Quan Bảng

Chương 679: Tự hủy diệt




Cạch!

Kèm theo một trận thanh âm thanh thúy vang lên, một chiếc bình sứ bị ném vỡ tan, mảnh nhỏ tứ tán bay ra ngoài, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng trở nên chói mắt. Chỉ có điều giá trị của chiếc bình sứ này, một gia đình bình thường không ăn không uống nhiều năm mới có thể kiếm được, nhưng bây giờ chiếc bình sứ, cứ như vậy, theo tức giận của Lương Liệt, trực tiếp ném vụn trên mặt đất, hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Tiêu Huân đứng bên cạnh, không dám lên tiếng.

Chẳng qua ở đây ngoài Tiêu Huân, còn có một người nữa, dáng vẻ của hắn và Lương Liệt hoàn toàn đối lập. Nếu như nói Lương Liệt là thiếu niên anh tuấn, như vậy người này chính là nhân vật hắc đạo điển hình. Vết sẹo trên gáy vô cùng chói mắt, dữ tợn đến kinh khủng. Chỉ có điều người này tựa hồ xem đó như một niềm vinh dự, chẳng những không muốn che dấu, ngược lại còn phơi bày vết sẹo ra ngoài.

Hắn chính là Trịnh Nhị Bào, trên giang hồ người ta gọi là Bào ca.

Trịnh Nhị Bào là ai? Đó là người từng bị tuyên bố tử hình, nếu như không phải Lương Liệt dùng tiền khơi thông quan hệ, Trịnh Nhị Bào đã là người chết. Chẳng qua rất đáng tiếc, trong nhà giam có một tên đã làm quỷ chết oan cho hắn. Dưới tình huống như thế, Trịnh Nhị Bào vô cùng trung thành với Lương Liệt. Không có cách nào, ai bảo tính mạng của hắn là do Lương Liệt giao cho.

Lương Liệt nắm giữ quyền thế lớn hơn nữa, Trịnh Nhị Bào mới có thể tiếp tục nở mày nở mặt.

Nếu Lương Liệt trực tiếp suy bại, Trịnh Nhị Bào cũng sẽ bị liên lụy.

- Lương thiếu, hiện tại chúng ta nên làm thế nào? Mối thù này nhất định phải trả. Nếu không, huynh đệ bên ngoài sẽ nhìn Hắc Long Bang như thế nào? Theo tôi thấy, nên trực tiếp phế bỏ tên thư sinh kia, cướp lấy người phụ nữ của hắn. Tôi không tin, trên mặt đất Hắc Long Bang chúng ta, có ai dám chọc ra chuyện này.

Trịnh Nhị Bào diện mạo dữ tợn nói.

- Nói nhảm, cậu chính là óc heo. Nếu chuyện có thể đơn giản như vậy, tôi việc gì phải tức giận như vậy?

Lương Liệt xoay người quát:

- Cậu thật sự cho rằng Diệp Tích chính là lão bản Khuynh Thành sao? Tôi luôn cảm giác Diệp Tích là người không đơn giản. Về phần Tô Mộc, bản thân tôi không để trong lòng. Nếu tôi không đoán sai. Tô Mộc chắc chắn là do Diệp Tích kéo đến làm bia đỡ đạn cự tuyệt tôi. Người như vậy không đáng lo, nhưng nếu dám làm mất mặt tôi, cho dù chỉ là một tấm bia đỡ đạn. Tôi sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.

- Lương thiếu, ngài phân phó đi.

Trịnh Nhị Bào hỏi.

- Tìm mấy người, cản đường hắn cho tôi, tôi muốn phế bỏ hắn, lấy đi một số thứ trên người hắn, miệng hắn không phải rất thúi sao? Vậy thì tôi sẽ cắt đầu lưỡi hắn, tay hắn không phải rất lợi hại sao? Mò xuống cũng biết thiệt giả, băm nát mười đầu ngón tay hắn cho tôi! Mắt hắn không phải rất ác độc sao? Khoét xuống hai con mắt của hắn cho tôi!

Lương Liệt nói ra câu nào, vẻ tức giận trên mặt càng tăng thêm một phần.

Tiêu Huân thu màn này vào trong mắt, thân thể mềm mại bất giác run lên. Nhưng cố gắng không có biến hóa nào khác. Chuyện như vậy, Tiêu Huân cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lần nào nhìn thấy cũng cảm thấy chết lặng, cũng cảm thấy sợ hãi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Huân không dám rời bỏ Lương Liệt, bởi vì Lương thiếu khi tức giận giống như một con dã thú, một con dã thú chỉ biết giết chóc.

