Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 133: Yên tâm, không động vào em




Editor: Quỳnh Nguyễn

Cô đáp lại như vậy quả thực khiến Minh Ý muốn chết, anh gần như không khống chế được, cô bị anh đè bên cạnh cửa tùy ý hôn, ngay cả quần áo đều đã vò nát rồi. Mậu Hinh cảm thấy ngực mình đều đã bị bóp nát, sau đó anh chôn ở bên gáy cô thở dốc, tay còn nắm chặt trên eo cô.

"Không được tùy tiện đi ăn cơm xem phim cùng người khác...". Minh Ý phả ra hơi thở nóng bỏng nói.

"Em không phải người của anh.". Mậu Hinh phản kháng.

"Em muốn anh bắt ép em sao?". Minh Ý cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dọa người.

"Minh Ý, anh thực bá đạo.". Mặc dù Mậu Hinh nói như vậy, kỳ lạ lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng, không một chút phản cảm, giọng cũng mềm mỏng hơn vài phần.

"Giờ em mới biết sao?". Khóe miệng Minh Ý gợi lên ý cười, tay anh rơi vào bên eo cô đã từ trượt vào trong quần áo, tiếp xúc thân mật cùng da thịt của cô.

"Đừng...". Mậu Hinh kéo tay anh, tình huống hiện tại của cô và anh, không thích hợp phát tiến thêm một bước.

"Yên tâm, anh không động vào em.". Mặc dù anh rất muốn, nhưng anh vẫn biết khống chế bản thân.

Mặc dù không nhúc nhích, nhưng ngực cô còn đang lưu lại hơi ấm bàn tay anh để lại, thiêu đốt tâm tư cô.

"Đêm nay ngủ ở đây.". Anh nói.

"..." Anh đùa giỡn hay sao?

"Em và Tiểu Sâm ngủ trên giường anh, anh ngủ phòng sách.". Anh biết cô hiểu lầm, "Tiểu Sâm đã ngủ rất say, đừng xê dịch bé, hơn nữa sáng sớm mai ăn bữa sáng tại phòng anh, cũng thuận tiện.".

" Sáng sớm mai em muốn đi làm.". Cô cảm thấy được vụ án Vương Cường Đông vẫn cần nghiên cứu cẩn thận.

"Anh không ngại đưa em đi làm.". Minh Ý nói.

"Anh mang Tiểu Sâm đi làm, có thể ảnh hưởng không tốt lắm? ". Mậu Hinh không tiếp lời anh, hỏi ngược lại.

"Giờ em mới hỏi đã quá muộn, bởi vì Tiểu Sâm đã theo anh đi làm sắp được một tuần rồi.". Minh Ý có chút buồn cười nói.

"...". Mậu Hinh cảm thấy được người đàn ông này càng xa lạ, ánh mắt anh nhìn cô mang theo mê hoặc, lời nói cũng có vài phần nhẹ nhàng, làm tim cô loạn nhịp.

"Giờ anh đề nghị em trở về phòng ngủ, trừ phi em muốn anh ăn em.". Giọng Minh Ý đã khàn tới cực điểm, hiển nhiên hiện tại anh đang vất vả nhẫn nhịn, mà trong lòng anh là món ăn ngon miệng nhất khiến anh sắp mất khả năng khống chế rồi.

Mậu Hinh đỏ mặt, đẩy anh ra, đi nhanh vào gian phòng.

"Xem ra dù trải qua nhiều năm, em vẫn rất quen thuộc, có thể tự nhiên tìm đến phòng anh.". Minh Ý nói sau lưng cô.

Mậu Hinh cảm thấy không thể nhịn được nữa, người đàn ông này thật sự quá quắt, quay đầu nhìn anh: "Minh Ý, hôm nay anh bị sao vậy? Nói chuyện kỳ kỳ quái quái.".

"Có lẽ tại anh vất vả trong con trai ở nhà mà có người lại cùng người đàn ông khác ăn cơm xem phim bên ngoài nên bị kích động.". Minh Ý cười nói.

"Đừng nói với em anh ghen tị.". Tới giờ vẫn không nhận ra anh là người nhỏ mọn như vậy.

"Anh ghen tỵ, chẳng lẽ không được sao?". Anh hỏi lại.

Này này! Người đàn ông này bị sao vậy? Hôn cũng để cho anh hôn, giải thích cũng đã giải thích, anh còn không buông tha.

"Thật xấu hổ, loại dấm chua này từ nay chắc anh ăn không ít, chúc ngủ ngon.". Mậu Hinh nói xong, vào phòng khép cửa lại.

Minh Ý có tức hay không, đương nhiên tức, ý cô gái này là từ nay còn phải thường xuyên qua lại cùng Diệp Diệu Tư. Diệp Diệu Tư và Minh Nhất Kỳ là bạn từ bé, vài năm qua không quá thân thiết khiến anh thật sự không có cảm nhận gì đối với người này.

Nhưng vừa nghĩ lại, anh vừa cười, tắt đèn phòng khách tiến vào phòng sách nghỉ ngơi.