Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1182: Cuộc gặp không hẹn trước




Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy có chút kinh hoàng và phẫn nộ vô cùng.

Chuyện này phải điều tra, mà còn phải điều tra rõ toàn bộ.

Bình tĩnh lại, hắn đã ý thức được một vấn đề, chuyện quyên tiền, là do mình đề ra, cũng chính là mình đi đầu thực hiện, hô hào khẩu hiệu về dự án. Không ngờ lại bị người ta biến thành cơ hội trục lợi, tạo thành những chuyện hoang đường như vậy.

Nếu cứ để tình trạng này tiếp tục, tất sẽ có người thừa cơ lật đổ mình.

Vì thế, hắn giao trách nhiệm này cho Đằng Phi, nhất định phải điều tra cho rõ.

Gọi điện thoại xong, Trương Nhất Phàm cầm cặp, chuẩn bị ra khỏi trụ sở chính phủ.

Hai cảnh sát có vũ trang đứng gác ở cửa cúi chào hắn:

- Chào Chủ tịch tỉnh Trương!

Trương Nhất Phàm gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Dưới hàng cây bên cạnh, có một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, nhìn thấy Trương Nhất Phàm từ Ủy ban nhân dân tỉnh đi ra, xem đi xem lại tờ báo cầm trong tay, sau khi xác định chính xác, liền điđi tới.

- Chủ tịch tỉnh Trương, ngài chính là Chủ tịch tỉnh Trương sao?

Trương Nhất Phàm quan sát người này một hồi, đối phương đeo một túi giả da, cách ăn mặc cũng xem như sạch sẽ, thoáng nhìn có chút giống nông dânbản địa, khi nói chuyện có chút nặng của giọng địa phương. Điều này khiến Trương Nhất Phàm liền nhớ tới người phụ nữ bị phòng Thông tin đối ngoại dẫn đi, tiếng hai người này quả là giống nhau.

Hắn gật đầu:

- Anh là?

Đối phương xúc động nói:

- Đúng là Chủ tịch tỉnh Trương rồi, tôi đã tìm đúng người rồi. Tôi là một nhà giáo làm trong một ngôi trường tiểu học nhỏ ở huyện Vận, tên là Lưu Trung Thành. Chủ tịch tỉnh Trương, ngài có thời gian không, tôi muốn trình bày với ngài một số chuyện.

Nghe nói là huyện Vận, Trương Nhất Phàm liền chú ý, lập tức nói:

- Đi theo tôi!

Hai người trở lại văn phòng, Trương Nhất Phàm pha cho anh ta tách trà:

- Chuyện anh muốn phản ánh là gì, cứ từ từ nói!

Lưu Trung Thành khá xúc động nhận tách trà, cầm trên tay, Trương Nhất Phàm làm gã run quá.

- Đừng sợ, nói đi, văn phòng của tôi, bình thường không ai vào.

Lưu Trung Thành đặt tách trà xuống, lúc này mới có chút lo lắng bất an, nói:

- Trường học có một học sinh vì đi nhặt đồng nát mà chết đuối, tôi thực sự không chịu được, giờ mới mạo hiểm đến tìm ngài, tôi biết ngài rất bận, tôi nói xong rồi sẽ đi ngay.

Nhìn thấy bộ dạng Lưu Trung Thành, Trương Nhất Phàm ở trong lòng không khỏi có chút cảm thương, một thầy giáo tiểu học, xem cách ăn mặc. Trừ lịch sự hơn mấy người thợ xây một chút, thì mặt cũng không có gì khác biệt.

Trong ấn tượng của hắn, thầy giáo hẳn phải là người nhã nhặn, đeo kính, cầm một cuốn sách, dáng vẻ rất tao nhã. Nhưng Lưu Trung Thành trước mặt này, lại không khác gì một nông dân. Mặc chiếc áo cũ, chân mang đôi dày giải phóng, quần cũng cũ rích.

Điều này khiến hắn thay đổi chút ấn tượng về giáo viên, hắn xua tay:

- Không sao, cứ từ từ nói.

