Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 156: Hồng hạnh xuất tường




Translator: Waveliterature Vietnam

Chu Trạch trước kai cũng đã từng gặp qua rất nhiều người tôn quý, nhưng người như ông cụ này quả là rất hiếm.

Vẫn là câu nói đó, nếu ông ấy không đi nhập ngũ mà chọn làm một ngành nghề khác hoặc bối cảnh thời đại bấy giờ thay đổi dù chỉ là một chút, thì chắc hẳn, ông cụ sẽ đạt được không ít thành tựu.

Tuy nhiên, số phận của mỗi người là khác nhau, việc lựa chọn của họ cũng khác nhau. Đối với ông cụ mà nói, có lẽ lựa chọn nhập ngũ, cùng những người bằng hữu chiến đấu trên chiến trường là lựa chọn ông cảm thấy đúng đắn nhất trong cuộc đời.

Ngay cả bây giờ, mặc dù đã hơn 90 tuổi, nhưng mỗi đêm ông vẫn cùng những người bằng hữu của mình hội tụ trong giấc mơ, cả cuộc đời này, ông không bao giờ hối hận về lựa chọn của mình, cũng không bao giờ từ bỏ con đường mà mình đã chọn để đến với thứ tốt đẹp hơn.

Ông cụ đã nói với Chu Trạch, ông không có người nối dõi, cho nên không ông đi, ông không còn gì phải luyến tiếc.

Có lẽ, khi ông còn sống trên đời, ông chỉ xem ngôi nhà rộng lớn của mình như một căn nhà trọ, để ông và những người đồng đội có thể đoàn tụ với nhau.

Kỳ thật, càng nghĩ Chu Trạch càng thấy câu đối treo ở trước cửa hiệu sách rất hợp để treo lên cửa của nhà ông cụ.

Nói vậy thôi, coi như đó là một vài phút suy nghĩ.

Hiện tại, bản thân Chu Trạch rất khó mà đạt được cảnh giới như vậy, nhất là sau khi có được quyển sổ công trạng, anh trở nên quan tâm đến công trạng của mình hơn, sự lười biếng trước đây cũng dần biến mất.

Mà ông cụ này thì đã sớm giác ngộ, sống một cuộc sống tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.

Thoải mái và tự nhiên, mặc dù khuôn viên căn nhà nhỏ nhưng những hồi ức của ông cụ lại rất rộng lớn và xa xăm.

Từ lúc đó trở đi, mọi thứ ở đây đều chìm vào yên tĩnh.

Sáng sớm, Hứa Thanh Lãng đã lái xe đến đây, lão đạo và con khỉ ngồi ở ghế phụ lái.

Khi Chu Trạch được giúp đỡ để ngồi vào xe, lão đạo cúi đầu, xem chừng rất xấu hổ.

Ông chủ của mình dù tài nghệ vô song nhưng bây giờ đang rất yếu,

Kết quả, khi mình vội vàng lái xe đến đây, vì không để ý tín hiệu đèn giao thông nên đã bị cảnh sát giao thông tóm.

Để đưa lão đạo ra, Hứa Thanh Lãng đã tốn một khoản tiền để liên lạc, hơn nữa lại còn đốt không ít tiền giấy, cho dù Chu Trạch không nói gì, nhưng ông cũng cảm thấy trong lòng rất hối lỗi.

"Lão đạo." Chu Trạch mở miệng nói.

"Vâng, ông chủ." Lão đạo chột dạ liếc nhìn Chu Trạch.

"Sau một thời gian nữa, chúng ta hãy cùng nhau đi học lái xe và thi bằng lái."

"Ah…Vâng."

Trên thực tế, cả Chu Trạch và lão đạo đều đã biết lái xe, nhưng Từ Lạc không có bằng lái, lão đạo lại nhất quyết không chịu đi thi lấy bằng. Kỳ thật, học và thi bằng lái cũng là cả một quá trình.

Trên đường đi, Hứa Thanh Lãng không ngừng nhìn bác sĩ Lâm đang ngồi qua tấm gương chiếu hậu;

Nhìn cô lau mặt cho Chu Trạch, gọt hoa quả cho Chu Trạch ăn, nhìn cách cô cẩn thận hỏi Chu Trạch có chỗ nào không thoải mái không.

