Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 5: Hoạt sắc sinh hương




Giọng nói trầm thấp ấm áp, kèm theo nụ cười luôn không bao giờ thay đổi kia.

Mạnh Phù Dao ngẩn người, thị nữ trên đình đang cuộn mành treo lên, tay người ngồi trong đình đang đặt trên dây đàn, cúi đầu nhìn nàng mỉm cười nhàn nhạt, dung mạo vô song, mái tóc đen dài cùng tà áo tím phất phơ trong gió, tao nhã như trăng sáng soi nước biếc, phóng khoáng như mây xanh bồng bềnh trên trời cao, rạng rỡ vô cùng.

Quả nhiên là người đẹp…là mỹ nam.

Mỹ nam kia nhẹ đẩy cây đàn ra một chút, thong thả bước ra đình rồi khẽ khom người xuống, từ từ kề sát mặt nàng, chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau, khiến tim nàng nhồn nhột như mèo con đang làm nũng trong lòng, hơi thở dồn dập. Hàng mi dài của hắn quệt nhẹ trên mặt nàng, hơi thở hắn thanh khiết, thơm mát mùi hương hoang dã của tùng, dịu dàng của lan. Gió mơn man trên mặt hồ, lướt nhẹ đến nơi hai người đang say đắm.

Mạnh Phù Dao cảm giác như mình đang bồng bềnh trên nước, lẩm bẩm nói: “Không phải lần nào ta cũng bị huynh hại thê thảm hết sao…”

Lời còn chưa dứt, nàng liền hắt hơi phá tan cảnh đẹp.

Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười, vươn cánh tay dài trắng muốt về phía Mạnh Phù Dao.

Ánh mắt nàng rơi xuống lòng bàn tay hắn, nhìn thấy những đường chỉ tay hiển hiện rõ ràng trên lòng bàn tay bóng loáng, đường trí đạo vừa thẳng vừa dài, nhất định là người rất thông minh…Đường tình cảm thì rất sâu, có chút vướng víu…Nhân duyên, người này có mấy cuộc tình nhỉ? Một…

Đương lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung, người trên đỉnh đầu đột nhiên bật cười, nhẹ nắm tay nàng, Mạnh Phù Dao thuận thế bay lên rồi đáp vào trong đình. Nàng đứng xoay lưng về phía mành tơ, vừa liếc mắt nhìn xuống liền thấy con chuột mập bên cạnh cây cung, hung phạm đã hiện nguyên hình rồi.

Hung phạm vừa nom thấy nàng liền bỏ chạy, Mạnh Phù Dao nhảy bổ tới như một con sói, tàn bạo túm lấy nó, không đợi nó kịp giãy dụa, tức khắc chà cái mặt lem luốc của mình lên bộ lông trắng tinh của nó, vừa chà mạnh vừa khóc tỉ tê: “Ôi Nguyên Bảo đại nhân, ôi cục cưng ơi, ôi Nguyên Bảo đại nhân yêu dấu của ta, ta nhớ ngươi muốn chết…”

Nguyên Bảo đại nhân đáng thương liều mình giãy dụa, nhưng không thể nào thoát khỏi ma trảo của nàng, nó kiên cường đấu tranh anh dũng nhưng thất bại, ai oán quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Hủ cầu cứu, đồng chí họ Nguyên ngồi im mỉm cười bàng quan --- Người này và kẻ thù của nó mới vừa té xuống nước ban nãy…Có phẩm chất giống nhau y chang.

Chờ Mạnh Phù Dao biểu đạt xong mối tương tư si tình kính yêu ngưỡng mộ đối với Nguyên Bảo đại nhân, Thiên cơ thần thử - Nguyên Bảo đại nhân có huyết thống cao quý và bộ lông trắng như tuyết đã biến thành một con chuột tầm thường, bộ lông lem luốc màu vàng ố --- Mạnh Phù Dao đã dùng lông của nó lau sạch khuôn mặt bẩn bôi đầy nghệ vàng của mình.

Nàng mỉm cười hả hê buông chuột mập ra, thuận chân dẫm nát cây cung quái dị của nó.

Nguyên Bảo đại nhân vội chạy tới một góc đình có khảm minh châu, soi mặt mình trong đấy, cực kì bi thảm thét vang chói tai.

“Tõm.”

Mặt nước bắn lên những hoa nước nho nhỏ.

Nguyên Bảo đại nhân tức tốc nhảy xuống tắm mình trong nước.

