Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 155: Có quỷ!




Editor: Waveliterature Vietnam

Cho đến khi ra khỏi phòng của ông cụ, Chu Trạch không thể nói nên lời. Trong lòng chỉ trào dâng một cảm giác ngưỡng mộ. Đúng là trời sinh quý mệnh, ở cùng với mười mấy linh hồn trong một căn phòng nhưng mảy may không có chuyện gì xảy ra. Xem ra, phúc phận của ông cụ rất lớn.

Loại cuộc sống này, muốn ghen tị cũng không đủ tư cách.

Chu Trạch không có hỏi những linh hồn của những người lính trong gian phòng ông cụ có muốn xuống Địa ngục hay không, có lẽ, bọn họ còn chấp niệm bởi vì ông cụ vẫn còn đang ngày ngày nhớ tới họ, lại thêm mối quan hệ thân thiết trước kia, cho nên bọn họ đã tập trung tại nhà của ông ông, mỗi đêm đều cùng nhau uống rượu và trò chuyện vô cùng rôm rả.

Cuộc sống rất nhàn nhã và bình thản, lại không làm ảnh hưởng hay gây hại tới mọi người xung quanh, nếu như vậy, anh sẽ cho phép họ ở lại.

Đoán chừng khi ông cụ chết đi, ông sẽ được đoàn tụ cùng những người đồng chí đồng đội của mình. Đến lúc đó, mọi người sẽ cùng nhau xuống Địa ngục, trên đường xuống Hoàng tuyền sẽ không phải cô đơn.

Tựa như lúc trước, dù phải chiến đấu vào Nam ra Bắc, đi xa quê hương. Nhưng khi có những đồng chí đồng đội ở cùng, bạn sẽ không còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng, sẽ một lòng giữ trọn lời thề sắc son với tổ quốc.

Nếu như Chu Trạch cưỡng ép, đưa những linh hồn đó xuống Địa ngục, có thể ông cụ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, tiết tấu sinh hoạt quen thuộc cũng sẽ bị đổi khác. Chu Trạch lo lắng rằng, khi đó, ông cụ sẽ làm nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Dù thế nào đi chăng nữa, ông cụ đã cứu giúp Chu Trạch. Nếu bây giờ lấy oán báo ơn, đó là điều thực sự rất vô lý.

Tuy nhiên, bởi vì có sự xuất hiện của Chu Trạch nên bữa tiệc trong căn phòng của ông cụ đã sớm kết thúc, căn phòng cũng không còn tiếng ồn ào huyên náo nữa.

Có lẽ, những linh hồn đó biết rõ rằng, mình còn có thể lưu lại Dương gian hay không đều nhờ cả vào suy nghĩ của Chu Trạch.

Sau khi trở về phòng, bác sĩ Lâm đã giúp Chu Trạch nằm lên giường. Cô vẫn nằm nghiêng người, nhưng giờ là quay sang nhìn Chu Trạch. Đêm nay phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, cho nên bác sĩ Lâm không ngủ được. Còn Chu Trạch là vì không có Oanh Oanh nên cũng thức trắng đêm.

Chu Trạch đưa tay luồn vào tóc của bác sĩ Lâm rồi vuốt nhè nhẹ. Anh rất thích cảm giác này.

Không có người thân, không có tình yêu, không có quan hệ trách nhiệm, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, khi có một người phụ nữ nhu mì, yếu đuối nằm bên cạnh, dù là không thể làm gì nhưng chắc chắn người đàn ông có cũng cảm thấy rất vui vẻ.

"Kỷ niệm của hai ngày diễn ra ở đây rất phong phú." Bác sĩ Lâm nói.

Chu Trạch gật đầu, đối với một người bình thường mà nói, rất khó chấp nhận rằng chồng mình là một người mượn xác hoàn hồn, đồng thời còn trải qua rất nhiều chuyện kinh dị, chứng tỏ, bác sĩ Lâm là một người rất kiên cường và mạnh mẽ.

"Tôi sẽ luôn trông thấy những thứ đó." Bác sĩ Lâm hỏi.

"Không, hai ngày sau cô sẽ cảm thấy tốt hơn. Sau khi trở về hãy xin phép nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm."

Bác sĩ Lâm gật đầu, cô luôn rất nghe lời.

"Gần đây nhất anh vẫn tốt chứ?"

"Rất tốt." Chu Trạch đáp.

"Vậy là tốt rồi."

Bác sĩ Lâm chậm rãi rúc vào người Chu Trạch và nhắm mắt lại, như thể cô đang ngủ thiếp đi.

Chu Trạch vẫn không tài nào ngủ được. Anh lôi từ trong túi ra hai quyển sổ của hai quỷ sai tối qua.

Hai cuốn sổ này đều được để trắng, cũng chỉ có một vài nếp gấp. Rõ ràng, hai cuốn sổ này mới trải qua một đời chủ.

Hai cuốn sổ tương đương với hai tấm vé trong tay, tại Dương gian, cuốn sổ này có ý nghĩa rất lớn với những linh hồn, nó như một tấm vé để những linh hồn có thể ở lại thoải mái mà không lo sự lùng sục của sai.

