Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 134: Lá gan đủ lớn




Editor: Quỳnh Nguyễn

Ngày hôm sau Tiểu Sâm tỉnh lại, nhìn thấy mẹ ngủ bên cạnh, gần đây mẹ bận quá, đã lâu chưa ngủ cùng bé.

"Hinh Hinh, đêm qua mẹ về lúc nào?". Tiểu Sâm hỏi.

" Lúc con ngủ.". Mậu Hinh thấy mình ngủ ngon giấc, duỗi thắt lưng, ôm chặt con trai, hôn hai bên má bé, "Ngày mới tốt lành, con trai.".

Tiểu Sâm cũng ôm mẹ, thơm mẹ hai cái thật kêu.

Mà lúc này Minh Ý mở cửa phòng, thấy hai mẹ con ôm ấp, khóe miệng gợi lên tươi cười: "Bữa sáng sẵn sàng rồi.".

"Tuyệt quá, cháu đói bụng.". Tiểu Sâm nói xong, từ trên giường nhảy dựng lên.

Mậu Hinh cũng đi theo, rửa mặt xong, ba người ăn bữa sáng rồi đi làm.

Tiểu Sâm vốn đi làm cùng Minh Ý, nhưng anh đưa Mậu Hinh tới chỗ làm trước.

Kết quả trên đường đưa Mậu Hinh, Minh Ý nhận được cuộc điện thoại, một người khách từ tới trước dự định, anh phải đi gặp mặt.

"Hôm nay để Tiểu Sâm theo em đi!". Mậu Hinh cũng hiểu để Minh Ý mang Tiểu Sâm đi làm mỗi ngày sẽ cực kỳ xấu hổ.

"Viện kiểm sát có thể mang trẻ em đi làm sao?". Minh Ý hỏi.

"Em để Tiểu Nam thu xếp là được.". Mậu Hinh nói.

"Vậy được, buổi chiều anh lại rảnh, lúc đó anh tới đón Tiểu Sâm.". Minh Ý cũng không kiên trì, hôm nay anh cần gặp khách hàng quan trọng.

Đưa Tiểu Sâm cùng Mậu Hinh tới Viện kiểm sát, Minh Ý mới đi làm.

Mậu Hinh cũng cực kỳ bận, để cho Tiểu Nam hỗ trợ chăm sóc Tiểu Sâm, may mà Tiểu Sâm có vẻ bớt lo lắng, bé vác túi sách nhỏ, để bản vẽ, máy chơi game, bé chơi một mình thật thoải mái vui vẻ.

Đến chín giờ, Dương Tại Xuân để cô đi theo tới sảnh họp. Thực ra Mậu Hinh không thích kiểu xã giao công vụ này, nhưng là không có cách từ chối.

"Nhưng mà em còn mang con theo!". Mậu Hinh nói.

"Mang theo thì tốt rồi, để bé ngồi chơi trên xe một lát.". Dương Tại Xuân biết cô có con trai, Mậu Hinh không nói thêm nhiều, bà liền đoán là sinh tại nước Mỹ.

Giờ không giống như trước, xét theo năng lực nghiệp vụ và rèn luyện hàng ngày của kiểm sát trưởng, Mậu Hinh là kiểm sát trưởng nòng cốt của Viện kiểm sát này, làm mấy vụ án đều rất tốt, Dương Tại Xuân cực kỳ coi trọng cô.

Cho nên biết Mậu Hinh có con trai, bà cũng chưa bao giờ nói gì.

"Vậy được ạ.".

Sắp xếp như vậy, Mậu Hinh theo Dương Tại Xuân cùng tới sảnh họp.

Sảnh họp ở bên kia Hà Tây, muốn lái xe qua cầu Tân Giang Đại, cầu Tân Giang Đại dài 866m, là một cây cầu có lịch sử, kiến trúc chuẩn mực của Tân Thị.

Nhưng hôm nay vừa lên cầu, không biết như thế nào đã bị mắc kẹt ở giữa.

"Bình thường giờ này hẳn là sẽ không kẹt xe mới đúng.". Dương Tại Xuân lái xe, lúc này đã 10 giờ, bọn họ đã muộn họp.

Khi bà bước xuống xe, phát hiện chiếc xe của mình bị kẹp chặt phía trước phía sau.

"Sao lại thế này?". Mậu Hinh cảm giác không ổn.

Chờ Dương Tại Xuân xuống xe, đột nhiên nghe được bùm một tiếng vang dội, là tiếng nổ mạnh.

Mậu Hinh theo bản năng ôm chặt Tiểu Sâm, vừa quay đầu liền nhìn đến phía sau làn khói đen nồng đậm.

"Tôi đi xem một chút.". Dương Tại Xuân nói với bọn họ, đóng cửa xe liền hướng tiếng nổ mạnh đi đến.

Kết quả Dương Tại Xuân vừa đi, mấy người đàn ông mặc đồ đen vây quanh xe bọn họ, sau đó dùng lực gõ cửa kính xe, vẻ mặt hung hăng bặm trợn.

"Xuống xe!". Một người đàn ông hét lớn một tiếng.

Mậu Hinh cảm thấy không đúng, những người này nhằm vào mình.

Ánh mắt Tiểu Sâm mở thật to, nhìn những người xa lạ này, cũng không sợ hãi, chỉ là không rõ những người này muốn gì.

Mậu Hinh tự nhiên có vài phần sợ hãi, cô có thể cảm giác những người này có ý đồ xấu, nhưng giữa ban ngày ban mặt chặn xe kiểm sát trưởng như vậy, lá gan cũng thật lớn.