Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 6: Chương 6





Trong suốt 3 ngày sau, ba thằng chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Bánh thì tôi đã học cách làm, nhờ chị họ giúp trang trí nữa là xong, giờ còn tới 2 ngày, phải đi kiếm quà thôi. Nhưng kiếm quà gì mới được chứ nhỉ, quà đi mua thì thường quá, quanh đi quẩn lại cũng chỉ lưu niệm linh tinh, vậy tốt nhất là quà tự làm, nhưng làm cái gì cho ý nghĩa đây?

Trời xui đất khiến thế nào mà trong lúc đi thơ thẩn trên núi nghịch tôi lại tìm được được một hòn đá có vân khá đẹp. Viên đá màu trắng ngọc, to cỡ nửa hòn gạch, tô điểm vài đường vân màu xanh lá nhìn mê mị như hút con mắt người ta vào. Nhìn hòn đá tôi đã thấy ưng ý ngay rồi, vội vác ngay về nhà hỏi ông nội, chắc mẩm viên này là ngọc quý rồi. Xem xong, ông bảo:
- Thằng trai thành phố của ông. Cái này là viên đá trong núi, mưa nắng nó bào mòn nhiều nên trông nhẵn mịn thôi, còn cái vân xanh thì kiếm lúc là ra chục viên ở vườn nhà mình, cái này là đá nhưng có vài người hay đem về mài dũa thành đồ trang sức vì nó nhẹ và đẹp, nhưng sánh thế nào được với ngọc thật.
Tôi ngẩn tò te ra, thế là quẳng luôn viên đá, ra vườn kiếm một viên to hơn, định đẽo thành cái vòng đeo tay. Sang nhà chú khuôn cả bộ đồ thợ đá của chú ra, mài mài dũa dũa, đục đẽo nát tan hết chục cục đá mới được cái tròn tròn có lỗ hổng ở giữa để luồn tay vào, tạm gọi là cái vòng vậy. Sau đó tôi lấy giấy ráp đánh bóng "cái vòng", rồi làm theo lời chú tôi, ngâm chiếc vòng vào trong chất đánh bóng sàn đá cho vòng mịn mượt, xong lại lôi ra lau khô, đánh giấy ráp cát mịn, xong lại cọ bằng chất đánh bóng nữa, ba bốn lần như vậy, tôi cũng hoàn thành "tác phẩm nghệ thuật" của mình. Không ngờ viên đá mà cũng làm ra cái vòng đẹp phết, nhìn lung linh hệt như vòng bán trong cửa hàng trang sức, ai không tinh chắc nhầm luôn. Để có cái vòng này, tôi đã bị lưỡi mài liếc vào ngón út hai phát, bị giấy ráp trượt vào mu bàn tay một vệt, không đau nhưng lúc rửa oxy già xót dã man. Nhưng để đổi lấy nụ cười của Ngọc Anh thì đáng lắm chứ, không biết lúc nhận quà cô bé có phản ứng gì nhỉ !
Xong công đoạn làm vòng, tôi lại đạp xe giữa cái nắng trưa thiêu đốt của vùng núi đá, dạp hết mấy xưởng thủ công mỹ nghệ, chọn về một cái hộp gỗ đánh nước đen bóng, hoa văn hình hoa cúc trắng khảm bằng xà cừ, nhìn sang phải biết. Thế mà đối với tôi vẫn chưa đủ, tôi còn đi mua cả vải nỉ đỏ về, rồi cắt miếng bọt biển sao cho vừa với khuôn hộp, khoét mặt trên miếng bọt biển sao cho tạo một khoảng hổng có kích cỡ đặt vừa cái vòng vào trong, rồi hơ bật lửa iếng bọt biển bớt những cạnh nhọn, gồ gề. Cuối cùng là tôi xỏ chỉ đỏ, ngồi tỉ mẩn khâu vá cả tối, bọc miếng nỉ đỏ ra ngoài miếng bọt biển, sau rồi đặt miếng lót đó vào trong hộp làm chỗ để cái vòng. Nghe kể thì đơn giản thế thôi nhưng lúc làm nó, tôi phải bấm máy tính liên tục, đo đạc mãi sao cho bọc miếng nỉ rồi mà đặt vào trong hộp phải vừa khít, không thừa thiếu, không làm méo miếng lót, rồi khoảng cách giữa mặt trên của miếng lót với nắp hộp phải thật chính xác, để cho lúc đóng nắp không bị kích, làm xước vòng. Chao ôi! Cầu kì vô cùng mà lúc đó tôi làm hăng say không biết mệt. Mãi đến 11h đêm, khi đã đặt chiếc vòng yên vị vào trong hộp, ngắm nghía hồi lâu thành quả của mình, tôi mới đặt lưng xuống giường, ngủ li bì đến tận sáng hôm sau. Bà nội tôi kể rằng hôm đó, lúc ngủ không biết tôi vui gì mà cứ nhoẻn miệng cười suốt.

