Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 8-3: Yêu – là để em không phải hoang mang lo sợ (3)




“Ồ? Thật là trùng hợp. Tiểu Cao à, lâu lắm rồi không thấy cháu đến nhà cô chơi, có phải lại cãi nhau với Vân Vân không thế, sao cứ đứng đây mà không chịu lên?” Bà Thị đỡ dì cả xuống xe.

Cao Minh Dương ngước mắt nhìn Thị Y Thần, đôi mắt đen láy ẩn giấu thứ cảm xúc phức tạp khó nói thành lời. Thực ra anh ta rất muốn nói anh ta đến đây không phải để tìm Thị Y Vân, mà là tìm Y Thần. Nhưng nhìn thấy ánh mắt né tránh cùng lạnh lùng của cô và người đàn ông đã được giáp mặt một lần kia, thậm chí lúc Lục Thần Hòa lôi cô từ phía sau anh ta mà dẫn đi, anh ta cũng chỉ có thể siết chặt tay lại, trầm mặc không nói được gì.

“Ôi trời, yêu đương cãi vã là chuyện bình thường, đã đến đây rồi thì đừng có ngại, lên nhà đi. Lên nhà ăn cơm, coi như không có chuyện gì”, dì cả tưởng Cao Minh Dương và Thị Y Vân yêu đương lâu lâu cãi vã nên ngại không dám lên.

Bà Thị liếc thấy nét mặt Cao Minh Dương có vẻ bối rối, cũng tưởng rằng hai người cãi nhau, liền nói, “Tiểu Cao, cùng lên ăm cơm đi. Lâu lắm rồi cháu không đến, không được từ chối!” Bà trưng ra vẻ mặt uy nghiêm của phụ huynh, không cho phép anh ta chối từ.

Cao Minh Dương vốn dĩ định từ chối, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua Lục Thần Hòa đang ngồi bên cạnh Thị Y Thần, trong phút chốc lí trí của anh ta như bị quỷ tha ma bắt đi vậy. Anh ta gật đầu nhận lời, trông thấy Thị Quế Hoa đi đứng tập tễnh, vội vàng đưa tay ra đỡ.

Cơn sóng này vừa qua, cơn sóng khác đã tới.

Cục diện ngày hôm nay so với lần trước lúc ở nhà hàng càng khiến Thị Y Thần không chống đỡ nổi. Chuyện Lục Thần Hòa được mời đến ăn cơm với cô vốn đã đủ phiền phức rồi, không ngờ lại đụng phải Cao Minh Dương, thứ rắc rối mà cô không muốn đụng nhất.

Lục Thần Hòa khẽ cong môi đưa mắt nhìn Thị Y Thần, đợi chỉ thị của cô.

Thị Y Thần buộc bản thân phải bình tĩnh lại, trong lòng vẫn có chút gì đó đau đớn, nhưng cũng qua đi rất nhanh. Cô chỉ vào ô trống trong bãi đỗ xe trước mặt, nói với Lục Thần Hòa: “Đỗ xe vào bên trong đó đi”.

Lục Thần Hòa đỗ xe xong xuôi, đúng lúc cô định tháo dây an toàn để xuống xe, anh liền nắm lấy cổ tay cô nói: “Cô định cứ như vậy mà đi lên sao?”.

“Gì vậy?” Cô dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh, đột nhiên mặt biến sắc, chất giọng trở nên căng thẳng, “Anh đồng ý đến nhà tôi ăn cơm, không phải bây giờ lại thay đổi ý định đấy chứ? Tôi không cần biết, anh đã đồng ý rồi thì nhất định phải lên”.

Cô lật ngược tay lại, nắm lấy cổ tay anh, chỉ sợ anh bỏ trốn trước khi lâm trận.

“Cô gái à, cô trở mặt cũng nhanh thật đấy”, anh khẽ bật cười thành tiếng.

“Mặc xác tôi.” Lúc trước cô chỉ mong anh đổi ý, nhưng sự xuất hiện của Cao Minh Dương khiến cô không thể để anh đi.