Giảng đạo lý với dã thú, có thể nói thông được sao?

- Được, chuyện này cứ để tôi làm. Vậy Lương thiếu, còn con quỷ nhỏ kia...

Trịnh Nhị Bào chần chờ nói.

- Chuyện của Diệp Tích cậu không cần phải để ý, tôi tự có biện pháp. Nắm chặc thời gian đi làm, càng sớm càng tốt, tốt nhất là khuya hôm nay làm xong cho tôi. Như vậy, đến sáng sớm ngày mai tôi sẽ hẹn Diệp Tích đi ăn cơm, đến lúc đó sẽ cho nàng thấy đối nghịch với tôi sẽ có kết quả như thế nào.

Lương Liệt hung hăng nói.

- Tôi hiểu!

Trịnh Nhị Bào xoay người rời đi.

Sau khi Trịnh Nhị Bào rời đi, Tiêu Huân có chút khẩn trương tiêu sái tiến lên, nhẹ nhàng xoa bóp chân mày cho Lương Liệt, thấp giọng nói:

- Lương thiếu, chuyện của Diệp Tích là chuyện nhỏ, chuyện của ba nhà Lập Tín, ngài định làm gì?

- Làm gì là làm gì?

Lương Liệt cau mày nói.

- Bọn họ dù sao cũng bởi vì giúp chúng ta làm việc mới như vậy, nếu không giúp bọn họ, tôi sợ bọn họ tuyệt đối không có cách nào gánh vác nổi.

Tiêu Huân nhẹ giọng, nhỏ nhẹ nói.

- Cứu trợ bọn họ? Một đám ngu xuẩn, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, còn muốn kêu ta cứu bọn họ! Mặc kệ, để cho bọn hắn tự sanh tự diệt là được. Không được, chờ một lát, tự sanh tự diệt, vậy cũng không được?

Con mắt Lương Liệt xoay động, trong đầu chợt dâng lên một loại ý niệm tàn nhẫn.

Vô độc bất trượng phu!

- Tiêu Huân, làm một bản kế hoạch cho tôi, tôi muốn biết tình huống cặn kẽ của ba nhà Lập Tín, sau đó nghiêm mật lưu ý tình huống của ba công ty đó, nếu như phát hiện bọn họ không có cách nào chống đỡ, hãy động thủ, thay vì để cho người khác ăn hết ba miếng thịt béo này, chi bằng để cho ba miếng thịt béo này rơi vào trong miệng ta, hiểu chưa?

Lương Liệt lạnh lùng nói.

- Vâng, tôi biết rồi!

Tiêu Huân thầm run lên, nhưng không dám chần chờ vội vàng đáp ứng.

Người ta giúp ngươi, đến cuối cùng ngươi chẳng những không muốn giúp người ta, trả nhân tình, lại vẫn muốn nuốt trọn người ta. Chuyện như vậy, cũng chỉ thể xuất hiện trên người Lương Liệt!

Bạch nhật tuyên dâm, thật sự là hoang dâm vô đạo.

Nhưng hoang dâm vô đạo như vậy, là điều Diệp Tích rất mong muốn hiện tại. Loại cảm động trong lòng, khẩn cấp cần một loại phương thức phát tiết ra ngoài, không còn phương thức nào có thể biểu đạt ra tâm tình kích động của nàng như cử động hiện tại.

Trận trận thanh âm mê người từ trong phòng tầng chót vang lên, nhưng không có người nào dám ở đây nghe đến cùng. Đối với thân thể của Diệp Tích, hiện tại Tô Mộc rất mê luyến, từ khi hắn bắt đầu vất vả cày cấy, cũng chưa từng có ý tứ dừng lại, loại khoái cảm từ trong rung động mang đến, tuyệt đối khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Hơn nữa phải biết rằng, bây giờ là ban ngày, là giữa trưa, ở thời điểm như vậy, cho dù đã kéo rèm cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy gương mặt Diệp Tích. Tô Mộc có thể thấy rõ ràng thần thái hiện tại Diệp Tích, có thể nghe được tiếng thở gấp uyển chuyển, tiếng rên rỉ có sức hấp dẫn như thế nào.

Giọt giọt mồ hôi cứ như vậy chảy xuống giường, kích động trái tim hai người.

Sau khi trải qua màn mê luyến cuối cùng, Tô Mộc tắm rửa sạch sẻ, trở về bên giường, nhìn vẻ mặt Diệp Tích có chút mệt mỏi, cười nói:

- Anh ra ngoài một lát!

- Anh muốn ra ngoài?

Diệp Tích cau mày nói.

- Đúng vậy, anh có một số việc phải đi làm, đã hẹn trước rồi, không đi không được.