Đánh một giấc ngủ say sưa sau hai ngày dốc hết tâm trí vào món quà, sáng hôm sau, tôi hí hửng ngồi gói quà, xong tót đi chơi. Hôm nay là sinh nhật Ngọc Anh rồi, hê hê. Đúng theo kế hoạch, ba thằng lần lượt vào rủ Ngọc Anh đi chơi, thằng nào cũng chỉ muồn trốn phần việc chăng đèn. Nhưng hai ông tướng kia vào chẳng biết ăn nói làm sao mà Ngọc Anh ngượng quá chạy lên phòng đóng cửa lại. Mãi đến khi tôi gõ cửa, mồm mép ngon ngọt dụ dỗ mới lôi con bé ra ngoài được.
Tôi đèo Ngọc Anh ra căn cứ bí mật của tôi, nó là nơi tôi thường đến mỗi khi căng thẳng hoặc trốn tránh điều gì, lần này không biết nghĩ gì mà tôi lại dẫn Ngọc Anh đến đó. Nói qua về căn cứ bí mật của tôi, thực ra nó là một cái hang đá quay thẳng ra hồ, cái hang rộng nhưng không sâu cho lắm, được cái cao ráo sạch sẽ, không ẩm ướt chút nào, ngoài cửa hang là một cây mận to lắm, chẳng biết có từ bao giờ nhưng tán nó tỏa rợp cả cái "sân đá" trước hang. Bao quanh hang, từ năm lớp 7 tôi đã trồng những khóm râm bụt, giậy cúc tần làm hàng rào, vừa tránh rắn rết, vừa tránh người khác biết, nhìn từ ngoài vào, chẳng ai hay sau lùm cây lại là một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài, mỗi khi vào tôi đều có cửa bí mật riêng, đi ra tôi lại chú ý nhìn trước ngó sau, quây lại chỗ vào như cũ. Mỗi khi mùa hoa mận nở trắng, tôi lại thích thú nằm dưới tán cây ngắm hồ nước, tuy cây mận mọc khác đất nhưng vẫn tươi tốt lắm, dù cho không bằng mận Sơn La.

Khi nghe tôi kể đây là chỗ bí mật tôi hay đến, Ngọc Anh khẽ reo lên, đưa ngón út lên miệng ra dấu sẽ giữ kĩ bí mật này. Tôi cười, đi trước vạch lối cho Ngọc Anh vào sau. Bước vào trong, cô bé khẽ ồ lên khi thấy khung cảnh bên trong tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, lại có góc nhìn thẳng ra hồ nước. Bỗng tôi thấy Ngọc Anh trở nên tinh nghịch, lanh lẹ hẳn, chạy loăng quăng trong cái sân, cúi người ngắm mấy giậu cúc tần, nghiêng nghiêng đầu nhìn hoa râm bụt nở, lấy ngón tay khẽ nghịch mấy cây xấu hổ cho lá cụp lại. Chạy mãi, Ngọc Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ngó ngó trông tôi đang nhìn xa xăm về phía mặt hồ. Hai đưa ngồi bên cạnh nhau, thời gian như ngừng hẳn lại, không ai nói câu nào, có cảm giác không gian cô đọng lại cả trong cái thê giới bí mật này của tôi rồi. Tôi thì cứ nhìn về mặt hồ gợn sóng, Ngọc Anh thì khẽ nâng một bông hoa nhài lên phẩy tay cho hương hoa nhài bay lên phảng phất, hai mắt hơi nheo nheo, trông như đang cười.