Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 55: Lập Uy




Sáng hôm sau.

Đoàn người Mạc Túc vừa mới bước xuống lầu ra cửa thì ngay lập tức đã đón nhận nhiều ánh mắt dò xét khinh thường.

Tất cả mọi người châu đầu ghé tai nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía bên này chỉ trỏ không ngừng.

Tiếng nói nhao nhao vang dội, từng câu từng chữ truyền vào lỗ tai của mỗi người.

"Xem đi! Nàng ta chính là Nguyệt Vô Song không biết liêm sỉ của bảy năm về trước. Không những đánh cắp trấn quốc chi bảo, thông đồng ngoại nhân, mà còn lả lơi ong bướm, ngủ với không biết bao nhiêu người."

"Hai đứa nhóc đi bên cạnh nàng chính là dã loại của năm đó tạo tác xuống. Thật không hiểu nàng ta có biết xấu hổ hay không, thế mà còn ngang nhiên sinh xuống nghiệt chủng."

"Không phải nói Nguyệt Vô Song đã bị biếm thành thứ dân, trục xuất Thiên Nguyệt cả đời không được tiến vào hay sao? Nàng bây giờ sao lại xuất hiện ở đây?"

"Phản nghịch thánh chỉ chính là tội khi quân, ta rửa mắt mong chờ xem trò hay sắp tiến đến."

"Mấy hôm nay dưa cũng thật nhiều, ta đều ăn no căng, sắp chịu không nổi rồi."

"Đê tiện kỹ nữ, bán quốc cầu vinh, sao lại có mặt mũi trở về? Còn không mau lăn ra Thiên Nguyệt?"

Mọi người càng nói càng hăng, thậm chí có kẻ đã cầm trứng gà rau dại quăng lại đây, biểu tình tràn đầy phỉ nhổ.

Mấy người Mạc Túc đầu tiên là không hiểu chuyện gì xảy ra, nghe ô ngôn uế ngữ văng vẳng bên tai, biểu tình trên mặt của dân chúng chính là phẫn nộ, khinh thường như vậy.

Mạc Túc, Mạc Nhất, Mạc Cửu phong quang vô hạn cả đời, còn là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng hãi hùng như thế.

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng bị nghìn người sở chỉ, cặp mắt to ngây thơ không hiểu ra làm sao, vì cái gì các thúc thúc a di đều mắng bọn họ là dã loại, là nghiệt chủng?

Nhìn biểu tình xấu xí của những người này, hai đứa nhỏ bỗng chốc dâng lên một cỗ bi ai, bàng hoàng, thậm chí sợ hãi. Cánh tay non nớt siết chặt lấy tay của mẹ mình, gương mặt tràn đầy ủy khuất.

"Mẫu thân! Các thúc thúc, a di bị làm sao vậy!? Tại sao lại mắng bọn con?"

Mạc Túc phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng xoa đầu ổn định cảm xúc của bọn nhỏ, giọng nói kiên định chắc chắn:

"Không cần để ý đến bọn họ, có mẫu thân ở đây! Bọn họ không làm gì được các con. Tiểu Long, Tiểu Hồng, hãy nhìn xem biểu tình của bọn họ, vĩnh viễn nhớ kĩ một màn này."

Chỉ mấy chữ trầm ổn hữu lực, hai đứa nhỏ đã yên ổn trở lại, nắm lấy tay Mạc Túc, ánh mắt lặng lẽ nhìn phía trước, đảo qua từng người.

Mà Mạc Túc cũng ngẩng đầu lên, biểu tình trên gương mặt phảng phất nhiễm sương lạnh, cặp mắt u ám như hàn đầm, ánh mắt này đảo qua từng người, khiến cho những người đó theo bản năng chột dạ, tiếng nói im bặt.

Nàng phất tay một cái, chuyển động huyền lực đem một rổ trứng gà bay tới trước mặt chấn động văng đầy đất, giọng nói lạnh lẽo cất lên, vang vang cả một con đường:

"Tất cả nói đủ chưa? Mắng người mắng rất sảng? Giáo dưỡng của con dân Thiên Nguyệt chính là hỗn láo vô lễ như vậy à?"

Mạc Nhất, Mạc Cửu nhìn nhau, âm thầm đứng ở hai bên người nàng và hai đứa nhỏ, ra tay chặn lại những vật thể từ xa bay tới, biểu tình âm trầm đến cực điểm.