Tô Mộc nói.

Diệp Tích không hỏi Tô Mộc đi làm chuyện gì, thật ra bất kể là chuyện gì, đối với Diệp Tích mà nói cũng đều như vậy. Nếu Tô Mộc muốn nói, nàng nguyện ý nghe. Nếu Tô Mộc không nói, nàng tuyệt đối sẽ không hỏi tới.

- Lúc này anh phải cẩn thận một chút, có cần em phái hộ vệ đi theo anh không?

Diệp Tích nói.

- Yên tâm đi, anh không xảy ra việc gì đâu, giữa ban ngày ban mặt, anh thật sự không tin, có ai dám làm ra loại chuyện xằng bậy gì đó. Đừng quên, thổ địa dưới chân em hiện tại là thiên triều.

Tô Mộc ngạo nghễ nói.

- Được rồi, đi đi!

Diệp Tích biết điều nói.

Tô Mộc hôn lên chân mày Diệp Tích, xoay người rời đi. Hắn thật sự có chuyện phải đi làm, bởi vì trước khi đến đây, đã thông qua quan hệ với Đệ Ngũ Bối Xác, gọi điện thoại cho người ở cục Quốc An ở đây, hẹn xế chiều hôm nay gặp mặt, đối phương sẽ lấy cho Tô Mộc tất cả tài liệu mà hắn cần.

- Triệu ca, chúng ta đi thôi.

Tô Mộc nói.

- Được!

Triệu Vô Cực gật đầu, trực tiếp lái xe đi, trên đường đi Triệu Vô Cực đột nhiên nói:

- Thanh đồng khí đó ở trong bọc bên cạnh, không có bất kỳ tổn thương gì, cậu xem đi.

Thanh đồng khí? Nghe thấy lời này của Triệu Vô Cực, vẻ mặt Tô Mộc thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó nghĩ đến thanh đồng khí mà Triệu Vô Cực nói là cái gì:

- Tôi tưởng anh nói cái gì? Món đồ chơiđó sao? Nó không phải của tôi, là dùng tiền của anh mua, dĩ nhiên phải thuộc về anh. Nếu như anh cảm thấy không tiện đeo, tôi sẽ nói với Diệp Tích, kêu nàng đổi thành tiền cho anh. Triệu ca, anh đừng từ chối, anh là người sư phụ an bài đến bên cạnh tôi, tôi không thể để anh chịu thiệt. Hơn nữa cái này cũng không phải tôi tiến hành hối lộ anh, thứ đồ chơi này làm sao có, anh cũng biết rõ. Chuyện này cứ như vậy đi, đừng nói thêm gì nữa.

- Được!

Triệu Vô Cực thoáng chần chờ sau đó liền gật đầu đáp ứng.

Nếu thật sự từ chối, ngược lại sẽ khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên xa lạ. Triệu Vô Cực cũng không phải là người không biết nhân tình, quan cảm của hắn đối với Tô Mộc đã sớm phát sinh biến hóa, cho nên món đồ chơi nhỏ này chắc sẽ không cự tuyệt.

Về phần phía sau thanh đồng khí này có ý nghĩa như thế nào, Triệu Vô Cực sẽ không nhiều lời. Đôi khi có một số việc, chỉ cần trong lòng mình biết là được, nếu nói ra, ngược lại sẽ trở nên kém cỏi.

Đây là một quán cafe.

Quán cafe này cũng không phải loại ở ven đường, mà ở trong một trung tâm mua sắm, nhưng người đến uống cà phê cũng không phải ít, chỉ có điều, có rất ít người nhìn như nhân sĩ ra vẻ thành công. Đại đa số là những thanh niên tràn đầy sức sống,cảm giác của những người này mang tới cho Tô Mộc, không phải là sinh viên đại học, cũng là mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, mới lăn lộn ra xã hội.

Bởi vì trên người bọn họ, Tô Mộc có thể cảm nhận được một loại tinh thần phấn chấn hướng về phía trước, không có quá nhiều loại khí tức con buôn.

Thật ra điều này cũng hợp tình lý, bởi vì phong cách thiết kế của quán cafe này chính là lãng mạn ấm áp, hoàn toàn bất đồng với các quán cafe truyền thống.

Trong không khí như vậy, Tô Mộc và Triệu Vô Cực đi vào quán cafe, Triệu Vô Cực tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, còn Tô Mộc ngồi vào một cái bàn tương đối kín đáo, nơi này được che giấu vô cùng kín, nếu không nhìn kỹ, từ bên ngoài thật sự không nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Đây cũng là địa điểm gặp mặt!