Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 96: Hàn sơn




Hiện tại bộ trang phục Lăng Vân được khoát trên người Khúc Vân đã hóa thành tro bụi mất rồi, thậm chí các vật phẩm trong thắt lưng trữ vật cũng đã tan nát hết. Thế nhưng những thứ này không tính là gì, điểm chết người là thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng, tóc ở trên đầu đã bị thiêu sạch bách, trên dưới toàn thân đều bị đốt trụi lũi. Nếu không phải hắn cố gắng liều mạng bảo vệ tâm mạch, không để cho hỏa độc xâm nhập, chỉ sợ sau này khó có thể tồn tại ở tu tiên giới được nữa.

Ở tình trạng như vậy Khúc Vân cũng không có loại linh đan diệu dược nào khôi phục lại, Phong Nhược không làm được gì khác chỉ có thể đứng một bên cảnh giới, đồng thời truyền pháp lực của mình vào trong cơ thể Khúc Vân.

Nói đến vận khí thì Khúc Vân không tệ lắm, công pháp chuyên tu của Phong Nhược vừa lúc là Hắc Thủy Linh Quyết có thuộc tính thủy, vốn có năng lực ngăn chặn hỏa độc và bảo vệ kinh mạch.

Gần một canh giờ sau, Phong Nhược dùng hầu như là toàn bộ pháp lực trong cơ thể truyền sang cho Khúc Vân, cuối cùng thì cái mạng nhỏ của Khúc Vân đã được giữ lại, lớp da thịt trên người hắn bị đốt trụi đang dần bong tróc ra rồi khôi phục lại, mới nhìn thoáng qua trông rất kinh khủng.

"Lý Đán, mau lấy hai viên Hồi Xuân đan cho hắn!..." Phong Nhược liền ngồi xuống đồng thời mang theo dáng vẻ hơi uể oải vội kêu lên một tiếng, bây giờ thương thế của Khúc Vân đã không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được. Còn con Phi Thiên Xích Điểu mà y thu phục được cũng bị thương tương tự thế, nếu không nhanh chóng điều tức một hồi chỉ sợ sẽ lưu lại nội thương.

Sau đó, Lý Đán dựa theo dặn dò của Phong Nhược đến vùng phụ cận mở một động phủ tạm thời, dù sao Khúc Vân và đám Phi Thiên Xích Điểu lúc này không có khả năng di chuyển được, nên buộc lòng phải bố trí nghỉ ngơi tại gần đó.

Đợi đến khi Phong Nhược khôi phục lại đôi chút pháp lực, Lý Đán liền nhanh chóng quay lại địa phương lúc đầu, đưa Nghiêm Minh và Khổng Phi đến tiếp ứng, đến bây giờ, bọn họ đã dừng lại ở đây được mấy ngày rồi.

Mãi đến năm ngày sau thương thế trên người Khúc Vân mới khôi phục trở lại, đối với dạng người liều mạng đến cùng này, tất cả mọi người đều thực sự bội phục sát đất, tuy rằng trên người hắn bây giờ không còn chút gì ngoài một thanh kiếm được xem là duy nhất, nhưng việc thu phục được một con Phi Thiên Xích Điểu ngũ cấp với tiềm lực mạnh mẽ thế kia, có thể nói đây là một thu hoạch lớn.

Cho nên mấy ngày nay hắn liên tục mở miệng cười không ngớt.

Còn con Phi Thiên Xích Điểu bị thu phục kia, nó đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn, nhưng tính tình thì vẫn như cũ hung dữ không gì sánh được. Ngoại trừ Khúc Vân ra, thì bất kỳ người nào cũng đừng mong tới gần nó trong vòng mười trượng, nếu không kẻ đó sẽ được tiếp đón bằng một khối hỏa cầu, tất nhiên là đập thẳng vào mặt.

Nhóm người Phong Nhược không bị thiệt hại gì cả, thế nhưng lúc này Bạch Mao Quỷ Bức cùng với Đao Phong Chiến Ưng cảm thấy địa vị của mình dường như bị uy hiếp, chúng lại không hẹn mà cùng tiến lên gây chiến với Phi Thiên Xích Điểu, nếu không phải Phong Nhược ngăn lại kịp thời có thể đã xuất hiện một trận đại chiến khó tránh.

