Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 8-2: Yêu – là để em không phải hoang mang lo sợ (2)




Sau khi lấy được phim chụp, bác sỹ xem rồi nói: “Bác à, thật là may, chỉ bị trấn thương phần mềm, nếu bị ảnh hưởng đến xương cụt thì phiền phức lắm”, bác sỹ làm vài thao tác trên máy tính rồi đợi phiếu in ra, lại đưa cho Lục Thần Hòa một lần nữa với thái độ vô cùng tự nhiên, “Đi nộp tiền phí này, sau đó đến quầy lấy thuốc, lấy được thuốc rồi thì đưa bệnh nhân đến phòng truyền dịch truyền nước tiêu sưng, số thuốc còn lại uống theo chỉ dẫn trong đơn, chỗ nào không rõ có thể hỏi lại”.

Đến phòng truyền dịch rồi, mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Thị Quế Hoa oán thán nói: “Bệnh viện đúng là không thể coi thường, mình sắp không chịu nổi rồi, mà cứ bắt đi đi lại lại thế này, không có bệnh rồi cũng thành có bệnh. Bác sỹ đã nói là không sao, chỉ trấn thương phần mềm, còn bắt đi truyền nước cái gì chứ?”.

Đúng vậy, Thị Y Thần tổng kết lại, cứ lên tầng xuống tầng chạy đi chạy lại mấy vòng liền, thời gian gặp bác sỹ không được năm phút, nhưng thời gian xếp hàng đã chiếm quá nửa rồi. Nếu không gặp được Lục Thần Hòa, hôm nay một mình cô phải đưa hai người lớn tuổi thế này chạy đi chạy lại trong bệnh viện cũng đủ mệt.

Cô liếc mắt nhìn Lục Thần Hòa im lặng đứng bên cạnh, thân hình ca lớn, bờ vai rộng rãi vững chắc đem lại cho người khác một cảm giác rất yên lòng. Mặc dù mồm miệng có chút độc địa, nhưng mỗi lần anh đều giống như thiên sứ do Thượng đế phái xuống, xuất hiện vào đúng lúc cô gặp khó khăn, cứu cô thoát khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng. Có điều, đôi cánh thiên thần của anh nhất định còn chưa được làm sạch, bởi vì nó vẫn là màu đen.

Y Thần không nhịn được, lén lút cong môi cười thầm, đúng lúc cô ngẩng đầu thì vừa hay chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lục Thần Hòa, ánh mắt đó ẩn chứa ý cười ôn hòa và dịu dàng.

Có cảm giác như bị bắt tại trận, Y Thần đè thấp giọng nói: “Này, có phải anh cũng nên đi rồi không?”.

Lục Thần Hòa gật đầu, không oán thán nửa lời, xoay người dời đi.

Y Thần nín thở, rồi âm thầm thở phào một hơi, nhưng mà thoải mái chưa được bao lâu, đúng vào lúc cô thực sự cho rằng Lục Thần Hòa đã đi rồi, thì ai ngờ được anh đột nhiên quay lại, ôm theo một đống đồ ăn thức uống và mấy tờ báo khác nhau.

“Sao anh lại quay lại?” Y Thần kinh ngạc đến mức mồm miệng há hốc không khép được lại.

Anh đem đồ ăn và mấy tờ báo ném qua cho cô: “Nhiệm vụ tăng bậc nhân cách còn chưa hoàn thành”.

“Ặc…”, Thị Y Thần phì cười.

Lúc trước Lục Thần Hòa liên tục chạy đôn chạy đáo khắp nơi, giúp bọn họ xếp số, bây giờ đến phòng truyền nước cuối cùng cũng được nghỉ một chút, bà Thị lúc này mới nhân tiện nắm bắt ngay cơ hội: “Này… Tiểu Lục, tối nay cháu rảnh không? Đến nhà chúng ta ăn bữa cơm nhé”.

Không đợi Lục Thần Hòa lên tiếng, Thị Y Thần nhanh nhảu cướp lời: “Mẹ, tối nay anh ấy còn có tiệc xã giao, không tiện.” Cô không ngừng nháy mắt ra hiệu với Lục Thần Hòa, ý bảo anh không được nhận lời bừa bãi.

