Quan Môn

Chương 811: Nghỉ đêm





Diệp Khai lắc đầu nói:
- Tỷ như nói hiện một ít nhà máy thép của chúng ta sử dụng dây chuyền sản xuất cùng kỹ thuật của Nhật Bản, những dây chuyền sản xuất này luôn cần sử dụng quặng sắt thạch chất lượng cao của hải ngoại, bằng không mà nói thì không cách nào thuận lợi sản xuất, em cần phải biết rõ, hiện tại một ít quặng sắt cỡ lớn hải ngoại trên cơ bản đều đã bị người Nhật Bản khống chế, nói cách khác, nếu bọn họ muốn thắt cổ của chúng ta, chỉ cần khống chế giá cả của quặng sắt thạch thì có thể làm cho chúng ta bó tay hết cách!
- Trách không được người Nhật Bản không có hứng thú đối với việc dây chuyền sản xuất sắt thép, nguyên lai nguyên nhân chủ yếu là vì thế này…
Mộc Uyển Dung nghe xong có chút kinh ngạc nói.
Trước kia khi đàm phán với tập đoàn Tiểu Dã của Nhật Bản, Diệp Khai biểu lộ thái độ thật bài xích, lúc ấy Mộc Uyển Dung còn tưởng rằng hắn chỉ xuất phát từ tâm lý chán ghét người Nhật đơn thuần, nhưng không nghĩ tới còn có nguyên nhân như vậy bên trong.
- Đúng vậy, người ta đã sớm tiến hành bố cục, tùy thời làm ra hành vi thắt cổ của chúng ta, mà trong nước lại hoàn toàn trống rỗng trong phương diện này, hoặc là nói còn chia nhau rơi vào.
Diệp Khai có chút cảm khái nói:
- Theo chuyển hóa từ kinh tế có kế hoạch tới kinh tế thị trường, ở bên trong nhất định phải có một thời kỳ thích ứng, thời kỳ này có thể sẽ tương đối dài, cho nên là thời cơ tốt nhất để người khác ra tay.
Mộc Uyển Dung nghe vậy buồn bực suy nghĩ.
Ý nghĩ của Diệp Khai hiện tại nàng đã có thể suy đoán được một chút, hắn hi vọng thông qua việc thay đổi chế độ Lăng Cương đột phá trở ngại thay đổi chế độ của những xí nghiệp ưu tú trong nước, dựng lên một tiêu chuẩn, sau đó đem các xí nghiệp sản xuất gang thép tiến hành thay đổi chế độ, về sau tạo ra một liên hợp thể xí nghiệp gang thép, hình thành quy mô, nếu nhìn lại từ năng lực, những xí nghiệp liên hợp đều sẽ có khả năng cạnh tranh với thị trường quốc tế.
Cho dù phải tiến hành đàm phán với quặng sắt thạch hải ngoại, một xí nghiệp liên hợp thể quy mô cũng đạt được ưu thế.
Nếu như từng xí nghiệp lẻ tẻ chia nhau đi đàm phán, đối với người ta mà nói chính là đưa dê vào miệng cọp chờ đợi bị làm thịt.
- Ở trên chính phủ tựa hồ cũng không có được giác ngộ trong phương diện này, cho nên chúng ta có hại chịu thiệt, nhưng anh không thể ngồi yên mà không để ý tới, cũng chỉ phải dựa vào lực lượng của mình trước tiên đem chuyện này hình thành một phương án thật hữu hiệu, sau đó mới đẩy mạnh lên trên cao tầng để tiến hành quy phạm tiêu chuẩn.
Diệp Khai nói.
- Em nguyện ý giúp anh thực hiện ý nghĩ này, bên Long Thành em tận lực thúc đẩy bọn họ sớm ngày tiến hành thay đổi chế độ.
Mộc Uyển Dung biểu thị thái độ ủng hộ mạnh mẽ đối với ý nghĩ của Diệp Khai.
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung, nở nụ cười.
Gần đây công tác của hắn thật bận rộn, chẳng những phải cân nhắc làm sao xử lý sự tình tại thành phố Đông Sơn, đồng thời còn phải chú ý vấn đề thay đổi chế độ của Lăng Cương, tu kiến đường cao tốc tỉnh Hà Đông, thậm chí còn phải suy nghĩ làm sao kiến tạo xí nghiệp liên hợp sắt thép, ngoài ra còn chuyện của Diệp gia.
Nhiều sự việc gom lại chung một chỗ, cho dù là người tài giỏi lợi hại ra sao cũng sẽ cảm thấy thật đau đầu.
Cho nên hiện tại hắn suy nghĩ phải mau chóng tìm được người thích hợp đem những nhiệm vụ này phân giải ra cho họ, giảm bớt áp lực trên người mình.
Bằng không mà nói nếu kéo dài, Diệp Khai cảm giác cho dù tinh lực mình tràn đầy cũng sẽ bị kéo tới suy sụp.