Có điều con Phi Thiên Xích Điểu khó thu phục đến mức khiến cho Phong Nhược phải luôn suy tư đắn đo, tận phút cuối y mới quyết tâm khuyên bảo Nghiêm Minh và Khổng Phi buông bỏ ý định thu phục. Bởi tính tình chúng quá hung bạo, phải chờ đến khi bọn họ tiến vào Trúc Cơ Kỳ mới có thể thử được.

Đối với việc thăm dò phía dưới vách núi rốt cuộc đó là chỗ quái quỷ gì, tất nhiên đã bị Phong Nhược gạt hẳn sang một bên. Dù sao hiện tại, trong nhóm người ở đây chỉ có hắn cùng với Lý Đán là có sức chiến đấu cao nhất thôi, mà Lý Đán đã không đủ lực phóng ra kiếm khí nữa, nên hắn liền gác lại ý định đó ngay.

Sau một lúc chuẩn bị, Phong Nhược chờ mọi người chuẩn bị xuất phát lại lần nữa. Bây giờ đã có thêm sự gia nhập của Phi Thiên Xích Điểu, tốc độ di chuyển liền tăng thêm rất nhiều, thậm chí nhờ có khí thế hung bạo của nó làm cho một vài phiền phức không cần thiết được giảm thiểu đáng kể.

Cứ như thế đến một tháng sau, nhóm người Phong Nhược cuối cùng đã an toàn rời khỏi Điệp Vụ Sơn Mạch, Phong Nhược cùng với Lý Đán tuy không có nhiều cảm giác lắm, nhưng ba người Khúc Vân, Nghiêm Minh và Khổng Phi lại cảm thấy như đã trải qua cả mấy đời vậy.

"Phong Nhược, ngươi nói xem Ma Hỏa kia rốt cuộc là trốn ở chỗ nào? Sau này nó sẽ dùng phương thức nào để xuất hiện?" Lý Đán không nhịn được liền hỏi, tuy rằng thông báo tất cả những gì có thể phát sinh trong lần nhiệm vụ hộ tống này đã được đưa tới, nhưng Lý Đán vẫn có cảm giác không ổn như trước.

"Hả! Ta sao biết được, chuyện này đương nhiên sẽ có kẻ mạnh mẽ nào khác đảm trách thôi, ngươi cũng đừng lo chi cho mệt óc" Phong Nhược lơ đễnh vừa cười vừa nói, khoảng thời gian kế tiếp hắn sẽ ngoan ngoãn ở Trấn Thiên Tông mà tu luyện, nên sẽ không để ý đến những chuyện khác, tất nhiên càng không quản đến chuyện của gã Lý Đán này nữa. Còn việc Ma Hỏa kia có gây ra tai nạn thảm họa gì cho giới tu tiên thì y chẳng lo lắng chút nào, bởi dựa theo lời của vị sư phụ đỡ đầu Mộ Hàn Yên từng nói, trong tu tiên giới này đầy rẫy tàng long ngọa hổ, quả thực không cần tới lượt hắn quan tâm đâu.

"Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy tâm trạng bất an thì có thể theo ta vào Trấn Thiên Tông luôn! Trong sơn môn của bản tông, bất cứ tà ma yêu quái nào cũng đều phải cúi đầu hết."

"Quả thực là trò cười mà, lẽ nào cả đời ta phải trốn chui trốn nhủi trong sơn môn của Trấn Thiên Tông?" Lý Đán lắc đầu nguầy nguậy: "Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện này ta nhất định phải tra cho triệt để, nếu không trong lòng ta sẽ có một ma chướng tồn tại mãi mãi. Phải tiêu diệt được Ma Hỏa, bằng không cả đời này ta cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến cấp nữa".

Nghe thấy Lý Đán nói, Phong Nhược chỉ có thể gật đầu theo, tình huống như thế đều phải xử lý dứt khoát, nếu muốn diệt trừ bóng ma trong lòng, bắt buộc phải học cách đối mặt với nó, những người khác không có cách nào hỗ trợ được.