Tuy nhiên, Chu Trạch chưa nghĩ đến việc sẽ sử dụng hai cuốn sổ này thế nào. Ban đầu, anh muốn được thừa hưởng công trạng của hai quỷ sai đó, nhưng hình như việc này là không thể.

Không phải Chu Trạch khó tính hay mắc bệnh sạch sẽ, chỉ là việc kế thừa công trang là một việc rất khó khăn, nhất định những quỷ sai kia là những người có nhục thân vong hồn thì mới được.

Ngay cả khi một linh hồn bình thường nhập vào người, nếu không có những điều kiện nhất định thì việc mượn xác cũng rất khó khăn.

Những người có thể mượn xác thành công chỉ có một vài trường hợp, ví dụ như Chu Trạch, Oanh Oanh hay một số linh hồn dưới Địa ngục lén được qua dòng sông cấm. Cuốn sổ ghi công trạng của người khác thực sự không có tác dụng gì với Chu Trạch, nó chỉ có ý nghĩa với chính chủ nhân của nói.

Nó có thể dệt hoa thêu phấn, biến thân phận của bạn từ đen trở thành trắng, chỉ có thế thôi.

Giống như vào thời cổ đại, những tên thổ phỉ sẵn sàng chấp nhận vào triều đình để nhận lương bổng và chế độ đãi ngộ, còn những người dân lương thiện thì không bao giờ được như vậy.

Cũng bởi vậy, hai quyển sổ này thực tế không có ý nghĩa gì với Chu Trạch nhưng bỏ đi thì lại tiếc.

Muốn tìm được những người lén đi qua sông để thoát khỏi Địa ngục thực sự rất khó. Đường Thơ từng kể rằng, sau khi cô lưu lại Dương gian nửa năm, cô mới tìm được Lương Xuyên, lúc đó cô mới tìm lại được chính mình.

Bây giờ, tính đi tính lại thì chỉ mới có ba người.

Chu Trạch dùng đầu ngón tay của mình vuốt ve lên hai cuốn sổ, đột nhiên, anh thấy móng tay như đang bị kích thích, tỏa ra một làn khói màu xanh lam nhạt.

Mùi khói tỏa ra có chút sảng khoái.

Sau đó, Chu Trạch thấy cuốn sổ hình như đã bị nhàu hơn một chút nên đã lập tức dừng ngay lại hành động của mình.

Điều này thực quá xa xỉ, xa xỉ hơn cả hút điếu xì gà đắt tiền nhất.

Chu Trạch đặt hai cuốn sổ xuống rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, lập kế hoạch lịch trình cho ngày mai. Sáng mai, anh sẽ để bác sĩ Lâm lái xe để đưa anh về hiệu sách ở Thông Thành, còn lão đạo và Hứa Thanh Lãng sẽ đi giải quyết một số chuyện, ước chừng phải đốt một lượng tiền giấy lớn.

May mắn thay, mặc dù lão đạo không kịp đến đây thì vấn đề cũng không lớn lắm.

Mấu chốt là anh mong con khỉ nhỏ tới đây.

Nhưng chẳng mấy chốc, Chu Trạch nghe thấy những âm thanh từ ngoài sân truyền đến, giống như có vật gì đang cọ cọ vào tường vậy.

Âm thanh càng lúc càng lớn, có nhiều tạp âm phát ra hỗn độn. Dần dần, thứ âm thanh này đã đánh thức bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Lâm đêm nay không có lúc nào được say giấc, vừa mới thiếp đi một lát đã bị đánh thức.

Giống như một số người có năng lực nhìn thấy người Âm, thậm chí là giao tiếp được với thế giới bên kia. Khi bạn có thể cảm nhận được những thứ mà người bình thường không cảm nhận được, đó thực sự à một điều rắc rối.

Trạng thái này của bác sĩ Lâm sẽ tồn tại khoảng một đến hai ngày. Sau một thời gian thì trạng thái này sẽ tiêu tan, bác sĩ Lâm sẽ trở về bình thường. Nhưng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu không sẽ rất dễ dàng bị sinh bệnh.

"Có phải bên ngoài đang có tiếng nói vọng lại không?" Bác sĩ Lâm hỏi Chu Trạch.

Chu Trạch gật đầu.

Bác sĩ Lâm còn tưởng phòng bên cạnh vẫn đang ồn ào nhưng không phải. Đáng trách nhất phải là Chu Trạch, hai cuốn sổ mà anh có trong tay đã phát ra một thứ mùi dễ chịu, không riêng Chu Trạch cảm thấy thích mà ma quỷ ở quanh đây cũng kéo đến rất đông.

Cơ hội để kiếm thêm công trạng đã đến. Chu Trạch gượng dậy và định đi ra ngoài.

Nhưng ngay lúc này, ở căn phòng bên cạnh, anh lại nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra như thể ông cụ lại mới dậy để đi vệ sinh.

Khi con người già đi, ống dẫn nước sẽ trở nên rỉ sét, chuyện nhỏ giọt sẽ rất dễ gặp.