“Cô không cảm thấy trước khi đi lên, giữa hai chúng ta còn rất nhiều việc phải bàn bạc với nhau sao?” Ánh mắt anh sóng sánh, khóe môi cũng đậm ý cười.

“Bàn bạc cái gì?” Y Thần mù mờ không hiểu, ánh nhìn đột nhiên dừng lại nơi bàn tay cô đang nắm lấy cổ tay anh, vẻ mặt chán ghét đẩy ra như nắm phải một con gián vậy.

Lục Thần Hòa đột ngột gí sát mặt mình vào mặt cô, mắt hấp háy nói: “Tôi tên là gì?”.

Cô nhìn anh như gặp một tên thần kinh, rồi mắng chửi, “Lục Thần Hòa. Chữ Lục trong từ ‘lục địa’, chữ Thần trong từ ‘thần cư’, chữ Hòa trong từ ‘hòa hợp’”.

“Nhà tôi ở đâu?”

“Khu Hà Kê.”

“Năm nay tôi bao nhiêu tuổi? Nhà có mấy người? Làm công việc gì? Lương tháng bao nhiêu? Thích ăn cái gì? Có sở thích gì? Có thói hư tật xấu nào không?”

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, khiến Thị Y Thần vô thức nhíu chặt mày. Những câu hỏi của anh, cô không hề biết một chút gì. Anh đã từng đính hôn, có một cô vợ chưa cưới vô cùng dịu dàng xinh đẹp, nhưng lại chia tay với cô ấy. Có một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, còn có một chị gái, ngoài sở thích nấu rượu ra, những thứ khác cô thực sự không biết. Chỉ dựa vào những hiểu biết này, chỉ cần bị ánh mắt tinh tường của mẹ liếc một cái thôi cũng sẽ phát hiện ra cô đang giở trò.

Y Thần nghĩ ngợi một lúc, đang định lên tiếng hỏi thì bị Lục Thần Hòa cướp lời trước: “Nhà cô có mấy người? Bác gái bình thường thích làm gì?”.

“Đợi đã, cái này phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ? Này, anh hỏi mẹ tôi thích làm gì là có ý gì đấy?”

“Đây gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cô điên cuồng đi xem mặt không quản ngày đêm, không biết mệt mỏi, chuyện bố mẹ ép cô kết hôn quả nhiên khiến cô bất lực, tinh thần suy sụp. Thái độ căng thẳng vừa rồi của cô, đương nhiên là muốn tối nay tôi thể hiện tốt một chút. Vì vậy tôi muốn biết bác trai bác gái thích gì, chỉ cần cứ theo đó mà thể hiện, chẳng phải một vốn bốn lời sao?”

Chuyện cô vẫn luôn đau đầu suy nghĩ, nay nghe Lục Thần Hòa nói lại vô cùng đơn giản. Nếu mẹ cô mà có thể đối phó đơn giản như vậy thì cô cũng đâu cần phiền não đến mức này. Huống hồ, lát nữa không chỉ gặp gỡ với mỗi mẫu thân đại nhân. Haizz, sao những chuyện càng không mong muốn thì nó lại càng xảy ra sớm chứ, còn hết lần này đến lần khác cùng nhau kéo tới, ông trời đúng là muốn hủy đường sống của cô sao?

Cô vò đầu bức tóc nói, “Mẹ tôi thích đánh mạt chược, tập gym và nghiên cứu nấu ăn”.

“Những người khác trong nhà cô thì sao, nói tóm tắt một chút xem nào.”

Thị Y Thần cúi đầu, từ từ kể chuyện trong nhà.

Nhà họ Thị là một gia đình tương đối kì lạ, hai đời đều chỉ sinh được con gái, để lưu lại được dòng họ Thị đặc trưng này, ông ngoại yêu cầu tất cả con rể trong nhà phải đồng ý sau này bất luận con cái sinh ra là trai hay gái, thì đứa đầu nhất định phải mang họ Thị, nếu không sẽ không cho cưới. Cho nên chị họ cô Thị Y Nhu, cô Thị Y Thần và em họ Thị Y Vân nhất nhất đều mang họ Thị theo đúng yêu cầu của gia tộc, còn em họ Ngụy Hành Chi là con thứ của dì cả và chồng nên mới có thể mang họ Ngụy theo họ của chú rể. Tình cảm của ba chị em nhà họ Thị đặc biệt keo sơn, đến mức ba người họ mua nhà cũng phải mua ba  căn liền kề trên cùng một tầng của tiểu khu này. Đó là ba căn 1001, 1002 và 1003 trên tầng 10, chỉ thiếu nước đập thông cả ba căn này thành một ngôi nhà lớn mà thôi.