Có thể là lần đầu tiên đối diện với một lãnh đạo lớn như vậy, Lưu Trung Thành đúng là có chút lo lắng, ngồi ở đấy, hai tay xoa xoa không yên. Ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Trương Nhất Phàm, gã lcắn môi nói:

- Chuyện là thế này, ngày hai mươi tám tháng sáu, trường học nhận được thông báo, yêu cầu hưởng ứng kêu gọi ở tỉnh, toàn lực giúp đỡ những học sinh nghèo khó vùng thất học. Nhà trường sẽ mở cuộc họp về việc này. Căn cứ vào văn kiện phòng Giáo dục huyện gửi xuống, lãnh đạo nhà trường đã quyết định yêu cầu giáo viên chủ nhiệm lớp tổ chức, rồi nộp tiền quyên góp của học sinh lên.

Lưu Trung Thành nói đến đây, liền lấy ra mộtcông văn:

- Đây là công văn đưa xuống trường lúc ấy.

Gã run run đưa, Trương Nhất Phàm nhận lấy xem, công văn đơn giản chỉ là vài câu nói rỗng tuếch, yêu cầu từng giáo viên và học sinh của trường, tích cực quyên góp, hưởng ứng lời kêu gọi.

Công văn này nhìn đi nhìn lại cũng không ra cái gì, hắn nhìn Lưu Trung Thành, Lưu Trung Thành nói:

- Dù công văn chỉ nói có vậy, quyên tiền là tự nguyện, nhưng trên thực tế, cũng có chỉ tiêu, chính là ấn đầu người từng lớp, mỗi người hai mươi đồng. nhiều hơn không giới hạn, nhưng ít hơn thì không được.

- Có chuyện này nữa sao?

Trương Nhất Phàm phát hiện ra chính mình cũng xúc động, châm điếu thuốc.

Lưu Trung Thành thành thật gật đầu.

- Dựa theo quy định của trường học, trong thời gian yêu cầu giáo viên lập chỉ tiêu hoàn thành, không hoàn thành sẽ bị trừ vào lương. Thiếu bao nhiêu bù bấy nhiêu, chính vì chính sách này mà rất nhiều giáo viên dùng biện pháp cứng rắn, không cho phép những học sinh không đóng tiền đến lớp. Lưu Mi Mi là học sinh lớp 3, c nhà em nghèo, bố là một nông dân chân chất, dựa vào vài đồng đi xây trong thành phố để nuôi cả gia đình sống tạm. Mẹ em cũng là một phụ nữ nông thôn, tôi là người cùng thôn với gia đình họ, nên rất hiểu gia cảnh nhà họ.

Lưu Trung Thành chà xát hai tay:

- Chủ tịch tỉnh Trương, Lưu Mi Mi chính vì không nộp được tiền này, mới cùng một đám bạn học đi nhặt rác, không cẩn thận rơi xuống nước chết đuối.

Nói xong, gã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trương Nhất Phàm, quỳ thụp xuống.

- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi nghe nói kế hoạch quyên tiền này là do ngài đề xuất, ngài có thể thu hồi lại lệnh này không, nếu không, có thể sẽ còn rất nhiều học sinh, rất nhiều đứa trẻ bị đuổi học. Những người ấy vì bảo vệ lợi ích của mình, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của bọn trẻ. Tôi đã làm giáo viên hai mươi năm nay, tôi hiểu tâm lý chúng, không ai muốn mình bị đuổi ra khỏi lớp. Chúng vì chuyện này mà bị các bạn khác coi thường, bản thân cũng vì không có tiền đóng mà tự ti. Chủ tịch tỉnh Trương, cầu xin ngài, hãy cứu lấy bọn trẻ!

Trương Nhất Phàm tâm đột nhiên chết lặng, chìm nặng, thì ra đúng là mình đã hảo tâm làm tốt chuyện xấu rồi.

Lúc này, hắn không nghĩ đến việc lấp tức đổ trách nhiệm cho người khác, chỉ là trong lòng có chút day dứt. Đỡ Lưu Trung Thành dậy, Trương Nhất Phàm trầm trọng nói:

- Anh đứng lên đi, đứng lên rồi nói. Những việc anh vừa trình bày, tôi sẽ đặc biệt xem xét.