Điều này khiến Chu Trạch có phần lo lắng. Tuy nói rằng những linh hồn chỉ như những con mèo con, nhưng khi quá nhiều thì nó cũng sẽ gây hại. Ông cụ giờ đã lớn tuổi, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến ông.

Nếu ông cụ ở trong phòng có các chiến hữu bảo vệ thì không sao, nhưng một khi ông ra khỏi phòng, sẽ rất dễ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Linh hồn của những người bộ đội khác với những linh hồn bình thường. Phạm vi hoạt động của họ bị ảnh hưởng nghiêm ngặt bởi kỷ luật của chính họ, cho nên những linh hồn bộ đội có quy củ hơn rất nhiều so với những linh hồn khác.

Hơn nữa, khi Chu Trạch bước vào nhà của ông cụ, anh không cảm nhận được sự tồn tại của các linh hồn của bộ đội ở đây. Cho đến khi anh bước vào phòng của ông cụ, khi ông cụ vén tấm rèm đen lên thì anh mới nhìn rõ rất nhiều linh hồn đang ngồi sau tấm rèm. Điều này chứng tỏ, những linh hồn đó có phạm vi hoạt động riêng, không di chuyển quá nhiều ra bên ngoài.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, ma quỷ là do anh mà tới, cho nên, anh không thể để ông cụ xảy ra chuyện.

"Dìu tôi đứng dậy đi." Chu Trạch nói.

Bác sĩ Lâm nhẹ nhàng đỡ Chu Trạch xuống giường.

Khi hai người vừa đi đến của đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Giống như có tiếng của một người đàn ông và một người phụ nữ.

"Ở căn phòng bên trái có rất nhiều người, họ có dáng vẻ hung dữ lắm." Người phụ nữ nói.

"Không sao, bọn hắn không làm gì được đâu, có ta ở đây rồi, đừng sợ." Linh hồn người đàn đáp.

"Ở căn phòng bên phải có hai người giống chúng ta, cũng là một nam và một nữ. Hình như người đàn ông trong phòng đang bị thương." Người phụ nữ lại nói.

Bác sĩ Lâm nghe thấy vậy, nhìn sang Chu Trạch với ánh mắt lo ngại.

Chu Trạch không mấy lo lắng, anh mong hai linh hồn đó sẽ chạy vào phòng, đỡ mất công anh phải ra ngoài.

"Không được, người đàn ông này mang lại cho ta một cảm giác vô cùng đáng sợ. Ta nghĩ không nên đi trêu trọc người đó."

Bác sĩ Lâm nhìn Chu Trạch, cô rất ngạc nhiên,

Chu Trạch hơi ngẩng đầu lên,

Được khen trước mặt người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình, thực có chút hãnh diện.

Linh hồn nam nữ này thật là đáng yêu.

"Phòng bên trái không thể vào, phòng bên phải lại càng không thể vào, vậy hương thơm đó bay ra từ đâu? Hay là từ ông già đang đi vệ sinh ở bên kia?" Người phụ nữ thì thầm nói. 

"Chỉ còn cách đến đó và thử vận may của chúng ta thôi. Khuôn viên căn nhà này thật nguy hiểm, nguy hiểm hơn cả ở phần mộ của chúng ta."

Linh hồn của người đàn ông và người phụ nữ thống nhất sẽ ra tay, họ chuẩn bị tư thế sẵn sàng để tấn công ông cụ.

Kỳ thật, Chu Trạch vẫn đánh giá thấp tác dụng của mùi hương này đối với hồn ma quỷ. Rõ ràng hai linh hồn nam nữ này đã tồn tại trong rất nhiều năm, gần như đã sắp biến thành tinh.

Người xưa vẫn thường nói về độ nguy hiểm của quỷ thành tinh, cho nên, nếu muốn đạt đến trình độ thế này thì hai linh hồn đó đã phải tu luyện rất nhiều năm.

Ông cụ uống rượu cho nên choáng váng đầu óc. Tay ông không thể nắm vào ông xả nước của mình nên ông thấy rất bực bội.

Hai linh hồn nam nữ trực tiếp tiến thẳng về phía nhà vệ sinh,

Chu Trạch cùng bác sĩ Lâm nhanh chóng ra khỏi phòng để đi giúp ông cụ, đúng lúc đó, họ cảm thấy rất ngạc nhiên,

Chỉ nghe tiếng hét đầy sợ hãi của một nam và một nữ:

"Ah! Có quỷ!"

"Có quỷ! Có quỷ!"

Sau đó, người đàn ông và người phụ nữ chạy bán sống bán chết ra khỏi khuôn viên của căn nhà.

Bác sĩ Lâm có chút không dám tin, thậm chí có phần sợ hãi, lẩm bẩm nói:

"Ông cụ kia cũng là quỷ sao?"

Một con quỷ, đi lại trên đường một cách ngang nhiên, lại còn đưa hai người họ về nhà nghỉ ngơi?

Cùng họ ăn cơm? Lại còn chơi cờ tướng với Chu Trạch?

Chu Trạch lắc đầu rồi sửa lại:

"Bọn hắn không phải hô có quỷ,

Mà là có quý,

Là quý nhân."

Có quý nhân ở đây, ma quỷ không dám lui tới.