Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1061: Người không biết xấu hổ




Khi trên đường đi, Liễu Hồng có điện thoại.

Là chủ nhiệm lớp Miêu Miêu gọi điện thoại đến, nghe nói là đi hỏi thăm các gia đình.

Trương Nhất Phàm nhận tiện nói:

- Liễu Hải, cậu đưa Liễu Hồng về trước đi.

Liễu Hông có chút chần chừ vội hỏi:

- Không cần, tôi tự về là được.

Trương Nhất Phàm khoát tay,

- Cứ để Liễu Hải cùng đi, cậu ấy cũng có thể gặp cháu gái.

Vì thế Trương Nhất Phàm dừng xe ở phía trước, nhìn xe Liễu Hải đi xa hắn đứng đó lấy thuốc ra hút.

Thời tiếc ở tỉnh thành lúc này khá lạnh, hắn lấy điện thoại ra gọi điện thoại:

- Chị Hồng…

Lý Hồng đang ở nhà xem ti vi, thấy Trương Nhất Phàm gọi điện thoại, thấy Trương Nhất Phàm gọi là chị cô cảm giác không thoải mái.

Vì thế cô gắt:

- Cái gì thế?

Trương Nhất Phàm đứng trong gió lạnh, cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, trong điện thoại còn nghe cả tiếng gió. Lý Hồng chỉ biết hắn hẳn là đang ở ngoài một mình. Trương Nhất Phàm nói:

- Còn sớm, đi ra ngoài uống chén trà đi.

- Anh tự đi một mình đi, tôi không ra ngoài đâu.

- Sao lại tuyệt tình như vậy, tôi đã đến dưới tầng của chị.

- Trời mới tin anh.

Lý Hồng đứng ở cửa só cũng không thấy bóng dáng của Trương Nhất Phàm. Kẻ khốn khiếp này lừa quỷ thôi.

Trương Nhất Phàm cười cười,

- Đứng ở cửa sổ nhìn thì xuống đi. Chúng ta đi uống trà, nói thì việc này cũng phải cảm ơn chị, chị giúp nhiều như vậy, không cảm ơn thì còn là gì nữa.

Lý Hồng nói:

- Ít đến đây đi, buổi tối gió nhiều, không muốn ra, muốn báo ân tình này chờ khi tôi nhớ ra tôi thống báo cho anh.

- Không thể nào, tôi thật sự muốn cảm ơn chị. Chị không ra ngoài, tôi sẽ đi lên nhà.

- Đến đây cũng vô dụng, tôi đang ở ngoài.

Lý Hồng lại đến bên cửa sổ nhìn, thằng nhóc này không phải đang trốn ở góc nào đó thật chứ. Nhưng cô không nhìn thấy bóng của Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm biết Lý Hồng đang lừa mình, hắn liền cố ý nói:

- Chị không ở nhà, lừa ai được, đèn đang sáng, tôi rõ ràng nhìn thấy chị đang đứng ở cửa sổ.

Hai người nói chuyện điện thoại, chiếc điện thoại khác của Lý Hồng vang lên, cô trở lại phòng khách, cầm lấy vừa thấy lập tức nói:

- Không nói nữa, tôi có việc rồi.

Sau đó Lý Hồng cúp điện thoại. Trương Nhất Phàm có chút buồn bực. Lý Hồng cũng quá lắm, hắn gọi cô, cô không thèm ra. Uống trà thì không có gì, thật ra hắn muốn thăm dò qua Lý Hồng thái độ của Lý Thiên Trụ. Đáng tiếc, Lý Hồng nói không ra ngoài hắn đành phải chờ.

Trương Nhất Phàm kéo áo khoác, đang chuẩn bị rời đi, một chiếc xe có biển số Bắc Kinh dừng bên cạnh hắn. Lúc trước hắn cũng không để ý, khi xe đến đó hắn đột nhiên nhớ lại, đây không phải là xe của Duệ Quân sao? Chẳng lẽ nhìn quen như vậy, gã đến tỉnh Tương để làm chi?

Ngay lúc Trương Nhất Phàm đang sững sờ. Chiếc xe của Duệ Quân đã biến mất luôn ở con đường trước mặt. Gã tất nhiên cũng không ngờ đường đường một Phó chủ tịch tỉnh không ngờ lại đi bộ một mình trên đường.

Thấy xe Duệ Quân chạy như bay, hắn mới đi nhanh đến khu nhà ở của mình cách đây hai trăm mét. Thật ra Trương Nhất Phàm cảm nhận được cuộc sống của người dân bình thường.

Liễu Hải đưa chị về nhà, vì Miêu Miêu đã về, y liền lên nhà cùng.

Còn mười phút nữa cô giáo mới nghỉ, Liễu Hải cảm thấy có chút nhàm chán, liền cầm điều khiển xem ti vi.

Gã đang nghĩ đến vụ án tai nạn cả nhà Diêu Mộ Tình. Gã biết lúc trước Trương Nhất Phàm muốn điều tra xem có tìm được sơ hở gì không. Nhưng hiện giờ Ô Dật Long thay đổi, hắn cũng không cần phải nhúng tay vào việc ở Vĩnh Lâm.