Trong khi nhóm người Phong Nhược chạy về sơn môn Trấn Thiên Tông tại Thiên Phong Trấn thì Lý Đán liền cáo từ rời đi. Hắn cần phải quay về Thương Nguyệt thương hội, báo cáo tình hình nhiệm vụ lần này, còn Phong Nhược phải dẫn theo nhóm ba người Khúc Vân, Nghiêm Minh và Khổng Phi tìm đến lão Bàng mập để thực hiện các thủ tục nhập môn.

Kỳ thực Trấn Thiên Tông thu nhận đệ tử cực kì nghiêm ngặt, chủ yếu là thông qua ba cách sau: thứ nhất thu nhận đệ tử chân truyền. Một khi đệ tử tu luyện có tu vi đạt đến cảnh giới Kim Đan Kỳ sẽ có tư cách thu nhận đệ tử chân truyền. Trong thời gian đó, môn phái sẽ phát ra một lượng lớn trợ cấp, thậm chí lập ra một nhóm, khu vực chuyên môn hỗ trợ cho các môn nhân có dự định thu thêm đệ tử, cao hơn nữa là ra sức giúp đỡ bọn họ thành lập thêm các tông phái chi nhánh mới.

Tuy vậy hình thức thu nhận đệ tử chân truyền này lại quá mức hà khắc, rất nhiều tu sĩ Kim Đan Kỳ đã hao tổn hàng trăm năm thời gian để bồi dưỡng vào phàm nhân giới, như việc cải thiện tư chất cho con cháu bằng cách cho bọn họ dùng các loại linh đan, thậm chí có lúc tiến hành cải tạo cả một đời từ ông bà đến con cháu, kể từ đó các đứa trẻ được sinh ra đều có tư chất ưu tú, đối với việc tu luyện các loại công pháp đều suôn sẻ như cá gặp nước.
Mặt khác, do được bồi dưỡng ngay từ nhỏ, tình cảm thầy trò cũng tự nhiên trở nên sâu đậm hơn nhiều, căn bản là không cần lo đến việc bị phản bội! Mỗi một cá nhân được sinh ra đã được định trước là người ưu tú rồi.

Phương thức thứ hai cũng có chút tương tự, phàm là đại tông môn như Trấn Thiên Tông, đều có một cơ cấu chuyên dùng để tuyển chọn các đứa trẻ có thiên tư dưới năm tuổi trên khắp phàm nhân giới, sau đó bắt đầu bồi dưỡng ngay từ nhỏ. Đương nhiên về phương diện cạnh tranh thì vẫn như cũ, đây là giai đoạn cực kì khốc liệt. Dù sao thiên tư ưu tú cũng không thể thay thế cho thực lực mạnh mẽ, rốt cuộc phải dựa vào việc tự tu luyện. Những đứa trẻ này cuối cùng sẽ trở thành đám đệ tử cấp thấp!

Về phương thức thứ ba như đã nói thì đó là phương thức mà các tán tu trong tu tiên giới lựa chọn rất nhiều, tất nhiên đây cũng là phương thức nghiêm ngặt nhất để đề phòng các môn phái khác thâm nhập vào.

Như nhóm người Phong Nhược, Lam Lăng sở dĩ lúc trước có thể dễ dàng gia nhập vào Trấn Thiên Tông chủ yếu là do Thanh Vân Tông tại thị trấn là một chi nhánh từ Trấn Thiên Tông, nên không có nhiều vấn đề tồn tại lắm.

Khi lão Bàng mập còn là quản sự chuyên phụ trách nhiệm vụ hằng ngày của ngoại môn đệ tử, địa vị của đám ngoại môn đệ tử so với ở Hạ Tam Viện còn thấp hơn nữa, nhóm ba người Khúc Vân mới đến, nhất định phải ở tầng dưới cùng leo lên rồi.

"Không được! Ta nói không được là không được! Mau cút đi..."

Bốn người Phong Nhược còn chưa kịp tiến vào nơi ở rất ư là xa hoa của lão Bàng mập thì đã nghe tiếng hắn gầm gừ vang lên từ bên trong, kế đến liền xuất hiện mấy gã ngoại môn đệ tử có tu vi luyện khí trung kỳ, vác cái mặt chán nản bước ra.

Liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Phong Nhược cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh tiến vào trong. Tu vi hiện tại của lão Bàng mập đã là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng tư chất lại có chút vấn đề khiến hắn phải dừng ở sơ kỳ gần hai trăm năm rồi, cũng không có khả năng tiến cấp được nữa, nên hắn mới đảm nhiệm chức quản sự ở Trấn Thiên Tông này.

"A? Lại là ngươi? Ngươi tới đây làm gì?" Lần trước đã thu được không ít lợi lộc từ Phong Nhược, nên nguyên bản sắc mặt đang căng ra của lão Bàng mập này chợt nhanh chóng thay đổi, một nụ cười tươi liền xuất hiện.

"Bàn sư huynh, chuyện là thế này, ba người đây là đồng môn tại Thanh Vân Tông của đệ, huynh hẳn cũng biết. Thanh Vân Tông vốn là một phân chi của bản tông, tuy rằng mấy năm gần đây không thể liên lạc được, nhưng cũng là liên chi cùng tiến cùng lui. Hôm nay Thanh Vân Tông đã suy tàn, mấy người bọn họ đều một lòng hướng vào bản tông, mong Bàn sư huynh giúp đỡ một chút."

Phong Nhược một bên nói với hắn, một bên nhanh chóng lấy ra một trăm viên hạ phẩm ngũ hành thạch.

"Lại là Thanh Vân Tông?" Bàn mập mập nhìn kỹ vào khuôn mặt của ba người, lúc này mới nói: "Ngươi xác định thân phận bọn họ không có vấn đề chứ?"

"Đương nhiên là không có vấn đề rồi, đệ có thể dùng thân phận là đệ tử của Kiếm Tâm Viện làm người bảo đảm!"

"Hắc hắc! Vậy thì tốt!" Lão Bàng mập cười một tiếng, khuôn mặt không đổi sắc thu lấy một trăm viên ngũ hành thạch. "Các ngươi đưa ra yêu bài chứng nhận là Thanh Vân Tông đệ tử cho ta xem, còn ngươi nữa, lấy khối ngọc kia ra đây. Trong vòng năm mươi năm, nếu như bọn chúng làm ra việc phản bội tông môn, ngươi cũng sẽ bị xử phạt theo! Thế nhưng, chuyện này cần phải bẩm báo lại Giới Luật Viện của bản tông đã, nếu như được chấp thuận, bọn chúng sẽ được an bày trở thành đệ tử ngoại môn."

"Sao lại phiền phức vậy?" Phong Nhược không chịu được liền nhíu mày hỏi.

"Không còn cách nào khác đâu! Gần đây toàn bộ tu tiên giới đều trở nên rối loạn, thời kỳ sóng gió hết sức khó khăn, tất nhiên cần phải chú ý đề phòng gian tế thừa cơ xâm nhập vào, nếu như không có người bảo đảm căn bản sẽ không được chấp nhận đâu! Được rồi, ba ngày sau các ngươi hãy trở lại xem kết quả nhé! Đi đứng cẩn thận, ta không tiễn đâu!..." Lão Bàn mập nói với giọng không nhẫn nại tiếp khách nữa.

"Chờ một chút! Bàn sư huynh, đệ vừa mới đi lịch lãm từ bên ngoài về, muốn hỏi thêm, sóng gió theo lời huynh là chuyện gì vậy? Lẽ nào có chuyện lớn sắp xảy ra sao?" Phong Nhược hiếu kỳ hỏi thêm vài tiếng, quả thật là mấy năm gần đây hắn đều ở trong Điệp Vụ Sơn Mạch, đối với mấy chuyện bên ngoài tu tiên giới này hắn đúng là không rõ lắm.

"Còn có chuyện lớn gì nữa! Đương nhiên là chuyện về khu vực Hàn Sơn rồi, thế nhưng nếu không có tu vi Kim Đan Kỳ thì không có tư cách tham dự vô đâu, ngươi hỏi ta cũng vô dụng thôi!"

"Khu vực Hàn Sơn? Là khu vực Hàn Sơn ư!"