Từ lúc Y Thần sinh ra, trong kí ức của cô, ba nhà gần như lúc nào cũng sinh hoạt cùng nhau, ngoại trừ buổi tối ai về nhà nấy ngủ. Chỉ khác là trước kia họ sống tại những căn nhà biệt lập trong hẻm nhỏ, giờ đều ở chung cư rồi. Rất nhiều người ngưỡng mộ gia đình của Thị Y Thần, nhưng kể từ sau chuyện năm cấp ba, cô bắt đầu chán ghét dần cuộc sống chung đụng mọi thứ như thế này.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Lục Thần Hòa gần như đã nắm được tám chín phần tình hình cơ bản của gia đình cô. Nhà họ Thị cụ thể có bao nhiêu người, là một đại gia đình chung sống quây quần với nhau, nguyên nhân tại sao họ yêu cầu đứa trẻ đầu tiên sinh ra phải mang họ Thị, sở thích của từng người trong gia đình là như thế nào…

Y Thần đột ngột nghĩ ra có gì đó không ổn, “Này, bây giờ đến lượt tôi hỏi anh rồi đấy, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”.

Y Thần hỏi xong nhưng lại không nhận được bất kì câu trả lời nào, cô ngước mắt lên nhìn, ghế bên cạnh làm gì còn ai. Cô vội vàng mở cửa bước xuống xe. Nhưng đưa mắt ngó nhìn bốn phương tám hướng cũng không thấy bóng dáng Lục Thần Hòa đâu. Y Thần đứng bên cạnh xe, nhìn hàng xe dài thẳng tắp đậu bên đường như một cô ngốc. Lối đi yên tĩnh không một tiếng động, ánh đèn đường vàng rực chiếu xuống tán cây tạo thành những hình thù kì quái, gió nhẹ lướt qua khiến lá cây xào xạc như đang nói với cô rằng: Hôm nay cô chưa từng gặp cái người tên Lục Thần Hòa kia.

“A… gặp ma rồi sao? Gặp ma rồi!” Cô dùng hết sức đạp chiếc xe một phát, tiếng còi chống trộm lập tức vang lên.

“Tên lừa đảo chết tiệt! Đồ chết…” Cô không tin anh nhiều tiền đến mức vứt xe ở lại đây.

Tiếng khóa xe bên cạnh Y Thần đột ngột vang lên, Lục Thần Hòa đang đứng cách đó không xa, tay cầm chìa khóa điện, nhìn cô nói, “Này, đạp hỏng xe là phải đền đấy”.

“Nói cái gì mà muốn tìm hiểu tình hình nhà cửa của nhau để dễ dàng ứng phó với phụ huynh, kết quả thì sao chứ? Hỏi xong người ta, một lời cũng không nói liền lặn mất tăm. Anh có biết không? Hành vi đó của anh không những bất lịch sự, mà còn khiến người ta cảm giác rằng anh vốn là một tên lừa đảo!”

Lục Thần Hòa vờ như điếc, đi thẳng đến chỗ thang máy bên trong tòa nhà.

“Là ai nói hai bên phải tìm hiểu lẫn nhau? Tôi đã kể cho anh nghe tỉ mỉ tình hình gia đình tôi, lẽ nào anh không định nói gì? Anh rõ ràng là đang lừa gạt để biết được hoàn cảnh gia đình người khác mà. Tôi còn đang nghi ngờ, lần nào đi xem mặt tôi cũng đụng phải anh, như thể có âm mưu gì đó đã được sắp sẵn vậy. Anh nói xem, liệu anh có phải là kẻ biến thái cứ điên cuồng bám theo sau người khác không vậy?”