Chỉ cần Ô Dật Long an phận ở Vĩnh Lâm, toàn tâm toàn ý kinh doanh trên địa bàn của y, y là một cán bộ tốt. Trương Nhất Phàm cũng không cần phải tấn công y.

Làm Phó chủ tịch tỉnh, ánh mắt của Trương Nhất Phàm tất nhiên quan tâm đến công nghiệp của tỉnh. Chỉ có làm ra thành tích trong lĩnh vực công nghiệm mới có thể từng bước thăng chức.

Nhưng trong lòng Liễu Hải cũng có thắc mắc không yên lòng vì vụ án này.

Đang nghĩ thì chuông cửa vang lên.

Một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi dẫn Miêu Miêu vào.

- Cậu….

Miêu Miêu thấy Liễu Hải rất vui vẻ.

Liễu Hồng mỉm cười nói:

- Cô giáo Lưu, ngồi đi, tôi đi pha trà.

Là cảnh sát, Liễu Hải có thói quen quan sát người khác. Người phụ nữ này trên bốn mươi tuổi, da không trắng cũng không cao trên mặt đã có những dất vết rõ ràng của năm tháng . Do tuổi tác nên đã mập lên. Cô giáo này cũng hay nói, sau khi bước vào nhà nhìn thấy Liễu Hải ngồi đó cũng chủ động chào hỏi.

- Đây là cậu của Miêu Miêu à, không tồi, khá đẹp trai.

Liễu Hải cười cười:

- Cô giáo ngồi đi.

Cô giáo Lưu hẳn là đã quen từ trước. Tuy rằng lần đầu đến cũng không ngại gì. Cô ngồi ngay xuống đối diện Liễu Hải. Liễu Hông mang trà ra, mang trái cây ra.

Cô giáo Lưu không khách khí vừa ăn vừa nói:

- Cậu của Miêu Miêu công tác ở đâu vậy?

Liễu Hải mỉm cười:

- Ồ, ở Vĩnh Lâm.

- Ồ…

Mặt cô giáo Lưu hình như không còn nhiệt tình như lúc bước vào cửa, thoạt nhìn hình như không thoải mái. Thấy phòng ở của Liễu Hông lại nhớ đến ước mơ giàu có tha thiết của mình,nghĩ chắc gia đình của Miêu Miêu có tiền mới đúng, vì thế cô còn có ý định giới thiệu cháu gái cho Liễu Hải.

Nhưng cô vừa nghe đến Vĩnh Lâm lập tức bỏ ngay suy nghĩ này.

Vĩnh Lâm là địa phương nào, trước kia cô đã dạy học ở Vĩnh Lâm hai năm, thực sự không phải là người một ngày nào. Sau đó kết hôn mới đến tỉnh thành theo chồng.

Vì thế cô giáo Lưu liền đứng lên, vừa đi vừa nhìn trong phòng khác. Liễu Hông đang gọt hoa quả, cô giáo Lưu đi đến phòng ngủ, đến bên ngoài ban công. Căn hộ ghê gớm thật, rất đàng hoàng.

Nhìn căn hộ, trong lòng cô còn có chút hâm mộ.

Liễu Hông gọi hoa quả xong không thấy cô giáo Lưu đâu:

- Ôi, cô giáo Lưu đâu rồi?

Liễu Hải còn nói, cô giáo này thật lạ, nào có người khác nào như thế, hết nhìn đông nhìn tay, coi như là nhà của mình ấy.

Liễu Hồng gọi:

- Cô giáo Lưu, ăn chút hoa quả đi.

Cô giáo Lưu đi từ ban công ra, vừa lúc Miêu Miêu từ phòng ngủ ra. Cô giáo Lưu liền kéo tay Miêu Miêu:

- Nhà của Miêu Miêu thật đẹp.

Liễu Hồng liền cười:

- Cũng bình thường thôi, vừa mới đổi nhà,

Cô giáo Lưu nói:

- Căn hộ này thật tốt, nghe nói ít nhất phải ba nghìn, phòng của cô cũng không ít? Chỉ sợ đến bốn năm trăm nghìn.

Liễu Hông vẫn chỉ cười cười, cô biết người này chính là cô giáo chủ nhiệm mới của Miêu Miêu, đây là lần thứ hai cô gặp. Cô còn mời cùng nhau ăn cơm.

Cô giáo Lưu kéo Miêu Miêu vào ngồi xuống, lại hỏi:

- Ba của Miêu Miêu là người ở đâu?

Miêu Miêu vẫn không biết mình không có ba, chỉ nghe nói ba đi rất xa. Bởi vậy, khi cô giáo hỏi, bé trả lời:

- Ba ba ra nước ngoài.

Miêu Miêu nghe người ta nói, ba không ở nhà đều là đi nước ngoài.

Cô giáo Lưu liền trợn tròn mắt nhìn Liễu Hồng, thầm nghĩ, mẹ của Miêu Miêu thật đúng là yêu tinh hại nước hại dân, xinh đẹp như vậy. Nghe người ta nói Miêu Miêu không có ba, cô không phải là được người ta bao chứ?