Trương Nhất Phàm hít thở một hơi thật mạnh, sắc mặt ảm đạm.

- Trường đó xử lý chuyện này ra sao? Anh có biết không?

Lưu Trung Thành lắc đầu.

- Nhà trường mặc kệ, nói Lưu Mi Mi trốn học, không đến lớp, tự bản thân ham chơi rồi rơi xuống nước, vì thế trường sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào. Nghe nói bố mẹ em ấy có khiếu kiện, đến giờ vẫn chưa thấy trở về, nghe người ta nói, họ bị người của huyện giam lại rồi. Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, là một người trong thôn, tôi thực sự không thể chịu được nữa, mới mạo hiểm lên tỉnh tìm ngài, ở huyện và thành phố đều không quan tâm.

Trương Nhất Phàm hỏi:

- Bài viết trên mạng là do anh phát ư?

Lưu Trung Thành gật đầu, rồi lại lắc đầu.

- Không, không phải tôi. Trường học không có máy tính.

Lúc này, điện thoại của Trương Nhất Phàm reo, là Lý Hồng gọi tới.

- Anh không ở văn phòng sao?

- Có! Vào đi!

Lý Hồng tắt điện thoại, liền vang lên tiếng đập cửa.

Lưu Trung Thành sợ hãi đứng lên ngay;

- Chủ tịch tỉnh Trương, ngài bận rồi, khi nào không bận nữa, tôi lại trình bày với ngài.

Trương Nhất Phàm xua tay:

- Cứ ngồi xuống, không sao.

Lưu Trung Thành lúc này mới lo lắng ngồi xuống.

Trương Nhất Phàm mở cửa, cho Lý Hồng vào.

Lý Hồng nhìn thấy Lưu Trung Thành, khi ấy sửng sốt, Trương Nhất Phàm nói:

- Giáo viên tiểu học ở huyện Vận, đến phản ánh tình hình.

Lý Hồng chính vì nhìn thấy bài viết kia, mới tới đây tìm Trương Nhất Phàm. Chuyện ở huyện Vận, quả là bất ngờ.

Đây chính là để nói, trên có chính sách, dưới chấp hành, không quan tâm đến suy nghĩ của người khác thế nào, xuống đến cấp dưới lúc nào cũng xảy ra những tình huống không ngờ đến. Lý Hồng gật đầu, ánh mắt nhìn người thầy giáo nông dân này.

Trương Nhất Phàm nói:

- Thầy Lưu, anh tạm ra ngoài một chút, tôi muốn nói với bí thư Lý vài câu.

Lưu Trung Thành lập tức cung kính đi ra, Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng anh ta, chất chứa đầy tâm sự.

Lý Hồng nói:

- Em tìm anh cũng chính là vì chuyện huyện Vận, vừa rồi tin này đã được đăng trên báo huyện. Nên em tới tìm anh bàn xem.

Trương Nhất Phàm thở dài.

- Xem ra, anh phải đích thân đến huyện Vận một chuyến rồi!

Lý Hồng cũng thở dài, hai tay ôm trước ngực.

- Nhất Phàm, em có cảm giác bất an. Lần này chỉ e sắp nổi trận phong ba lớn.

Trương Nhất Phàm cười nhạt.

- Tới lúc rồi, cuối cùng cũng đến thôi, chỉ cần chúng ta đồng lòng không thẹn với lương tâm thì sợ gì chứ?

Lý Hồng nhìn hắn, hơi lo lắng nói thầm: Lần này hảo tâm làm tốt chuyện xấu, anh đúng là có thể không thẹn với lòng không? Nếu không thẹn với lòng, thì sao phải tự mình tới huyện Vận? Cô biết Trương Nhất Phàm muốn đến huyện Vận để bù đắp một số thứ gì đó.

Hai người nói xong đi ra, Trương Nhất Phàm ra cửa gọi Lưu Trung Thành:

- Thầy Lưu, thầy Lưu!

Lưu Trung Thành nói đứng ở ngoài phòng thư kí đợi, giờ lại không thấy bóng người đâu.