Bà Thị thấy vậy liền nguýt cô: “Mắt con bị lác à?”.

Lục Thần Hòa cúi đầu cố nhịn cười.

Dì cả thấy vậy cũng hùa vào: “Tiểu Lục à, cháu đừng ngại, hôm nay vất vả cho cháu rồi. Cháu mà không đến nhà ăn bữa cơm thì cô thực sự rất ngại. Cháu sẽ không để cô phải cảm thấy không thoải mái trong lòng chứ? Huống hồ cháu còn là bạn trai của Y Y, lại càng phải đến”.

“Dì…” Thị Y Thần vừa mở miệng liền bị bà Thị đá sang một bên, chữ “cả” còn lại cũng đành phải gắng gượng nuốt vào.

Dì cả cũng trừng mắt lườm cô, tiếp tục nói với Lục Thần Hòa, “Tiểu Lục, cháu không cần phải lo lắng, nhà chúng ta người đông lực lượng nhiều, tốc độ nấu nướng cực kỳ nhanh”.

Bà Thị vỗ ngực đảm bảo, “Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại về, đến nhà lập tức có cơm ăn”.

Lục Thần Hòa mỉm cười, nhìn Thị Y Thần nói, “Thực ra bữa tiệc xã giao tối nay của cháu cũng không quan trọng lắm”.

Bà Thị lập tức cầm điện thoại gọi về nhà, dặn dò làm thêm đồ ăn, hôm nay có khách quan trọng.

Thị Y Thần nhìn tốc độ của mẹ và dì cả, ngay cả cơ hội để cô chen miệng vào cũng không có, chỉ còn biết lườm Lục Thần Hòa. Cô kéo tay áo anh, lôi anh sang một bên, “Vừa rồi lúc xếp số, tôi đã nói gì hả? Sao anh lại nhận lời đến nhà tôi ăn cơm chứ?”.

Lục Thần Hòa hỏi vặn lại: “Cô mời tôi đúng không?”.

Y Thần đáp lại: “Đâu có”.

Lục Thần Hòa không trả lời, chỉ khoanh tay lại, làm ra vẻ như đã hiểu rõ.

“Anh có nhầm lẫn không vậy. Tôi đâu có mời anh, là mẹ và dì cả của tôi mời anh thôi, nhưng mà chưa được sự đồng ý của tôi thì anh không được phép nhận lời.”

“Tại sao? Người mời tôi đâu phải là cô. Cô có thể thay mặt cho mẹ và dì cả của mình ư?”

“Tôi…” Câu hỏi vặn lại của Lục Thần Hòa khiến cô cứng họng, cô đương nhiên không thể thay mặt cho mẹ và dì mình rồi. Y Thần nhất thời á khẩu, nhưng cũng không cam tâm chịu yếu thế, “Sao anh cứ nhất định phải làm khó cho tôi chứ? Đến nhà tôi ăn cơm thì anh được lợi lộc gì? Anh muốn ăn cái gì thì nói xem nào? Tôi sẽ mời riêng anh”.

“Sao cô cứ phải nhỏ mọn như vậy chứ? Chỉ là đến nhà cô ăn bữa cơm, lẽ nào cô sợ tôi sẽ ăn sạch nhà sạch cửa của gia đình cô?” Lục Thần Hòa nhại lại giọng điệu của cô.

Từ lần đầu tiên gặp mặt trong thang máy, cô vẫn luôn cảm thấy anh là một người đàn ông trầm mặc, kiệm lời, lại lạnh lùng, vô tình, nhưng sau mấy lần cãi vã gần đây, cô phát hiện ra rằng anh hoàn toàn không giống như tưởng tượng của cô. Tư duy của anh vô cùng nhạy bén, xét về tài hùng biện, cô vốn không phải đối thủ của anh.

“Cô yên tâm đi, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, chuyện gì không nên để lộ thì tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời”, Lục Thần Hòa cúi người ghé sát vào tai cô, thì thầm.

Ý tứ của anh như thế nào cũng chỉ mình cô là rõ nhất.

