Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 542: Tôi không biết




Hồ Lôi đã từng nói một câu, nếu anh hận một người, vậy kiếp sau anh sẽ trở thành chim của anh ta, vậy ngày nào anh cũng có thể gần gũi vợ của anh ta.

Anh ta không biến thành chim của người ta, nhưng lại gần gũi với vợ người ta, vì vậy mà tai họa mới ập đến.

Ở mơi lạnh lẽo, tối om, ẩm mốc, vô trí vô giác, anh ta không biết đã qua mấy ngày rồi, chỉ biết toàn thân có một càm giác đau đớn đến mức muốn chết mà không được. Đến nhíu mày cũng khó khăn như vậy.

Đáng tiếc, đến cơ hội để nhíu mày anh ta cũng không có. Bởi vì mắt anh ta đã bị một miếng vải đen bịt kín, mịt mù tăm tối.

Nơi này là đâu? Hồ Lôi cố gắng cử động thân mình, mới phát hiện ra mình đã bị người ta lột hết quần áo, toàn thân từ trên xuống dưới, hình như chỉ còn lại một chiếc quần lót, còn có một sai nha trung thành để bảo vệ cậu em.

Nơi này rất nhiều muỗi, ngoài chỗ lông tóc không cắn được, những chỗ có thể cắn đều bị cắn đến mình đầy thương tích, toàn thân đều là mụn nhọt.

Trong mũi còn đầy mùi khai của nước tiểu, còn có mùi của phân người, hơn nữa hình như mùi này rất gần, ngay bên mũi, Hồ Lôi ra sức nhúc nhích mũi vài cái.

Sặc! Quả nhiên chóp mũi chạm phải một thứ mềm nhũn nào đó.

Phải thừa nhận, Hồ Lôi là một người có tố chất và tâm lý để vượt qua những thử thách, tất cả những điều này cũng phải cảm ơn ba, trước khi vào đại học, đã từng dẫn anh ta vào quân đội luyện tập, nếu không đổi lại là người bình thường, bị nhốt ở một nơi quái quỷ tối om không có ánh sáng như vậy thì tinh thần sớm đã suy sụp rồi.

Lý do để Hồ Lôi vẫn luôn giữ vững niềm tin là, trông anh ta hết sức không đường hoàng, nhưng lại có tính cách vô cùng ngoan cường, bền bỉ. Từ khi phát hiện mình bị nhốt trong một nơi quái quỷ không biết tên này, anh ta lập tức hiểu ra, mình đã bị người ta trả thù.

Bị nhốt ở đây bao nhiêu rồi? Hồ Lôi cũng không nhớ rõ nữa, anh ta chỉ biết đến một khoảng thời gian, thì có người đến thăm hỏi anh ta. Người này ra tay rất mạnh, bây giờ trên người Hồ Lôi, đã không còn chỗ nào là không đau.

Nhưng anh ta cố gắng không để mình bị đánh chết, cứ một lần lại một lần bị tra tấn như vậy, dường như để mình sống không được chết không xong.

Anh ta còn biết, bên ngoài cái không gian này, ít nhất cũng có hai người đang canh chừng mình, anh ta không có khả năng chạy thoát. Hiện tại Hồ Lôi ngoài mắt bị bịt ra, hai tay cũng bị người ta trói ra phía sau, trên chân khóa một dây xích sắt.

Hồ Lôi ngầm thề, chỉ cần mình không chết, mối thù này nhất định phải trả! Vì vậy, anh ta không thể chết, cũng không thể bị điên, thế là, trong hoàn cảnh này, không ngờ anh ta có một nghị lực kinh ngạc, để bản thân mình tiếp tục sống sót.

Bên ngoài có hai người đang cười hi hi ha ha:
- Mẹ nó, mạng tiểu tử này lớn thật, đã mười ngày rồi, không ngờ vẫn chưa chết!

- Lão đại nói, chỉ cần nó chết, liền băm vụn rồi ném xuống sông, chết cũng nhận không ra.