Lục Thần Hòa chẳng buồn bận tâm tới mấy lời lải nhải của cô, chỉ lên tiếng: “Nhà cô ở tầng mấy?”.

“Tầng 10.” Cô mải xả cơn giận, quên mất cả việc bấm thang máy.

Lục Thần Hòa đi lướt qua người cô, đưa tay ra bấm tầng 10F, nhưng lại không thu tay về ngay, mà chống tay lên bức vách ở đằng sau lưng, vây cô vào khoảng trống nho nhỏ ngay trước ngực mình: “Cô gào lớn như vậy, không sợ bố mẹ cô biết tôi là bạn trai giả mạo của cô sao?”.

Tư thế mờ ám này khiến trái tim Thị Y Thần điên cuồng co rút, gò má cũng bắt đầu nóng ran lên, “Anh không muốn nói thì thôi, dù gì tôi cũng không mong chờ vào việc anh có thể tạo ra kì tích”.

Y Thần giơ tay định đẩy anh ra, nhưng không những không đẩy được, mà ngược lại Lục Thần Hòa càng tiến sát về phía cô hơn: “Cô tức giận như vậy là vì sợ tôi chạy mất, không thể đỡ đạn được cho cô chăng? Tôi đã nói rồi, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, từ trước đến nay làm việc gì cũng chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng”.

Y Thần kinh hãi, chỉ sợ anh sẽ làm giống như lần trước lúc ở nhà hàng, liền giơ nắm đấm lên: “Anh định làm gì? Anh mà dám giở trò, cẩn thận tôi cho anh một trận đấy”.

Bàn tay to lớn của anh một lần nữa bao trọn lấy nắm tay của cô, tay còn lại vòng qua eo cô, siết chặt, kéo cô sang bên cạnh ôm vào lòng. Cả cơ thể cô bị hơi thở nam tính của anh vây trọn, Y Thần vừa thẹn vừa giận, giãy giụa định thoát ra.

“Đã đóng kịch thì cũng phải đóng cho trọn chứ, đồ ngốc”, Lục Thần Hòa ôm chặt lấy eo cô.

“Anh ngốc thì có”, mặt mũi cô càng thêm nóng rực. Kiểu đụng chạm thế này khiến cô không quen, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét.

Đôi mắt đen láy của Lục Thần Hòa nhìn chằm chằm vào số tầng đang sáng lên trên bảng hiển thị, còn ba tầng nữa là tới, anh đột nhiên cúi đầu thì thầm vào tai cô, “Về hoàn cảnh gia đình tôi, đợi khi nào tâm trạng tôi không được tốt lắm sẽ kể cho cô sau”.

Người bình thường sẽ nói đợi khi nào tâm trạng tốt, đằng này anh lại chọn lúc tâm trạng tệ để kể cho cô nghe.

“Có quỷ mới biết khi nào tâm trạng anh tốt, khi nào không tốt?” Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh vẻ khinh bỉ, chỉ một động tác nhỏ như thế nhưng ai mà ngờ được, bờ môi cô vừa vặn chạm ngay vào gò má anh, hương thơm thoang thoảng của kem cạo râu xộc thẳng vào mũi cô.

Hô hấp của Y Thần như ngưng lại, hoàn toàn không thể ngờ được chuyện như thế này lại xảy ra. Cơ thể cô cứng đờ không dám động đậy bừa bãi. Trong không gian chật hẹp khép kín như thế này, cô không dám bảo đảm, cái tên bất thường Lục Thần Hòa này tiếp theo đây còn làm chuyện kinh khủng nào nữa.

Chỉ thấy anh khẽ nở nụ cười dịu dàng, rồi từ từ đứng thẳng người dậy, cánh tay vẫn để nguyên vị trí cũ, “Bây giờ tâm trạng của tôi đang rất tốt”.

Cô thở phào nhẹ nhõm, “Bây giờ tâm trạng của tôi đang không tốt.” Cô thầm vui, anh không hề quay đầu sang nhìn, nếu không cô không biết sẽ phải làm sao.

Trong lòng vừa nghĩ vậy, nào ngờ anh lại tiếp tục nói, “Có thể nhìn ra được. Đáng lẽ ban nãy tôi phải quay đầu sang nhìn mới phải”.