Sau khi trả thù Nguyên Bảo đại nhân xong, Mạnh Phù Dao xoay người lại, Nguyên Chiêu Hủ đang tựa người bên cột đình nhìn nàng cười, bỗng nhiên giơ tay lên, chậm rãi cởi chiếc áo bào tím mỏng thêu mây bồng bềnh, khoác lên người Mạnh Phù Dao.

Hắn khẽ vỗ tay, một thị nữ thướt tha bưng ra một lò sưởi, dùng những viên đá đè lên tấm mành sa bao bọc xung quanh ngăn không cho nó bị gió thổi xốc lên, trong đình lập tức ấm áp như xuân về. Thị nữ dâng lên một bộ quần áo sạch, Nguyên Chiêu Hủ đích thân nhận lấy đặt ở trên bàn, lật qua lật lại, cũng không biết là xem xét cái gì, khi xong mới đưa cho Mạnh Phù Dao, nàng vui vẻ nói: “Thật hiếm khi được ngươi chăm sóc như vậy.” Nàng đang tính bước vào trong màn che thay quần áo, chợt nghe hắn nói: “Nếu e ngại nam nữ khác biệt, hay là chúng ta hoán đổi cho nhau?”

“Á!” Mạnh Phù Dao hoảng hốt xoay người, đang muốn dùng lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt lời đề nghị ướt át kia, lại thấy Nguyên Chiêu Hủ đưa ngón tay ra phía hồ nước, sau đó chuột mập ướt nhẹp bò lên tay hắn, hắt xì liên tục.

Mạnh Phù Dao bị ai đó cố tình xuyên tạc thì tức giận đến sắc mặt tối sầm, nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Nguyên Bảo đại nhân lại liền vui vẻ. Bộ dạng lõa thể của mỗ đại nhân đẹp đến mức không lời nào tả xiết, lông trắng dính chặt thân thể nó như ma cà bông, phơi bày chiếc bụng béo trắng hồng, Mạnh Phù Dao vờ đưa ngón tay ra, Nguyên Bảo đại nhân há mồm tính cắn, nàng bật cười to, vỗ mông nó rồi chạy vào trong màn che.

Nguyên Chiêu Hủ như cười như không, tà tà tựa người vào cột đình, lắng nghe đôi oan gia trời sinh, một người một chuột cùng nhau đấu võ mồm.

“Này, tắm sảng khoái không?”

“Chít chít”

“Này, ngươi có thể nói tiếng người không?”

“Chít chít.”

“Ồ, ta quên mất ngươi là chuột, không biết nói tiếng người, thật xin lỗi thật xin lỗi…”

“Chít!!!”

Nguyên Chiêu Hủ nghiêng tai lắng nghe, đầu mày cuối mắt đều hiển hiện nét cười, rạng rỡ hơn hẳn so với nụ cười nhàn nhạt và ánh mắt dửng dưng thường ngày của hắn, nụ cười và ánh mắt hắn giờ phút này rất chân thành ấm áp.

Hắn vừa cười vừa nhìn tấm mành sa --- Ánh lửa đỏ nơi lò sưởi soi bóng dáng của cô gái nhỏ in lên tấm mành mỏng, chiếc cổ tuyệt đẹp, hai cánh tay thon dài như chiếc sáo trúc tinh xảo, đáy thắt lưng ong yêu kiều nuột nà, mà xuống chút nữa là hình dáng của chiếc tỳ bà lộn ngược vừa khéo đầy đặn hợp với dáng người nhỏ nhắn, không dư không thiếu phân nào.

Sau khi nhìn no mắt, Nguyên Chiêu Hủ chậm rãi xoay đầu, nhìn ra giữa hồ, mỉm cười hỏi: “Áo yếm mặc có vừa không?”

“Á!”

Bóng người sau bức màn che cuống cuồng nhảy dựng, ngay sau đó nàng liền xoay người nhìn quanh quất khắp xung quanh, như muốn biết Nguyên Chiêu Hủ đang đứng ở đâu rình xem lén nàng, ngay cả lúc nàng mặc áo yếm mà cũng biết được. Quay một vòng chẳng nhìn ra gì, chỉ thấy màn che bao kín xung quanh, nhưng cũng trong phút chốc nàng liền nghĩ tới ánh sáng đỏ kia, vội vàng hủy diệt lò sưởi.