Mẹ kiếp! Thật đúng là muốn lấy mạng mình mà, mấy tên chó nhật này rốt cuộc là người nào? Lại độc ác như vậy!

Bọn cướp không màng đến của cải, chỉ có hai loại, tình và thù? Đến bây giờ Hồ Lôi vẫn chưa hiểu rõ, mưu đồ của hành động này của đối phương. Dù sao thì người anh ta đắc tội cũng không ít, vì thù vì tình đều rất có thể.

Có thể là nhà họ Phương không? Phương Nghĩa Kiệt phát hiện ra bí mật của mình và Tống Vũ Hà sao? Hồ Lôi thầm đoán trong lòng.

Bên ngoài lại vọng lại âm thanh:
- Không thể để hắn chết dễ dàng như vậy, đi, tiêm cho hắn một lần nữa.

Cửa sắt mở ra, nghe tiếng bước chân của hai người từ từ đến gần, có người ha ha cười lớn:
- Tiểu tử, đừng chết nhanh như vậy.
Vừa tiêm vào, Hồ Lôi chưa kịp hự một tiếng, cắn chặt răng.

Sau khi tiêm xong, hai người lại đi. Hồ Lôi rất nhanh cảm nhận được, trong cơ thể lại nhiều hơn chút sức lực, đã không còn cảm giác đói khát nữa. Nhất định là bọn chúng sợ mình chết nhanh quá, mới tiêm cho mình một loại thuốc kích thích nào đó.

Mình nhất định phải sống! Hồ Lôi cắn răng, nằm trân mặt đất, cố gắng duy trì thể lực.

Người của Cục Công an đến khách sạn Thiên Luân làm một loạt điều tra, phát hiện camera ở bãi đỗ xe bị hư rồi, căn bản là không có ghi chép nào liên quan đến sự rời khỏi của Hồ Lôi.

Cảnh sát lại tiến tới không ngừng, lục soát khắp nơi dấu vết mà Hồ Lôi để lại ở thành phố Song Giang. Trải qua hàng loạt tài liệu phát hiện được, Hồ Lôi vẫn chưa rời khỏi thành phố Song Giang. Nếu anh ta còn sống, nhất định là bị nhốt ở nơi nào đó.

Nếu như bị người ta bắt cóc đòi tiền chuộc, thì đã có điện thoại gọi đến, nhưng bất luận là nhà của Hồ Lôi ở Tỉnh Thành hay là nhà của Tiểu Hộ Sĩ, đều không nhận được một cuộc điện thoại nào như vậy. Hơn nữa các vùng lân cận cũng không phát hiện ra vụ án giết người nào.

Sự mất tích của Hồ Lôi khiến cho Trương Nhất Phàm đứng ngồi không yên, dường như hắn bỏ hết tất cả công việc trong tay, một lòng dồn hết vào chuyện này. Vì vậy mà Ninh Thành Cương cũng được một phen thở dốc, bản thân từ chưa hoàn hồn đã tỉnh táo trở lại.

Hồ Chí Minh từ Tỉnh Thành gọi điện đến:
- Nhất Phàm, Hồ Lôi xảy ra chuyện rồi sao?

- Bác Hồ, cậu ấy chỉ mất tích mấy ngày, chúng cháu sẽ rất nhanh tìm ra cậu ấy, bác đừng nóng vội quá.
Trương Nhất Phàm đang khuyên nhủ, Hồ Chí Minh sốt ruột:
- Không được, các cháu bất kể là dùng cách gì, nhất định phải thay bác tìm thấy nó, cháu cứ đợi ở đấy, bác lập tức đến đó.

Hồ Chí Minh nổi giận rồi, ai to gan như vậy, dám bắt cóc con trai của mình để trả thù chứ? Ông đây có khuynh gia bại sản, cũng thề sẽ báo thù này! Khi Hồ Chí Minh nổi giận, cái gì cũng không màng nữa, ông ta gọi trợ lý và lái xe lập tức đến thành phố Song Giang.