“… Anh đúng là đồ biến thái”, Y Thần đạp lên chân anh một cái. Sao anh có thể đem chuyện cô vừa nghĩ trong đầu nói trắng trợn như vậy, còn coi như không có gì xảy ra.

Anh vui đến mức bật cười thành tiếng, bàn tay đang ôm eo cô càng siết chặt hơn.

Đã lâu lắm rồi anh chưa được vui vẻ đến vậy, anh thích cảm giác trêu đùa khiến cô giận hờn rồi lại làm lành như những người đang yêu nhau thế này.

Một tiếng “ding” vang lên, thang máy đến rồi, cánh cửa từ từ mở ra.

Vừa bước ra ngoài, Thị Y Thần liền nhìn thấy Cao Minh Dương đang đứng bên cạnh cửa sổ ở hành lang, đôi mắt đen như mực khóa chặt lấy cô.

Anh ta cứ yên lặng đứng đó, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô và Lục Thần Hòa. Không, nói chính xác hơn, ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào eo cô, nơi bàn tay Lục Thần Hòa đang đặt.

Cơ thể Thị Y Thần lại cứng đờ.

Tình huống quen thuộc trong phút chốc thức tỉnh cô nhớ lại chuyện của ba tháng trước. Cô bị cuộc điện thoại truy đuổi gắt gao của mẹ gọi về nhà, tối ấy cô đã ăn bữa cơm khó nuốt nhất trong suốt gần ba mươi năm sống trên đời này.

Cô mơ hồ nhớ lại rằng khi mình trở về, cậu em họ Ngụy Hành Chi nháy mắt chế giễu cô, “Cuộc gọi của dì hai quả nhiên có tính sát thương”.

“Lắm chuyện”, cô giơ tay gõ lên trán nó.

“Em nghe nói, hôm nay chị ba đưa bạn trai về ra mắt, cả nhà vui mừng phấn khởi như trúng số độc đắc vậy”, mấy lời của Ngụy Hành Chi khiến cả cơ thể cô đột ngột cứng đờ, cô cảm giác như các cơ trên mặt mình bởi vì cứng lại mà đang run rẩy.

Ngụy Hành Chi không biết nội tình nên tiếp tục nói, “Kinh ngạc không? Chị xem xem, bây giờ ngay cả chị ba cũng đã có bạn trai rồi, còn chị thì sao? Khi nào mới đưa anh bạn trai đó của chị về ra mắt? Giấu lâu như vậy rồi, chị còn sợ cái gì chứ”.

Sợ? Không phải cô sợ, mà là rất sợ, hơn nữa chuyện mà cô sợ hãi bỗng một hôm lại trở thành hiện thực.

Khoảnh khắc tiếng chuông cửa vang lên, đứng bên cánh cửa, ngoài Thị Y Vân mà cô không muốn gặp mặt ra, còn có một người đàn ông khác khiến cô vô cùng đau khổ - Cao Minh Dương. Mọi người trong nhà vui mừng kích động đón tiếp cặp đôi ấy, nhưng không một ai biết rằng người đàn ông đang đứng trước mắt họ kia mới năm ngoái thôi vẫn còn là bạn trai của cô.

Một bữa cơm được dọn ra, mọi sự chú ý đều được đặt lên người Thị Y Vân. Thị Y Vân là tiếp viên hàng không, quanh năm cứ đi đi về về. Mỗi lần trở về đều vui vẻ chia sẻ với mọi người trong nhà cảnh đẹp và những điều thú vị tại các nước mà nó đi qua. Nói được một lúc, nó đột nhiên buông ra một câu, “À đúng rồi, con đã nộp đơn xin nghỉ việc lên công ty rồi, nốt năm nay con không cần phải bay đi tứ xứ nữa, đến lúc đó cả nhà giúp con tìm việc nhé”.

Cả nhà vừa nghe vậy đều tỏ ra rất vui mừng, không biết ai đã nói một câu, “Ra ngoài tìm việc cái gì chứ? Lần trước, chẳng phải Y Y có nói dạo này cửa hàng rất bận, nhân lực không đủ sao?”.