Mà bốn người Lam Vân đại sư, Bạch Phong Hoa, Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn vẫn còn chưa từ trong kinh ngạc hồi phục lại, trong lòng nhấp nhô như con thuyền độc mộc trôi giữa sông lớn, phảng phất đã bị đánh sâu vào.

Mạc Túc là Nguyệt Vô Song, tứ công chúa của Thiên Nguyệt Vương Triều?

Kẻ yếu đuối vô năng, lẳng lơ phế vật, thanh danh bất kham của bảy năm về trước, vậy mà là người trước mặt này?

Cho dù bọn họ có nghi hoặc, kinh hãi, nhưng đối diện với tình huống thế này, bọn họ theo bản năng mà đứng ở cùng chiến tuyến với nàng.

Nếu không phải Đế Cửu Diên đưa tay giữ chặt thì Đế Thanh Hàn đã vọt đi lên, cho nhóm người này mấy cái tát.

Thứ gì, cũng dám mắng tẩu tẩu và các cháu của hắn?

Mà Bạch Phong Hoa, ánh mắt cũng dâng lên một mạt lạnh lẽo, âm trầm lướt qua từng người vừa rồi nói chuyện thanh âm to nhất.

Dân chúng bởi vì bị ánh mắt của Mạc Túc trừng cho sợ hãi mà cấm thanh một hồi, nhưng sau đó lại nhao nhao đi lên, dáng vẻ chính nghĩa lẫm nhiên nói:

"Chính mình làm ra hành động vô liêm sỉ còn không cho người ta nói? Ngươi còn vọng tưởng mình là công chúa vương triều à? Một công chúa bị lưu đày mà dám to mồm quát nạt chúng ta cơ đấy. Ngươi khi dễ Thiên Nguyệt thành không có vương pháp sao?" Người nói chuyện là một tên thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò đáng khinh, cặp mắt xếch trợn lên, khinh thường nhìn Mạc Túc.

Mạc Túc nhìn hắn một cái, nhếch khóe môi, đưa mắt nhìn Mạc Nhất nói:

"A Nhất, vả miệng!"

Mạc Nhất không nói một lời, một bước xa tiến đến gần người kia, nhân lúc hắn còn chưa định thần được, một cái tát ngang trời giáng xuống.

Bốp!

Tên thanh niên kia ôm mặt bị trẹo sang một bên, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

"Đánh người rồi! Nguyệt Vô Song đánh người rồi."

"Quan binh đâu? Làm ăn cái gì thế không biết? Còn không mau bắt nàng lại, để mặc cho nàng tác quai tác quái thế kia sao?"

Đám dân chúng xung quanh thấy vậy thì hơi chùn bước lùi về sau, nhưng vẫn mạnh miệng hô hào. Bọn họ nào có nghĩ tới, Mạc Túc vậy mà thật sự đánh người.

"Ngươi... ngươi dám cho người đánh ta? Trong mắt ngươi không còn vương pháp hay sao? Ngươi đặt nữ đế ở chỗ nào?" Sau vài giây mộng bức khiếp sợ, tên thanh niên e dè nhìn Mạc Nhất, phẫn hận gào một câu.

"Vương pháp? Ta đã sớm không phải là người Thiên Nguyệt, cho nên dùng thứ này tới thúc ép ta, há chẳng phải là trò cười? Xem ra người sau lưng sai sử ngươi cũng chẳng có đầu óc là mấy. Tiếp tục đánh!" Mạc Túc sờ sờ cằm, ánh mắt lạnh lẽo nói.

Mạc Nhất nghe xong, không chút do dự lại bắt lấy vai tên đó, dùng chân đá mạnh vào đầu gối khiến hắn quỳ rạp xuống, sau đó lại tát vào mặt hắn.

"Cái tát thứ nhất, trừng phạt miệng của ngươi không sạch sẽ. Chưa biết rõ ràng nguyên do sâu xa đã hồ đồ bịa chuyện. Ta ngủ nam nhân khắp thiên hạ? Ai cho ngươi tin đồn này?"

Bốp!

"Cái tát thứ hai, hàm hồ nói ta trộm bảo vật quốc gia, thông đồng ngoại địch, bán nước cầu vinh. Con mắt nào của ngươi thấy ta làm những việc đó? Nếu ta có năng lực làm những cái đó, thì Thiên Nguyệt Vương Triều đã sớm sụp đổ, nơi nào còn có mảnh thổ địa này cho ngươi sinh sống?"

Bốp!