Lại một ngày bận rộn nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Hồ Lôi.

Liễu Hải từ trường vội vàng trở về, trước tiên là gặp mặt Trương Nhất Phàm, liền quay về cục. Hồ Lôi xảy ra chuyện, Liễu Hải nắm chặt hai tay, mặt đầy sát khí.

Trương Nhất Phàm đang cùng Hồ Chí Minh ngồi trong phòng ở khách sạn, Hồ Chí Minh đập bàn, rất tức giận nói:
- Nhất Phàm, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được, hôm nay Hồ Chí Minh ta đây nói một câu nghĩa khí, cho dù tốn bao nhiêu tiền, ngay cả khuynh gia bại sản, cũng phải tìm con trai ta trở về. Ta muốn xem thử, rốt cuộc là kẻ nào dám hạ độc thủ như vậy với con trai của Hồ Chí Minh ta! Ta phải khiến hắn ta trả lại gấp trăm lần!

- Yên tâm đi, bác Hồ, cháu đã sai cảnh sát của toàn thành phố đi tìm rồi.
Trương Nhất Phàm cũng rất buồn bực, tại sao những chuyện ở Song Giang cứ liên tiếp xảy ra vậy?

Băng Băng đi vào, Trương Nhất Phàm an ủi vài câu, để Liễu Hồng ở lại củng họ, một mình vội vã đi ra cửa.

Hắn gọi điện cho Diệp Á Bình:
- Tình hình sao rồi? Có tiến triển gì không?

Diệp Á Bình cũng vì chuyện này mà thức trắng cả đêm, cô biết quan hệ giữa Bí thư Trương và Hồ Lôi, tập đoàn Hồ Lôi lại nổi danh lừng lẫy ở tỉnh Tương. Vì vậy, Diệp Á bình cũng cố hết sức, dốc toàn lực phá án.

Liễu Hải ngồi trong xe, không ngừng hút thuốc, anh ta suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Không chút do dự đi đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng.

Tống Vũ Hà đang ngồi ở đấy ngẩn người ra, suy nghĩ lần nữa nguyên nhân chính xác Hồ Lôi mất tích, hôm qua đài truyền hình đưa tin, nói Hồ Lôi đã mất tích đúng mười ngày rồi.

Tống Vũ Hà suy nghĩ đi suy nghĩ lại trong lòng, thời gian này rất trùng khớp. Đúng là sau đêm mình mặc sức vui vẻ với Hồ Lôi, ngày hôm sau di động của anh ta đã gọi không được.

Phương Nghĩa Kiệt cũng trong tối hôm đó về mà không báo trước, chẳng lẽ là anh ta làm? Tim Tống Vũ Hà đập thình thịch không ngừng, lo lắng đến sắp không chịu nổi. Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, ngoài Phương Nghĩa Kiệt ra, người bình thường e rằng không dám đụng đến Hồ Lôi.

Đương nhiên, ngoại trừ cái loại lén lút chạy trốn ra. Nhưng nhiều ngày như vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác, không giống cách gây án của người thấy hơi tiền là nổi máu tham.

Nhất định là Phương Nghĩa Kiệt, Tống Vũ Hà nhớ lại, biểu hiện sau khi Phương Nghĩa Kiệt trở về từ tối hôm đó rất kì lạ, khiến cho cô càng nghĩ càng lo lắng.

Không được, mình phải đi thăm dò anh ta.

Tống Vũ Hà cầm lấy túi bên cạnh mình, vội vàng đi ra cửa, không ngời Liễu Hải cũng sắp đi đến, hai người đụng mặt nhau.

- A ——

- Cái người này đi đứng sao vậy!
Tống Vũ Hà mắng một câu, ngẩng đầu lên phát hiện người này hơi quen quen.