Cô không còn gì để nói, chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời xanh: “Cả đời này anh cũng không thể bồi đắp thêm nhân cách được đâu”.

Lục Thần Hòa rút lấy tờ báo từ trong tay cô, gõ nhẹ một cái vô cùng thân mật lên trán cô, “Có qua có lại mới toại lòng nhau, đừng quên vừa rồi cô hứa sẽ mời riêng tôi ăn cơm, tôi sẽ nhớ kỹ”.

Y Thần tròn mắt, nhìn anh cầm tờ báo, sải từng bước lớn tao nhã đi về chỗ trống ít người phía sau ngồi xuống, yên lặng đọc.

Cái gì mà có đi có lại mới toại lòng nhau chứ?

Còn nữa, vừa rồi ý của anh là bữa cơm tối nay anh nhất định sẽ ăn, sau đó còn cộng thêm bữa cơm mà cô nợ anh nữa? Ha ha, vô lại đến vậy sao… cô rất cảm kích anh vì đã giúp đỡ mình cả một buổi chiều, nhưng thực ra nếu như anh không ở lại giúp đỡ, thì cô vẫn có thể xoay xở được.

Ở một góc khác, vừa hay cô nhìn thấy mẹ và dì cả đang thì thầm bàn tán, vẻ mặt hoan hỉ như đang xem cô và Lục Thần Hòa tình nồng ý đậm, ngọt ngào thế nào. Y Thần chợt cảm thấy không rét mà run.

“Y Y à, Tiểu Lục làm nghề gì vậy? Nhà cậu ấy có mấy người? Ở chỗ nào thế?”

Thời gian chậm chạp trôi qua hệt như chai nước truyền đang nhỏ từng giọt kia. Lúc đầu Thị Y Thần còn có thể ngồi nói chuyện phiếm với mẹ và dì được, nhưng cứ hễ nói một chút là lại quàng sang chuyện của Lục Thần Hòa. Ngoài cái tên và địa chỉ của anh ra, cô gần như không biết bất cứ điều gì về anh. Cho dù bản lĩnh nói dối của cô có lớn đến đâu, thì hỏi nhiều hỏi lâu cũng sao có thể thoát nổi. Để tránh phiền phức, cô giả như cái gì cũng không nghe thấy, học theo Lục Thần Hòa, cầm lấy một tờ báo ngồi dịch ra xa làm bộ chăm chú đọc.

Đúng vào lúc chai nước truyền sắp hết, Lục Thần Hòa đột ngột tiến lại, đưa tờ báo vừa đọc xong đã được gấp gọn gàng như cũ cho Thị Y Thần, “Đừng có đi vội, tôi đợi mọi người ngoài cổng bệnh viện”.

Y Thần dùng ánh mắt vô hồn đáp lại, thực ra là không buồn bận tâm đến mấy lời anh nói. Bởi vì cô sớm đã âm thầm tính toán xong kế hoạch, chỉ cần truyền nước xong, cô sẽ lập tức dìu dì cả đi ra cổng lớn bệnh viện, lặng lẽ chuồn nhanh. Cô không muốn để một người lạ mới gặp mặt đến nhà ăn cơm.

Nhưng mà tính đi tính lại, cô lại không tính ra là hôm nay mình không lái xe đi. Xe đưa đi bảo dưỡng rồi, địa điểm xem mặt cũng chỉ cách bệnh viện Thần kinh một con phố, bắt taxi đi cũng rất tiện. Nhưng ai mà ngờ được lại đụng ngay phải mẹ và dì cả đi khám bệnh, cho nên lúc này đi về không đơn giản chút nào.

Dọc con phố này, ngoài bệnh viện Thần kinh ra, còn có hai bệnh viện khác nữa, ở rất gần nhau vì thế lượng xe cộ lúc nào cũng đông nghịt.

Trước cửa bệnh viện, dòng xe tấp nập. Hàng dài ô tô nối đuôi nhau không nhìn thấy điểm cuối, tiếng còi in ỏi cứ vang liên tục bên tai, lượng người ở trước cổng và lối dành cho người đi bộ càng đông như kiến cỏ. Điểm dừng xe buýt rộng đến mấy chục mét, chỉ cần có một chiếc xe tấp vào đón khách, thì sẽ gặp ngay phải cảnh tượng một đám người chen lấn nhau ùa lên.

