Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 7: Chương 7





Tôi ngồi bên Ngọc Anh, chốc lại liếc sang nhìn trộm cô bé. Hai người cũng vẫn chỉ có im lặng…
Chẳng rõ chúng tôi đã ngồi như thế bao lâu, mãi cho đến khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả mặt hồ, tia nắng cuối cùng cũng trốn lủi vào sau những dãy núi xa xa, tôi đứng dậy, đèo Ngọc Anh về, giờ này chắc bọn nó cũng chăng xong đèn rồi. Tạt vào một quán chè, tôi và Ngọc Anh đều chọn chè sen, gọi là ăn chút lót dạ vì cả buổi trưa hai đứa chỉ chơi loăng quăng và ngồi nhìn nhau nên giờ ai cũng thấy đói. Trên đường đèo về nhà, Ngọc Anh khẽ bám nhẹ tay vào cạnh hông tôi, lúc đó người tôi có cảm giác hệt như có luồng điện chạy qua vậy. Chợt cô bé ngập ngừng nói:
- Anh Hưng này….!
Tôi hơi ngoái cổ ra sau, hỏi có chuyện gì vậy? Ngọc Anh im im không đáp, lúc sau mới khe khẽ hỏi:

- Anh rất khác so với người cùng tuổi.
Ngạc nhiên, tôi hỏi lại :
- Anh có gì mà khác?
Ngọc Anh đáp, giọng vẫn nhỏ lí nhí:
- Khác nhiều thứ lắm. Em mới gặp nhưng em cảm nhận được vậy. Cả về tính cách, con người lẫn suy nghĩ.
Tôi bật cười, không hỏi gì nữa rồi đạp xe tiếp. Nếu tôi nói rằng giờ cảm giác của tôi về cô bé cũng là một chữ "khác" thì kì cục lắm, nhưng mà đúng thế thật. Ngọc Anh không giống bất kì cô gái nào tôi từng gặp, một nét đẹp nhẹ nhàng, rụt rè, nhưng ẩn hiện trong một tấm mành huyền bí, ít nói nhưng đã nói thì đều khiến người ta phải suy nghĩ rất rất lâu.
Chở Ngọc Anh về tới sân, trước khi vào mở cổng, tôi bấm chuông báo hiệu cho hai thằng trong nhà biết. Ngọc Anh nhìn tôi băn khoăn không hiểu vào nhà ngay đó còn bấm chuông làm gì? Tôi chỉ mìm cười, dẫn Ngọc Anh vào trong sân sau, vừa vào đến nơi thì pháo kim tuyến nổ đụp đụp hai phát, sau đó là hai cái giọng vịt đực nghêu ngao hát Happy Birthday. Trong lúc nhân vật chính còn đang ngơ ngác, tôi chạy vào phòng bếp, cô tôi đã trang trí xong bánh, đưa sẵn sang đây. Nhẹ nhàng cắm đủ 14 cây nến, bê chiếc bánh gato to đùng do tôi đổ khuôn quá nhiều bột ra. Thằng Việt trông thấy cái bánh khổng lồ thì nó trố mắt nhìn tôi, ra điều tôi bị não hay sao mà làm cái bánh to đến thế, riêng thằng Dũng vừa nhìn kích thước đã gật đầu lia lia, vỗ tay tán thưởng. Sau màn hát hò là màn tặng quà và cắt bánh, thằng Việt tặng em gái cặp hoa tai bạc, thằng Dũng tặng một con gấu bông to hơn cả người. Tôi đợi đến cuối cùng, đưa ra món quà của mình, hai thằng trầm trồ nhìn cái hộp và chiếc "vòng ngọc" đặ trang trọng trong lớp nệm nỉ đỏ :

- À ghê! Thằng ôn chơi sang thật. Nhìn như quý sờ tộc nhá!
- Cái hộp đẹp vãi, sinh nhật bố nhớ tặng cái giống thế nhớ con cờ hó.
Bọn hãm tài này, chúng nó chỉ khen có cái hộp mà vứt luôn cái vòng mình bỏ bao công sức làm ra, trêu ngươi nhau chắc. Ngọc Anh bẽn lẽn cười cảm ơn tôi, lần đầu tiên tôi thấy cô bé cười rạng rỡ đến thế, đúng thật không uổng tâm sức mình để vào món quà.
Ngay sau màn tặng quà lung linh, xúc động là đến mục cắt bánh sinh nhật. Tôi và thằng Việt thì xúc thìa ăn từ từ, Ngọc Anh ăn như mèo, mãi chưa hết góc bánh, riêng con động vật Dũng thì ăn đặc biệt nhỏ nhẹ, lịch sự, khác hẳn thường ngày, nhưng không hiểu sao phần bánh của nó ăn hết rất nhanh. Bí mật thế kỉ đó đến giờ tôi vẫn chưa giải thích được.
Sau buổi sinh nhật đó 2 ngày, tôi lên xe về Hà Nội, chuẩn bị bước vào năm học mới. Hôm tôi lên xe, anh em thằng Việt ra tiễn chân, thằng Dũng thì bị bắt luyện võ nên chẳng trốn ra được. Trước lúc đi, Ngọc Anh chợt nhón chân, thơm nhẹ lên má tôi lúc thằng Việt chạy về lấy túi xách tôi để quên. Hai người ngồi dưới gốc bàng, chẳng nói gì hết, có lẽ đều ngượng ngùng vì cái mi nhẹ vừa rồi. Một lúc sau thì thằng Việt đến vừa lúc xe đỗ lại, tôi xách ba lô lên xe, ngoái đầu nhìn quang cảnh xung quanh một lượt rồi chào hai người bạn, trở về với Hà Nội phồn hoa.

Gần 2 tháng không về Thủ đô, tôi lại bắt đầu thấy nhớ cái hương hoa lúc vào thu, hơi gió heo may lành lạnh. Nhưng còn 2 tuần nữa mới Lập thu mà sao lòng tôi xao xuyến đến thế?
Nằm nhà, chơi điện tử chán chê mấy hôm, tôi mới lù đù đến trường cấp 3 nhận lớp. Ngôi trường tôi thi vào là một ngôi trường đã khá lâu đời ở Hà Nội, thuộc vào lớp trường top giữa của thành phố, tôi chọn thi vào đây xét cho cùng cũng là bất đắc dĩ vì môn Toán tôi yếu quá, mà trường này thì không có ban C cho tôi. Đắn đo suy nghĩ mãi, tôi đành chọn vào ban D, ban này trường mới lập được vài năm, có Toán- Văn - Anh, tôi nhận thấy đây là ban toàn diện nhất, hơn nữa có môn Văn, giúp ít nhiều cho việc tôi thi ban C sau này, còn Tiếng Anh thì chắc chắn là cần rồi, thời buổi này không có ngoại ngữ đi kèm thì khốn khổ xin việc mất.
Chọn xong ban học, tôi ngồi xuống ghế đã, đưa mắt nhìn một lượt quanh sân trường. Hôm nay toàn lớp 10 lính mới đến, có đứa tìm được bạn cấp 2 cùng thi vào, túm tụm bá vai bá cổ nhau, có đứa thì ngồi cạnh bố mẹ, còn phần lớn đều trong tình trạng một mình ghế đá suy tư thế sự như tôi.