"Cái tát thứ ba, đánh ngươi ngu muội vô tri, bị người đem như thương sử còn không biết. Người sau lưng bảo ngươi đến phá hoại thanh danh của ta, ngươi liền đến. Còn chụp cho ta cái mũ coi thường vương pháp. Ngươi mẹ nó không có não sao? Một thứ dân bị lưu đày như ta còn sẽ để ý vương pháp?"

Bốp!

"Cái tát thứ tư, dám mắng con ta là dã loại, là nghiệt chủng, nên đánh!"

Bốp!

"Cái tát thứ năm, nhìn ngươi không vừa mắt, đánh!"

"Đánh cho ngươi tỉnh táo lại, nhìn xem người sai sử ngươi rốt cuộc là loại mặt hàng gì? Nàng hẳn là ở gần đây quan sát tiến trình, ngươi bị đánh lâu như vậy rồi, cũng không thấy nàng ra mặt giúp. Ngươi bị ngu à?"

Cứ thế, mỗi lần Mạc Nhất giáng xuống một cái tát, Mạc Túc sẽ lạnh lùng chêm thêm một câu, từ ban đầu là có lý do chính đáng để đánh, nhưng tới rồi mặt sau, cái gì lý do đều lười suy nghĩ.

Bực bội, nên đánh!

Tên thanh niên kia bị đánh đến mắt mạo ngôi sao, cả người co quắp quỳ xuống, hộc máu phun ra vài cái răng cửa, tròng trắng trợn ngược, sau đó hoa hoa lệ lệ giả chết.

Người xung quanh lặng ngắt như tờ, lòng đầy hoảng sợ, nhìn Mạc Túc như nhìn hồng thủy mãnh thú.

Nữ nhân này là Nguyệt Vô Song? Sao con mẹ nó hung tàn quá vậy?

Mạc Túc cũng vừa lúc nhếch miệng, đảo qua từng người, ánh mắt sắc bén nói:

"Công đạo tự tại nhân tâm! Ta hôm nay ở đây giải thích một chút, những việc mà các ngươi cho rằng xấu xa của năm đó, một cái ta cũng chưa từng làm. Tin hay không thì tùy. Nhưng nếu để ta nghe thấy miệng ai không sạch sẽ, dám mắng chửi con ta, thì hắn chính là kết cục tiếp theo của các ngươi. Đừng coi lời ta như gió thoảng qua tai, ta không còn là công chúa Thiên Nguyệt, không có yêu dân chi tâm, cũng không có trách nhiệm phải giữ gìn khối thổ địa này. Chọc điên ta, ta cũng không biết mình sẽ làm ra cái gì tới! Chẳng hạn như... diệt quốc!"

Dân chúng xung quanh nhìn nhau, âm thầm biến sắc, vội vã cười hề hề giải hòa:

"Nguyệt cô nương, chúng ta chỉ xem náo nhiệt, chúng ta không hề chửi ngươi và con của ngươi. Hiện tại như vậy, sau này cũng thế."

Còn có người bĩu môi khinh thường, trong lòng nghĩ nàng cũng quá cuồng vọng. Một quốc gia cường đại như Thiên Nguyệt, nàng nói diệt là diệt sao?

Bất quá, những lời này bọn họ không có nói ra, nhìn tình cảnh thê thảm của tên nào đó, bọn họ tốt nhất vẫn là nên im miệng đi.

"Còn có một chút! Nguyệt Vô Song của bảy năm trước đã chết rồi! Chết dưới lòng lang dạ sói của một nhóm người nào đó. Hiện tại ta họ Mạc, lần này trở về chỉ là đòi lại công đạo, rửa sạch hàm oan. Cho nên, Mạc Túc ta cùng Thiên Nguyệt Vương Triều, thế bất lưỡng lập." Mạc Túc vận chuyển huyền lực, thanh âm khẽ vang xa, khiến cho người của cả hai con phố đều nghe được, hít hà biến sắc.

Ở dưới đáy lòng, Mạc Túc khẽ nói thầm.

Nguyệt Vô Song, ngươi xem đi, ta rốt cuộc đứng trước đám người của Thiên Nguyệt, lớn tiếng nói rõ. Ngươi yên tâm, một ngày nào đó, vết nhơ của ngươi sẽ từ đại lục này biến mất, hàm oan rửa sạch.

"Được rồi, giải tán hết đi!" Mạc Nhất khuôn mặt lạnh tanh, bắt đầu đuổi người.

Mọi người thấy hắn, sợ bi kịch rơi xuống trên đầu mình, cho nên sôi nổi tản đi, mỗi người trong lòng nặng trĩu.