Y Thần nhíu mày, không ngừng đưa mắt nhìn dòng xe đang lưu thông trên đường, đèn báo trên nóc xe taxi gần như đều màu xanh. Đúng là ông trời cũng muốn hủy diệt cô mà!

Đúng vào lúc cô chán nản nhất, Lục Thần Hòa bước từng bước tao nhã tiến về phía cô, “Xe của tôi đỗ ở phía trước”.

Cách đó khoảng năm chục mét, một chiếc xe màu bạc quen thuộc đang đỗ bên lề đường, đèn vàng ở đuôi xe liên tục nhấp nháy.

Lục Thần Hòa giống như con giun nằm trong bụng cô vậy, chỉ cần nhìn lướt qua cũng hiểu thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô. Anh hạ giọng nói: “Đừng có tưởng bở rằng vứt tôi ở lại đây thì tôi sẽ không tìm được nhà cô, không ăn được bữa cơm đó. Bây giờ đang là giờ tan tầm, nếu cô muốn để dì cả cô khập khà khập khiễng thế này còn phải chen lấn lên xe buýt hoặc đứng đợi taxi cả tiếng đồng hồ, thì tôi cũng không ý kiến gì. Nhưng thân làm ‘bạn trai’ của cô, rõ ràng có xe lại không thể giúp đỡ được bề trên, không biết cô định giải thích với bác gái thế nào đây?”.

“Anh có thể im miệng được rồi đấy”, cô nhanh mắt liếc xéo anh.

Lục Thần Hòa nhếch môi, đỡ lấy Thị Quế Hoa rồi đi thẳng đến xe của mình.

Bầu trời trong xanh cao vút giờ đã hoàn toàn nhường chỗ cho màn đêm, đèn đường ở trước tiểu khu đều đã được thắp sáng.

Một người đàn ông với thân hình cao lớn, ngũ quan sáng sủa, đeo cặp kính gọng đen đang đứng dưới một gốc cây cách tiểu khu không xa, bồn chồn đi đi lại lại. Ánh đèn chiếu xuống, đan xen với bóng cây, khiến bóng dáng anh ta trông vô cùng cô đơn.

Điều bất ngờ có thể xảy ra mỗi ngày.

Nếu nói việc cô nhùng nhằng cãi vã với Lục Thần Hòa chẳng may gặp mẹ và dì cả là ngoài ý muốn, thì việc gặp phải Cao Minh Dương bên ngoài tiêu khu như thế này là sự cố đáng sợ nhất. Thị Y Thần ngàn vạn lần không thể ngờ được, Cao Minh Dương lại đợi cô vào giờ này.

Một tay Cao Minh Dương đang kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn di động, dường như đang do dự xem có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.

Lục Thần Hòa lái xe chầm chậm đi đến trước cửa tiểu khu. Thực ra anh đã sớm nhìn thấy Cao Minh Dương rồi, ánh mắt vô thức quay xuống nhìn Thị Y Thần. Thị Y Thần quay mặt đi, vờ như cái gì cũng không thấy.

Xe chạy lướt qua bên cạnh Cao Minh Dương, anh ta nhìn thấy Thị Y Thần, lập tức ném bỏ điếu thuốc đang kẹp trong tay đuổi theo, nhưng rất nhanh sau đó bước chân liền khựng lại bởi vì anh ta nhìn thấy Lục Thần Hòa đang ngồi ở ghế lái. Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh ta tràn ngập vẻ khó tin cùng cảm giác hoang mang lo sợ.

Cùng lúc đó, dì cả ngồi ở ghế sau cũng tinh mắt nhìn thấy Cao Minh Dương, “Ồ? Tiểu Cao?”.

Lục Thần Hòa xoay vô lăng, chầm chậm đỗ xe vào ven con đường chính của tiểu khu.

Cao Minh Dương do dự một lát, lập tức lấy lại tinh thần đi về phía trước, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào cô”.