Quân Lâm Binh Vương

Chương 160




Chương 160

– Ảnh tử, ngươi ra ngoài xem xét một chút đi! Chưa đến lúc cấp bách, chưa cần ra tay vội. Nói cho Quân Chiến Thiên biết, cháu hắn còn sống sờ sờ ra đó, bảo hắn làm ồn ào một chút cũng không sao, nhưng đừng quá phận là được! Nhân tiện, chuyển cho ta cái này. Ồ, hay cho nhân tiện, hay cho hai chữ nhân tiện… Lão gia hỏa này đã phải nín nhịn nhiều năm rồi…

Nói xong, hoàng đế bệ hạ cầm bút viết mấy chữ rồi tiện tay đưa về phía sau, nói:

– Đi đi!

Cơn gió khẽ nổi lên, bóng người lãng đãng như có như không đột nhiên xuất hiện, tờ giấy trên tay Hoàng đế liền biến mất, chỉ thấy sau đó một cái bóng mơ hồ vút ra khỏi hoàng cung.

– Để các ngươi phóng tay làm một chút, trẫm cũng nhân tiện mượn đao mà thôi! – Hoàng đế thấp giọng thì thào, một nét cười sâu xa thoáng lướt qua mặt.

Hoàng đế bệ hạ tin rằng mình tính toán kĩ càng không bỏ sót điều gì, nhưng lần này, lão đã đánh giá quá thấp cơn giận của Quân Chiến Thiên, mà lúc này lão mới phải người đi, hình như cũng quá muộn…

– Người đâu, mau truyền Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đến đây cho ta! – Hoàng đế lớn tiếng quát.

“Hừ, cứ như vậy đi, lần này mang thế cục quấy cho rối tinh lên xem sao. Kẻ thông minh biết thời thế sẽ nằm im chờ đợi, kẻ ngu ngốc không nghĩ ra sẽ bị thải loại, không có tư cách tiếp tục tồn tại.

Không phải ta không cho các ngươi tranh đấu, kẻ có thể tồn tại trong tranh đấu mới đích thực là kẻ mạnh! Nhưng tranh đấu cũng phải có chừng mực của tranh đấu! Nếu dám vượt quá giới hạn, tất sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục…”

……

Công chúa Linh Mộng cáo từ hoàng đế ra về, khi đi tới tẩm cung của mình mới đột nhiên nhớ ra trong suốt câu chuyện mà nàng và người cha đã nói với nhau, lão chỉ một mực hỏi về Quân Khương Lâm, một mực để tâm đ ến Quân gia, còn đối với chuyện nàng – đứa con gái ruột thịt – bị người ta ám sát thì lão – người cha mà nàng luôn kính yêu sâu sắc – một lời cũng không hỏi tới, một câu quan tâm cũng không có!

Tại sao? Tại sao?

Chẳng lẽ trong tâm phụ hoàng, một vụ ám sát trùng trùng bí ẩn, vụ ám sát một vị công chúa, vụ ám sát có thể liên quan đến rất nhiều nhân vật của hoàng thất lại không quan trọng bằng Quân gia sao?

Hay là phụ hoàng tránh né, không muốn chạm đến cái gì đó?

Hay là….

Nghĩ đến ánh mắt thâm thúy của Hoàng đế, công chúa Linh Mộng đột nhiên run rẩy, nàng vô thức đưa tay lên ngực, vô thức vuốt v e thanh tiểu đao tinh xảo. Thanh tiểu đao chỉ dài bằng độ nửa bàn tay, cong cong tự nhiên đầy hoàn mỹ, mỏng như cánh ve, cả ba thanh xếp chung một chỗ vẫn có cảm giác mỏng manh.

“May mà ta có Dạ thúc thúc bảo vệ, có vị thần bí cường giả kia…”

Nàng quả thực rất hiếu kì, tại sao thanh đao nhỏ bé mỏng manh đó lại có thể phát ra một uy lực kh ủng bố đến như vậy? Tại sao có thể khiến một đám sát thủ giết người không ghê tay ngoan ngoãn chấp nhận chưa chiến đã chuồn?

Ngọn phi đao vẫn im lặng nằm đó, dưới ánh đèn, thân đao phát ra ánh sáng muôn hồng ngàn tía, mỹ lệ vô cùng! Nhìn bề ngoài, ai chẳng bảo đây là món đồ chơi xinh đẹp của lũ trẻ nhà phú quý, liệu có ai nghĩ tới chúng là vũ khí trí mạng của một vị tuyệt thế cường giả chăng?

“Chỉ cần loại phi đao này xuất hiện trước mặt ta một lần nữa, ta chắc chắn sẽ lập tức nhận ra!” Công chúa Linh Mộng nghĩ thầm, trong lòng tò mò vô hạn: “Không biết vị tuyệt thế thần bí cường giả này rốt cục là ai, mà có thể khiến cả Dạ thúc thúc cũng phải khâm phục khôn cùng?”