Liễu Hải lạnh lùng nói:
- Tôi là Liễu Hải ở đại đội trị an của Cục công an thành phố, Chủ nhiệm Tống, mời về phòng làm việc một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Nghe cái tên Liễu Hải này, Tống Vũ Hà cũng có chút ấn tượng, nhất là khi anh ta tự giới thiệu, Tống Vũ Hà lập tức nhớ ra, người này đã từng xuất hiện cùng với Hồ Lôi.

Liễu Hải có thể tìm ra mình, nhất định là anh ta biết chút nội tình, sắc mặt Tống Vũ Hà hơi thay đổi, quay về vị trí trong phòng làm việc.

Liễu Hải thuận tay đóng cửa, nói với Tống Vũ Hà:
- Hồ Lôi mất tích rồi, tôi nghĩ cô cũng sớm biết có kết quả này rồi phải không?

- Tôi không hiểu anh đang nói gì?
Tuy Tống Vũ Hà cố gắng giải thích, nhưng vẫn không che được nỗi sợ hãi trong lòng.

- Đừng giả vờ nữa, nếu tôi không biết quan hệ giữa hai người, cũng không dám đến làm phiền cô, Chủ nhiệm Tống.

Liễu Hải cũng chưa ngồi xuống, đứng đối diện với Tống Vũ Hà:
- Tôi lấy mình ra đảm bảo, cuộc nói chuyện hôm nay tuyệt đối bảo mật, cô nói ra là vào tai tôi. Nói đi, khi nào cô nhìn thấy Hồ Lôi?

Tống Vũ Hà khẽ cắn môi, vẻ mặt xanh mét:
- Mời anh ra ngoài, nếu không tôi sẽ lập tức gọi điện cho Diệp Á Bình.

Liễu Hải có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân:
- Cô có thể gọi, bây giờ tôi chỉ là điều tra như thông lệ, cũng không gây trở ngại cho sự tự do của cô.

Tống Vũ Hà đương nhiên sẽ không thừa nhận mối quan hệ mờ ám giữa cô và Hồ Lôi, đây là chuyện để thiên hạ chê cười. Đường đường là một phu nhân Chủ tịch thành phố, không ngờ lại có quan hệ mờ ám bất chính với con cháu nhà giàu có.

Nghe xong lời của Liễu Hải, cô có chút phát điên, chuyện với Hồ Lôi vốn là chuyện cô kiêng nhắc tới nhất, nhưng vẫn có người biết được. Lúc trước, cô vì che giấu sự thật, không ngại muốn giết Hồ Lôi mà che miệng thiên hạ.

Chỉ có điều sau này cô mới phát hiện, mình có một tình cảm rất đặc biệt đối với Hồ Lôi, là thứ tính cảm không thể vứt bỏ, không thể buông ra được, đã khiến cô vẫn giữ mối quan hệ mờ ám này với Hồ Lôi

Tống Vũ Hà sắp tức điên rồi, chỉ vào Liễu Hải nói:
- Đi ra, đi ra, tôi không quen Hồ Lôi nào cả, anh đi ra cho tôi!

Sự thất lễ của Tống Vũ Hà đã khiến Liễu Hải nhịn không nổi:
- Hồ Lôi là anh em của tôi, tôi mặc kệ giữa hai người có gì với nhau không, không liên quan đến tôi, nhưng, nếu anh ta có gì bất trắc, tôi sẽ không tha cho cô, Tống Vũ Hà! Đừng trách tôi không nhắc nhở cô!

- Cút ——
Tống Vũ Hà lần đầu tiên bị người khác chỉ vào mũi nói, cô tức điên lên, quăng đồ vật vào người Liễu Hải la lớn.

Liễu Hải tức giận đóng sầm cửa đi ra, cái người Tống Vũ Hà này thật quá quắt, món nợ này cứ ghi nhớ đã!

Đợi Liễu Hải rời khỏi, Tống Vũ Hà bình tĩnh lại tâm trạng của mình, soi gương trang điểm lại, sau đó vội vàng đi ra cửa.