Tóm lại, trong xe toàn một mùi thức ăn cho chó.

Ngược lại, lão đạo lại không quan tâm lắm. Dù sao ông cũng đã biết ông chủ của mình có số đào hoa, những cảnh tượng đặc mùi tình tứ như này ông cũng đã thấy qua nhiều, cho nên, ông cũng không để ý đến, muốn không ghen tị nữa,

Thì phải chết trước.

Lão đạo không muốn chết, vì vậy, ông sẵn sàng chấp nhận sự thật này. Trước đây, Chu Trạch cũng đã từng hỏi lão đạo tại sao ông không tìm cho mình một người vợ, cùng nhau sống tốt. Ông chỉ trả lời rằng, ông chỉ thích hành tẩu giang hồ.

Nếu như ông cưới vợ, sẽ làm cho rất nhiều cô gái trong thiên hạ phải đau lòng. Cho nên, ông thà rằng hy sinh bản thân để những người phụ nữ trong thiên hạ được vui vẻ.

Hai tiếng sau, Hứa Thanh Lãng dừng xe trước cửa nhà bác sĩ Lâm.

Trước khi xuống xe, bác sĩ Lâm còn cố tình nói một câu: "Đơn ly hôn tôi sẽ đưa cho anh, anh chỉ cần ký vào là được."

Chu Trạch có chút hụt hẫng. Mặc dù thời gian ở gần nhau không nhiều, nhưng đã để lại cho họ nhiều kỷ niệm đẹp, tình cảm của họ như dần được đi lên.

Đơn xin ly hôn sao?

Chu Trạch gật đầu, không giữ bác sĩ Lâm lại, thậm chí cũng không nói gì, chỉ là vẫy tay với bác sĩ Lâm và nhắc cô phải tĩnh dưỡng thật tốt. Sau khi những lời nhắc nhở vô bổ kết thúc, bác sĩ Lâm đi vào nhà. Hứa Thanh Lãng một lần nữa lại khởi động xe, hai mươi phút sau, họ về đến hiệu sách.

Lão đạo xuống xe trước, ông cùng con khỉ nhỏ đi lấy bùn.

Hứa Thanh Lãng giúp Chu Trạch mở cửa xe rồi đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc. Anh mỉm cười rồi nói: "Nếu anh thật sự coi trọng, thì anh sẽ can đảm hơn một chút."

"Sau đó, bác sĩ Lâm sẽ thấy cảm kích và để lại trên đầu giường cho tôi ba nghìn tệ?" Chu Trạch hỏi ngược lại.

"...…." Hứa Thanh Lãng.

"Nếu tính ra, chuyện này có thể là chuyện tốt. Tôi không phải người của Dương gian, nếu liên lụy quá nhiều đến cô ấy cũng không phải điều tốt."

"Đây không phải một bộ phim lãng mạn. Nói thật, nếu trong chiếc xe hôm nọ không phải là nữ Vô diện mà là bác sĩ Lâm, chắc hẳn sau hôm đó hai người sẽ có chuyển biến tốt, có thể bây giờ đã sắp sinh con."

Chu Trạch đột nhiên thấy Hứa Thanh Lãng nói rất có lý nên cũng không phản bác.

"Đương nhiên, nếu muốn kiếm chắc một chút thì trong thời điểm này rất thuận tiện. Gia đình bác sĩ Lâm có tiền, anh hãy đi theo gia đình họ Lâm để tạo áp lực, nếu muốn có cháu bế thì phải cho anh chút gì đó. Đoán không ngừng Lâm gia sẽ đồng ý ngay."

Chu Trạch có chút bất ngờ nhìn qua Hứa Thanh Lãng.

Anh cảm thấy Hứa Thanh Lãng rất tồi tệ.

Hứa Thanh Lãng thì ra nói vậy để phản kích lại anh, châm biếm anh, thì ra anh ta không có ý tốt.

Thực sự anh đã tin lầm người.