Hai người nói xong chuyện đó trong nội tâm đều cảm giác thoải mái hơn không ít, chậm rãi đem thức ăn trên bàn ăn gần hết, lại uống chút súp, ngồi thư giãn nghỉ ngơi.
- Anh đi tới khách sạn Long Thành ở lại, vì sao lại không đến phòng đại diện thành phố Đông Sơn ở Long Thành ở lại đây?
Mộc Uyển Dung chợt nhớ ra một việc có chút tò mò hỏi.
Tài chính thành phố Đông Sơn khá có tiền, cho nên phòng đại diện ở Long Thành cũng là một địa phương phi thường hoa lệ, có thể so sánh với khách sạn cao cấp, hơn nữa cung cấp phục vụ thật chu đáo.
Trước kia Mộc Uyển Dung đã từng nghe nói qua về thanh danh phòng đại diện của Đông Sơn tại Long Thành, bởi vậy nhìn thấy Diệp Khai không ở lại địa bàn của mình làm nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
- Bên trong này đương nhiên là có nguyên nhân đấy…
Diệp Khai cười nói:
- Đi tới đó ai cũng biết anh đã tới Long Thành, khi làm việc sẽ rất bất tiện, ngược lại ở khách sạn thì đỡ hơn một chút, ít nhất đại bộ phận trên quan trường không biết rõ hành tung của anh.
- Anh cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, chẳng lẽ muốn làm chuyện gì không thể lộ ra gặp người hay sao?
Mộc Uyển Dung nghe xong liền cười trêu ghẹo.
- Đúng vậy!
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung liếc mắt, cảm thấy tối nay Mộc chủ tịch đặc biệt động lòng người, liền thấp giọng nói ra:
- Buổi tối muốn ở chung với Mộc chủ tịch làm ra một chút chuyện không thể lộ ra gặp người đâu…
- Chán ghét…
Mộc Uyển Dung nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Diệp Khai, ngay lập tức đỏ bừng mặt nhỏ giọng mắng.
Ăn xong cơm tối Diệp Khai đi tính tiền.
Mộc Uyển Dung ngồi trên ghế cầm tạp chí xem qua, nhưng nếu như nhìn kỹ là có thể phát hiện được nàng có vẻ như không được yên lòng.
Diệp Khai tính tiền xong tự mình đi lên lầu, không dùng thang máy mà theo cầu thang đi lên lầu hai.
Chỉ lát sau liền nhìn thấy Mộc Uyển Dung mặc áo sơ mi cùng quần jean lưng thẳng màu lam, mang đôi giày màu đen cao gót cầm theo túi xách xanh da trời nhẹ nhàng đi vào trong thang máy.
Diệp Khai thật nhanh nhấn nút thang máy, liền thấy cửa thang máy mở ra, Mộc Uyển Dung đang đứng bên trong mỉm cười nhìn hắn.
Đi vào trong thang máy Diệp Khai nhấn nút, hai người đứng cạnh nhau đi thẳng lên lầu tám mới ngừng lại.
Diệp Khai đi ra ngoài nhìn quanh không thấy bóng người, liền vẫy Mộc Uyển Dung đi ra ngoài.
Lấy ra tấm thẻ mở cửa phòng, mở đèn, kéo Mộc Uyển Dung vào phòng lại lén lút nhìn ra ngoài cửa thấy hết thảy vẫn bình thường, Diệp Khai lúc này mới đóng cửa lại sau đó khóa chặt.
- Cảm giác như đang làm chuyện lén lút đấy…
Mộc Uyển Dung nhìn bộ dáng của Diệp Khai nhỏ giọng nói.
Cơ hồ không nói thêm lời nào, hai người vốn đã có ăn ý trong lòng lập tức ôm lấy nhau, giống như một khắc cũng không muốn buông nhau ra.
Từ lần trước tạm biệt Mộc Uyển Dung vẫn không có cơ hội thân mật với Diệp Khai, lúc này chui vào trong lòng hắn, một cảm giác khát vọng lập tức lan tràn khắp toàn thân của nàng, cảm giác khẩn trương cùng hưng phấn làm Mộc Uyển Dung cảm thấy nằm trong lòng Diệp Khai thật sự vô cùng thư thái.
Diệp Khai ôm Mộc Uyển Dung tiến vào trong phòng ngủ.
Vừa đi vào phòng hai người lại ôm nhau cứng ngắc, Mộc Uyển Dung ngửa đầu, đôi môi mềm mại hôn môi Diệp Khai, đầu lưỡi trơn mềm dây dưa, hương khí mê người tản mát khắp miệng mũi cùng tiếng thở gấp làm nửa thân dưới của Diệp Khai lập tức biến thành cứng rắn đẩy trúng bụng của Mộc Uyển Dung khiến cho nàng đỏ mặt, nàng nhón chân, bờ môi ghé vào bên tai Diệp Khai hổn hển nói:
- Diệp Khai, ôm em lên giường…