thất bại vẫn là bên chúng ta. Tào Tháo nhìn trúng điểm này nên cố gắng điều động binh lực, tài lực của ta. Một khi giằng co, không mấy năm thì Giang Đông tất nhiên sẽ thiếu hụt, khó mà bảo đảm.