Thị Y Vân nhìn cô, “Em sắp thất nghiệp rồi, chị phải thu  nhận em đấy”.

Thị Y Thần định từ chối, nhưng cả nhà đều ủng hộ, hơn nữa dì út đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy hi vọng, đáng hận nhất chính là cái nhìn chằm chằm như hổ đói của mẹ khiến cô đành phải thỏa hiệp.

Ngay đến chị cả Thị Y Nhu vốn kiệm lời cũng bất giác lên tiếng hỏi Thị Y Vân, “Sao đang yên đang lành đột nhiên lại không muốn làm nữa?”.

Ngụy Hành Chi liếc nhìn Cao Minh Dương, cố ý trêu chọc nói, “E rằng có người muốn lấy chồng rồi”.

Thị Y Vân rướn môi, đưa mắt nhìn Thị Y Thần, cười nói, “Y Thần còn chưa vội, sao chị có thể vội vàng cướp ngôi của chị ấy chứ”, Thị Y Vân vừa nói ong, không khí đang hài hòa đột nhiên giảm xuống dưới không độ.

Ngụy Hành Chi ngồi một bên liền nhận được ánh mắt nộ khí đằng đằng bắn đến từ khắp phía, ý thức được những lời mình vừa nói, chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái, vội vàng cúi đầu, tự phạt một ly. Mỗi lần chỉ cần ai nhắc đến chuyện này, kết quả đều là đôi bên tương tàn như thế.

Thị Y Thần chậm rãi nhai miếng thịt gà vừa bỏ vào miệng, mãi đến khi nuốt xuống rồi mới ngước mắt nhìn thẳng vào Thị Y Vân, bình tĩnh nói: “Hai hôm trước đi chùa thắp hương, có một vị đại sư xem số cho chị, nói mệnh chị đắc tội với tiểu nhân, tiểu nhân một ngày còn không chịu buông, thì cả đời chị sẽ phải độc thân. Nếu em đợi chị kết hôn rồi mới tính thì e là hơi lâu đấy”.

Cô nói xong liền đưa mắt nhìn Cao Minh Dương, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, bờ môi mỏng đang mím chặt lại.

Thị Y Vân lúc đầu sững người, nhưng cũng lấy lại được thần thái rất nhanh, cười tươi như hoa, “Không sao, năm đó những ngày tháng khổ sở như vậy em còn chờ nó qua được, giờ có đợi thêm mấy năm nữa cũng đã là gì? Em tin anh Cao Minh Dương cũng không bận lòng”.

Thị Y Thần và Cao Minh Dương đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng hận thù. Cô nắm chặt lấy ly rượu, bàn tay hơi run rẩy. Từ khoảnh khắc bước chân vào nhà, cô liền không ngừng tự nhắc nhở bản thân, nhất định phải che giấu thật tốt tâm trạng. Nhưng giây phút bắt gặp Cao Minh Dương, cho dù cô có sức nhẫn nại đến đâu, che giấu cảm xúc kín kẽ đến đâu cũng có lúc khó mà kiềm chế được. Nếu như không phải do bản thân có một trái tim sắt đá, thì cô thực sự không biết được bao năm qua mình đã vượt qua bằng cách nào. Cô luôn nhượng bộ, luôn nhẫn nhịn, nhưng không ngờ được nhiều năm như vậy Thị Y Vân vẫn từng bước từng bước bức cô vào đường cùng, không hề có ý định ngừng lại.

Nhiều khi, cô thực sự ước rằng Thị Y Vân cứ giống như năm tốt nghiệp cấp ba đó, chỉ thẳng vào mặt cô và chửi rủa, đánh mắng chứ không phải như bây giờ. Mỗi lần gặp mặt đều mang chuyện cũ ra nhắc lại, hai người hệt như hai con nhím, liên tục tấn công đối phương. Cô rất muốn tìm Thị Y Vân hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc cô phải làm như thế nào, Thị Y Vân mới có thể bỏ qua, đừng giày vò cô nữa.