Chu Trạch định nhờ Hứa Thanh Lãng dìu anh vào hiệu sách, bất chợt, Bạch Oanh Oanh chạy đến, nhẹ nhàng đỡ Chu Trạch, vừa đi vừa nói:

"Ông chủ, nhiệt độ của nước đã thích hợp để dùng."

Bạch Oanh Oanh giúp Chu Trạch tắm xong thì ôm Chu Trạch lên phòng ngủ. Trong phòng ngủ cũng có trà và hoa quả đã được chuẩn bị sẵn. Chu Trạch uống nửa chén trà rồi gối đầu lên đùi của Oanh Oanh để ngủ. Oanh Oanh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu, Chu Trạch dần chìm vào giấc ngủ.

Cái này,

Mới là vui sướng,

Cái này,

Mới thực sự là cuộc sống.

Tỉnh lại sau giấc ngủ say, bây giờ trời đã tối, Chu Trạch uống chút nước ô mai rồi xuống tầng dưới ngồi ghế sofa với sự giúp đỡ của Oanh Oanh.

Một lúc sau, Hứa Thanh Lãng cũng đi xuống cầu thang. Anh ta mặc một bộ đồ màu đỏ tía, tóc tai tỉa tót gọn gàng, hình như anh còn xịt thêm một chút nước hoa.

"Anh đi đâu mà chăm chút thế?" Chu Trạch vẫy vẫy tờ báo trên tay, hỏi.

"Anh cần anh lo." Hứa Thanh Lãng trợn mắt nhìn Chu Trạch.

Lúc này nhìn Hứa Thanh Lãng như một con gấu màu hồng, trông vô cùng sống động.

Soi gương rồi sửa sang lại một chút, Hứa Thanh Lãng quay sang hỏi Oanh Oanh:

"Cô thấy bộ quần áo này thế nào?"

"Rất đẹp." Bạch Oanh Oanh trả lời.

"Nếu anh đem bộ đồ này của anh để đi dự tuần lễ thời trang Paris, chắc chắn anh sẽ được rất nhiều người chú ý. Rất nổi bật!"

Sau khi nói xong, Chu Trạch uống một ngụm cà phê.

"Tôi không hỏi anh."

Hứa Thanh Lãng khinh thường phất tay với Chu Trạch,

"Người không đứng dậy nổi không có tư cách để nhận xét."

Hứa Thanh Lãng nói xong liền nhìn về phía Oanh Oanh với ánh mắt "cô hiểu ý tôi nói chứ?"

Oanh Oanh mặt đỏ bừng, hai tay khoanh trước ngực, kỳ thật, ông chủ…

Hứa Thanh Lãng rời đi, dường như sự tức giận của anh ta vẫn đang còn lưu lại ở trong hiệu sách.

Bạch Oanh Oanh mang đến cho Chu Trạch một ly cà phê mới, đồng thời nói: "Ông chủ, còn về vị cha xứ người Nhật thì sao, tiểu Luoli vẫn đợi câu trả lời của anh."

"Cứ để cô ấy tiếp tục giám sát đi. Thân thể thôi bây giờ không tiện cho lắm."

Bạch Oanh Oanh gật gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.

...…..

Khi xe đã đến cổng,

Hứa Thanh Lãng trong lòng rất do dự,

Đồng thời, trong túi anh ta còn hơn 6 nghìn tệ tiền mặt.

Cô gái hôm nọ liên lạc với anh, anh dù không muốn đến đây nhưng vẫn muốn làm rõ một số chuyện.

Tỉ như lần trước có thể cô ấy đã suy nghĩ sai về Hứa Thanh Lãng, cho nên, hôm nay anh tới, không những anh muốn trả cho cô ấy ba nghìn mà còn muốn cho thêm cô ấy ba nghìn.

Sau đó sẽ rất nghiêm túc nói với cô ấy,

Cô rất tuyệt,

Tôi rất hài lòng,

Đây là chi phí dịch vụ,

Hô…

Người đàn ông,

Bị vấp ngã ở đâu thì phải đứng dậy ở chỗ đó.