Bọn họ nên tin bên nào đây?

Cả Thiên Nguyệt Vương Triều đều nói Nguyệt Vô Song bán quốc cầu vinh, trộm trấn quốc chi bảo. Nhưng chính chủ lại nói không có, là mọi người oan uổng nàng.

Rốt cuộc đâu mới là sự thật!?

Bất quá chuyện này không liên quan đến họ, mặc dù tò mò nhưng bọn họ không truy cứu đến cùng.

Đụng đến chuyện của quý nhân, sơ sảy là mất mạng như chơi.

"Chủ tử, không cần tra hỏi người sai sử phía sau sao? Mạc Cửu ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên giả chết nào đó, âm trầm hỏi.

"Không cần, ta biết người nọ là ai!" Mạc Túc híp mắt cười lạnh.

Hôm qua Nguyệt Vũ Đình cùng Liễu Như Tâm tụ lại cùng nhau, còn mời đến họa sư, hôm nay lại xảy ra chuyện này, không phải các nàng làm yêu thì là ai?

Bất quá, Nguyệt Vũ Đình trước đó cũng chưa nhận ra nàng, nàng không tin chỉ bằng một bức tranh mà có thể nhớ tới nàng.

Vậy khẳng định là Liễu Như Tâm rồi.

Quả nhiên, người ngoài cuộc sáng suốt, kẻ trong cuộc u mê. Người nhận ra nàng trước tiên, vậy mà là một người ngoài.

"Kế tiếp ngươi định làm sao bây giờ? Muốn phản kích không? Ta giúp ngươi!" Đế Cửu Diên ánh mắt tỏa sáng nhìn Mạc Túc, ẩn ẩn nơi đáy mắt hiện lên nhàn nhạt sùng bái.

Thật không nhìn ra, Mạc Túc bình thường nhàn nhạt đạm mạc, nhưng khi đụng đến nghịch lân sẽ khủng bố thành cái dạng này.

Nhưng mà tính cách này quá hợp nàng ăn uống.

Nếu hôm nay Mạc Túc ẫn nhẫn chịu đựng, nàng còn sẽ khinh thường. Nhưng trải qua việc này, cảm xúc của Đế Cửu Diên đã xảy ra biến hóa, trong giọng nói chân chính lộ ra kính ý cùng lấy lòng.

Mà Đế Thanh Hàn thì chính thức trở thành tiểu mê đệ, xoa tay hí hửng nói:

"Lão đại, vừa rồi ngươi thật soái. Tiểu tử miệng thúi, đánh chính là đúng. Ta duy trì ngươi."

"Bất quá nha đầu, ngươi ngang nhiên tuyên chiến với Thiên Nguyệt Vương Triều như thế, thời gian kế tiếp e là sẽ không an bình." Lam Vân đại sư nhíu mày lo lắng nói.

"Ta đã sớm có chuẩn bị! Nếu cùng bọn họ lá mặt lá trái, ta sẽ bị ghê tởm chết mất." Mạc Túc nhún vai, không sao cả nói.

"Nhưng mà, nữ đế rốt cuộc là mẹ ruột của ngươi. Ngươi có thể tuyệt tình đến thế sao?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc hỏi.

"Năm xưa, là do nàng phái Nguyệt Ảnh Vệ đến truy sát ta." Mạc Túc nhìn nàng một cái, lời ít ý nhiều nói.

Nguyệt Ảnh Vệ manh mối này là nàng mới tra được gần đây. Muốn lừa mình dối người cũng không được.

Bởi vì, chỉ có nữ đế đương nhiệm, cầm ngọc ấn trong tay, mới có thể điều động ẩn vệ Nguyệt thị.

"Sao có thể? Hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà?"

Mọi người đồng thời kinh ngạc trừng mắt, khó có thể tin.

"Ta làm sao biết được nàng nghĩ gì?" Mạc Túc lắc đầu nói, biểu tình không chút gì gọi là khổ sở hay bất an.

Mọi người thấy nàng lạc quan như vậy, cũng chỉ khẽ thở dài thương tiếc.

Mà lời đồn thất thiệt này, tuy rằng thanh thế tới nhanh và dồn dập, nhưng kịp thời bị Mạc Túc lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế cho đè ép xuống, bởi vậy không làm nên sóng gió gì.

Sự chú ý nhanh chóng bị dời đi, dân chúng lại tiếp tục quan tâm đến phía trên lôi đài đấu vòng loại.