Y Thần dùng sức siết chặt chiếc cốc, cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến mức ngọn lửa tức giận bốc cháy ngùn ngụt trong lòng chỉ chực phun trào cũng bị cô đè xuống.  Lúc này cô mới nhìn thẳng vào Thị Y Vân, lạnh lùng lên tiếng, “Được, nếu em thích cùng bà chị già ế ẩm này liều mình, vậy thì cùng liều đi. Nào, người làm chị này mời em một ly”, Y Thần cầm ly rượu trước mặt rồi đứng phắt dậy.

Ngụy Hành Chi nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm hai cô chị đang điên cuồng ăn miếng trả miếng này, thấy Y Thần đột ngột tỏ ra hung hăng, khí thế bừng bừng liền nhanh chân hơn một bước, giơ ly rượu đến trước mặt Thị Y Vân, “Em cũng mời chị ba. Nhiều năm như vậy làm người bay giữa không trung thật không dễ dàng gì”.

Cô liếc mắt nhìn Ngụy Hành Chi, cho dù có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn ra dụng ý của nó. Nó đang sợ cô thiếu kiềm chế, đem ly rượu trên tay hất thẳng vào mặt Thị Y Vân. Nếu như bi kịch đó thực sự xảy ra, không chỉ tối nay nó bị lột đi mấy lớp da, mà những tháng ngày sau này cũng khó sống yên ổn.

“Hành Chi là ngoan nhất”, Thị Y Vân cụng ly vô cùng tự nhiên, nhưng ánh mắt nhìn cô lại đầy khiêu khích.

Y Thần uống một hơi cạn sạch chỗ rượu trên tay sau đó ngồi xuống, vô cùng tĩnh lặng ăn đồ ăn.

Thị Y Thần rất bái phục Thị Y Vân, mỗi lần nó cướp đi bạn trai của cô đều không chút áy náy, trước mặt mọi người trong nhà đều tỏ ra không hề liên quan. Y Thần không biết nên khâm phục kỹ năng diễn xuất của nó hay bản thân nó vốn là người máu lạnh.

Trên bàn ăn, cả một đại gia đình người nói kẻ cười, chỉ có cô và Cao Minh Dương vẫn luôn trầm mặc. Chỉ ăn một bữa cơm, mà Y Thần đã vô thức uống gần nửa lít rượu trắng, hai gò má bắt đầu ửng đỏ. Đúng lúc cô cầm chai rượu trắng trên bàn lên, muốn rót cho mình thêm ly nữa, Cao Minh Dương nãy giờ vẫn trầm mặc ngồi đối diện đột ngột đứng phắt dậy, giằng lấy chai rượu.

Bầu không khí khó khăn lắm mới hòa hoãn được, vì một chai rượu mà căng thẳng trở lại.

Cao Minh Dương cầm lấy chai rượu, cất giọng trầm khàn, “Cháu rót thêm rượu cho chú”.

Y Thần rụt tay về, nói với mọi người đang ngồi một tiếng, “Xin lỗi, con uống nhiều quá rồi, con ra ngoài đi dạo một lát. Mọi người cứ ăn từ từ.” Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, cô đành giải thích thêm, “Hôm qua con nhận được một đơn đặt hàng, trong vòng một tuần phải giao bản thiết kế, hôm nay phải thức đêm chiến đấu, cho nên bây giờ cần đi dạo cho phả bớt hơi rượu”, nói xong cô đứng dậy rời đi.

Mẫu thân đại nhân đặt đũa xuống, giận dữ trừng mắt với cô, cho rằng cô không hiểu chuyện, cố tình gây sự.

Đúng lúc đóng cửa lại, cô liền nghe thấy giọng nói hòa giải của dì út, “Nào nào nào, đừng nói chuyện không thế chứ, ăn nhiều một chút. Canh gà dì hai nấu là ngon tuyệt đỉnh. Để tôi múc cho mỗi người một bát”.

Đến tận hôm nay, cô vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc mình rời khỏi nhà hôm đó, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi cay đắng trong lòng lại như những ngọn sóng không ngừng cuộn trào, dần dần làm tê liệt toàn thân.

Trải qua buổi tối ấy, bạn trai cô hoàn toàn trở thành thứ “đã từng”…