Hơn nữa đọc hồ sơ của Miêu Miêu, cũng không thấy tên ba.

Phụ nữ đều có tâm sự riêng, hơn nữa, tâm sự trong lòng cô giáo Lưu đặc biệt nghiêm trọng.

Thấy Liễu Hải vẫn ngồi im, cô không kìm nổi hỏi:

- Ông xã chị làm gì?

Liễu Hải rõ ràng có chút không hài lòng, làm một cô giáo, có cần thiết phải hỏi thế không? Không có chút đúng mực nào.

Liễu Hông nói thẳng:

- Anh ấy đã mất?

- Đã mất.

Cô giáo Lưu nhìn trần nhà. Ồ, lại nhìn Liễu Hông, lập tức tỉnh ngộ. xem ra mình hơi lắm lời. Tuy nhiên, cô vẫn nghi ngờ Liễu Hồng. Nếu ông xã đã mất, một người phụ nữ lại ở nơi tốt như vậy, quả thực làm cho người ta hâm mộ chết.

Cô giáo Lưu dù sao cũng là tốt nghiệp trường đại học sư phạm, vội xin lỗi:

- Ngại quá, làm chủ nhiệm lớp, chúng tôi thường xuyên đến nhà học sinh hỏi thăm, đồng thời tìm hiểu một chút tình hình của nhà học sinh.

Liễu Hông dịu dàng:

- Không có việc gì, cô giáo Lưu vất vả quá.

Cô giáo Lưu nói:

- Không vất vả, không vất vả. Thật ra, chúng ta từng đến nhà học sinh thăm hỏi vào mỗi cuối tuần. Đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi, vì sự phát triển của học sinh, cũng vì sự phát triển toàn diện của học sinh chúng tôi không có chút vất vả. Hơn nữa, tiểu thư Liễu chiêu đãi nhiệt tình như vậy, tôi còn ước được đến lần sau.

Liễu Hông gật gật đầu:

- Cô giáo Lưu có thể đến, đây mới là phúc của Miêu Miêu chúng tôi, cảm ơn cô giáo Lưu lo lắng.

Cô giáo Lưu dường như nói rất nhiều, cô nhìn Liễu Hải:

- Nghe nói em cô công tác ở Vĩnh Lâm, sao lại đến đây? Vĩnh Lâm là địa phương nghèo khó nhất, có cách gì không, nếu không tôi có người quen.

Liễu Hải nhíu mày, gã định nói nhưng Liễu Hông trả lời:

- Nó à, cứ thích ở đấy.

Cô giáo Lưu thầm nghĩ, thích cái gì, có thằng ngốc mới thích ở đấy, ôi, mọi người đều vì sĩ diện thôi, tôi có ý tốt mà. Nếu có thể đưa ra mấy chục nghìn, tôi tìm người giúp điều động công tác một chút, thật là, kẻ có tiền thật là keo kiệt.

Cô giáo Lưu nói:

- Tôi quen một người cán bộ ở thành phố. Cục trưởng cục lao động. Là người tốt, cũng rất tình nguyện giúp đỡ.

Cô nói có cách, thật ra, người ta có con là học sinh của cô, cô có đến đó mấy lần.

Cháu ngoại người ta có bố mẹ sống ở nước ngoài.

Cô giáo Lưu thật ra tìm đến nhà mấy lần, giải quyết một số vấn đề nhỏ.

Mỗi lần đến nhà, cô đều nói là người thân của mình, sau đó nói với người ta, cô có cách, lấy bao nhiêu tiền có thể giải quyết. Hôm nay cô lại diễn lại trò cũ, không nghĩ là chị em Liễu Hồng không có chút hưởng ứng gì.

Vì thế, cô giáo Lưu lại thay đổi đề tài.

- Tiểu thư Liễu, nghe nói cô muốn chơi cổ phiếu?

Liễu Hông nói:

- Là quỹ, không giống cổ phiếu.

- Tôi biết, tôi còn nghe nói, quỹ của cô là công ty lớn nhất cả nước, nghe nói muốn làm… quỹ kiếm khá nhiều tiền, tôi và mấy cô giáo ở trường có chút tiền, có thể mua vài cổ phiếu không? Muốn đảm bảo kiếm tiền kiểu này.

Liễu Hải uống trà, nghe nói thế, thiếu chút nữa sặc. Đảm bảo kiếm tiền, trên thế giới có chuyện tốt này sao?

Liễu Hông thật ra kiên nhẫn, cô cười nói:

- Không có quỹ gì có thể đảm bảo kiếm được tiền, tuy nhiên nếu cô giáo Lưu muốn mua, tôi có thể đề nghị với cô một chút.

Cô giáo Lưu liền chà chà tay,

- Việc này thành, cô giúp tôi ứng trước tiền vốn, đến lúc tôi có lợi tức, tôi sẽ trả phí tổn.

Phù…

Liễu Hải cuối cùng không kìm được, chưa từng gặp người vô sỉ như thế.

Có thể giúp như vậy sao?