Nhấn chuông gọi cửa,

Cánh cửa dần được mở ra,

Bên trong là một người phụ nữ có phong thái ung dung, hẳn là cô vừa mới tắm rửa xong, không phấn son trang điểm nhưng thậm chí còn khiến người đối diện mê mẩn hơn. Phần da thịt lộ ra khiến người đối diện có chút bồi hồi.

"Tôi…."

Hứa Thanh Lãng với hắng giọng nói, thì môi của anh đã bị chặn lại bởi một đôi môi mềm mịn,

Sau đó,

Thiên Lôi dẫn ra địa hỏa,

Ma sát cơ thể làm trong người trở nên rạo rực như có ngọn lửa cháy bập bùng,

Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ,

Sau đó,

Bọn họ cùng nhau làm chuyện thoải mái.

Sau ba lần sung sướng,

Hứa Thanh Lãng vẫn thức, mặc dù anh ta rất mệt mỏi, giống như một người nông dân đang rã rời vì phải cày bừa quá mức, nhưng anh vẫn ép mắt mình mở ra.

Đưa tay cầm lấy quần áo của mình, anh phải trả tiền, lần này anh muốn đưa tiền trước!

Nhân phẩm,

Không thể quên đi nhân phẩm!

Một người đàn ông có hơn 20 căn nhà,

Nhất định phải giữ được sự tôn nghiêm của bản thân!

"Anh đang làm cái gì vậy?"

Người phụ nữ nằm trên giường, trên tay là một điếu thuốc.

"Đưa tiền."

Hứa Thanh Lãng đang mở túi trên quần áo của mình ra.

"Bịch!"

Một xấp tiền được người phụ nữ lôi từ dưới gối ra và đưa cho Hứa Thanh Lãng.

Số đó đoán chừng phải đến mấy vạn.

Hứa Thanh Lãng ngây ngẩn cả người,

Anh đột nhiên cảm thấy mấy nghìn tệ trong túi mình,

Giống như không thể lấy ra được,

Tôn nghiêm của anh một lần nữa lại bị chà đạp, như bị thủng trăm ngàn lỗ.

"Anh làm tôi thấy rất hài lòng." Người phụ nữ nói.

"Cô cũng làm tôi thấy rất hài lòng." Hứa Thanh Lãng cũng không tỏ ra yếu thế.

"Hài lòng với giá tiền tôi đưa ra, đúng không?"

"...….." Hứa Thanh Lãng.

Rất nhanh, Hứa Thanh Lãng lấy lại tinh thần, đem số tiền trên giường xếp lại rồi đem đặt vào tay người phụ nữ.

"Tôi không cần tiền của cô, cũng không muốn lấy tiền của cô…..Ah? Cổ tay cô?"

Lần trước không phát hiện,

Ba lần vừa rồi cũng không có phát hiện,

Hiện tại Hứa Thanh Lãng đã thấy nó,

Trên cổ tay của cô chi chít những vết sẹo, vết thì đã cũ nhưng có vết thì còn rất mới, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép miệng.

"Mỗi lần tôi làm một người đàn ông hài lòng, tôi liền cảm thấy rất vui vẻ. Để lưu giữ lại kỷ niệm đó, tôi lưu lại trên tay qua những vết sẹo này, nó nhắc nhở tôi rằng tôi đã từng được vui vẻ như thế nào.

Ví dụ như hôm nay chẳng hạn."

Người phụ nữ không biết lấy từ đâu ra một con dao nhỏ,

Ngay trước mặt Hứa Thanh Lãng,

"Phốc"

Một âm thanh ghê người vang lên,

Máu tươi bắn ra,

Cô ngẩng đầu,

Hé miệng,

Không ngừng hít thở,

Chắc hẳn cô đang rất đau, nhưng trên khuôn mặt lại biểu thị sự vui sướng kỳ quái. Giống như cô đang dùng chất kích thích và lên cơn say thuốc.

Sau đó,

Người phụ nữ cầm điếu thuốc đang hút dở trực tiếp cắm vào chỗ vết sẹo mới.

"Ah…"

Cô hít sâu,

Sau đó cảm thán nói:

"Thật là dễ chịu…"