Lò lửa bị dập tắt, phía trong tấm màn lập tức tối om, không thể nhìn thấy cảnh hoạt sắc sinh hương của cô gái bên trong, Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười…Lò than đó đâu có rảnh rỗi làm việc có lỗi, tác dụng của lửa là dùng để sưởi ấm, than trong lò là do cây thiết mộc lan ngàn năm trên đỉnh Tuyết Sơn hóa thành. Lửa cháy từ than này vốn không thể nào bị dập tắt, nó chỉ tạm thời ngưng tụ mà thôi. Người bình thường vốn không thể làm gì được nó, võ công của nàng mặc dù cao, nhưng cũng không thể dập tắt lửa này được, bây giờ, vừa đúng lúc…

Hắn miễn cưỡng ngồi xuống, cầm chén bạch ngọc, ngửa đầu nhìn lên trời xanh, chờ.

Quả nhiên không lâu sau màn che bị vén lên một cách thô bạo, Mạnh Phù Dao sải chân bước ra, vẻ mặt ấm ức, trừng đôi mắt to đen nhánh oán hận nhìn Nguyên Chiêu Hủ chằm chằm, đáng thương là người này lại vờ như không thấy, nâng chén lên nhìn nàng hỏi: “Mặc có vừa không?”

Mạnh Phù Dao đen mặt đáp: “Rộng.”

Nguyên Chiêu Hủ thong thả ung dung uống một ngụm rượu, không nói lời nào, Mạnh Phù Dao đang đắc ý, chợt nghe hắn lẩm bẩm: “Chính tay ta đã chọn cỡ nhỏ mà, sao lại rộng nhỉ? Chẳng lẽ gần đây, ngực nàng nhỏ lại?”



Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ nhìn trời, sáng suốt quyết định: chẳng thèm cãi tay đôi với hắn, người này bụng dạ khó lường. Nàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh, chẳng cần hỏi han đã cầm bình rượu lên châm cho mình một chén, oán hận nói: “Huynh thật xấu, nhìn thấy ta rơi xuống nước mà cũng không cứu.”

Nguyên Chiêu Hủ cười đáp: “Chuyện vui nhất trên đời là nhìn mỹ nữ tắm mình trong nước ngay trước mắt mình, thật sướng mắt. Ngoài ra, y phục bị ướt có thể cùng nhau hơ lửa, nếu như mỹ nữ bị cảm mạo, có thể ân cần chăm sóc nàng nghỉ ngơi, lo gì trái tim thiếu nữ sẽ không vì ta mà cảm động? Ta cũng đâu phải là kẻ ngu, sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?”

Mạnh Phù Dao vừa mới nghe xong những lời trêu chọc ấy thì đã muốn đấm hắn, sắc mặt đỏ bừng, cảm thấy lời hắn nửa thật nửa giả. Khi nghe câu: “Lo gì trái tim thiếu nữ sẽ không vì ta mà cảm động?” thì nhìn thấy ánh mắt hắn phiêu bạt đâu đâu, như cười như không, mông lung như khói sóng trên hồ nước biếc, dập dềnh theo nhịp sóng.

Trái tim Mạnh Phù Dao vì vậy mà lỗi nhịp, đột nhiên nàng nhớ tới tình cảnh ở đêm cung biến Thái Uyên, Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười nhìn nàng trước cửa cung. Ánh mắt hắn lúc đó và lúc ban nãy đều như chứa đựng thâm ý sâu xa, thâm ý ấy tựa như một lớp giấy mỏng, mờ nhạt mơ hồ, khiến người ta rất muốn nhưng lại lười biếng tìm hiểu tường tận rõ ràng.

Hoặc là, nàng vốn không dám tìm hiểu.

Mạnh Phù Dao im lặng hít thật sâu, uống cạn ly rượu trong tay, khi đặt ly rượu xuống đã xoay chuyển đề tài: “Sao huynh lại ở chỗ này?”

Không phải nàng bất ngờ khi gặp Nguyên Chiêu Hủ ở nước Vô Cực, chỉ là không ngờ lại trùng phùng nhanh như vậy, tựa như hắn đoán được nàng sẽ đến nơi này, cố ý chờ nàng ở đây.

Song, suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã chợt tắt, Nguyên Chiêu Hủ đứng dưới mái đình nhàn nhã đáp: “Ta là phụ tá của Thái tử Vô Cực ở Thượng Dương cung, kiêm tổng quản ở hành cung này.”

“Ồ, Nguyên tổng quản.” Mạnh Phù Dao híp mắt nhìn hắn cười: “Sao ngài không mời ta đi tham quan nơi này?”

“Sau này sẽ có một đống cơ hội.” Nguyên Chiêu Hủ dắt tay nàng, “Bây giờ đi với ta đến chỗ này, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất thích.”

“Đi đâu?”

“Thanh lâu.”