Quận Vương Phi Phúc Hắc

Chương 3: Kéo ngươi xuống nước




Edit:..Lam Thiên..

“Doanh Tuyết, đây là tỷ tỷ của ngươi, Ly Tuyết!” Nhìn thấy nữ nhi hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, ánh mắt Trầm Minh Huy hòa ái tràn đầy ý cười.

“Phụ thân, mười lăm năm trước Thanh Trúc phu nhân và tỷ tỷ đã chết trong biển lửa, ngài quên rồi sao?”

Trầm Doanh Tuyết mỉm cười nhìn về phía Trầm Ly Tuyết, vẻ mặt kiêu ngạo, cao cao tại thượng, lông mi thật dài hơi nhếch lên, con ngươi xinh đẹp ngưng tụ thành hai vòng xoáy nước nhỏ màu đen, đáy mắt bao phủ hơi nước, giống như muốn đem người hút vào trong.

Trầm Ly Tuyết nheo mắt lại: Địch ý thật dày, chính mình vừa mới tới Tướng phủ, không thể nào đã đắc tội Trầm Doanh Tuyết đi...

Trầm Minh Huy mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng: “Doanh Tuyết, Ly Tuyết mang theo ngọc bội gia truyền của Trầm thị chúng ta, tướng mạo cũng vô cùng tương tự Thanh Trúc, vi phụ đã xác nhận...”

“Phụ thân, thế gian rộng lớn, không thiếu cái lạ, đừng nói là tương tự, cho dù là người giống nhau như đúc, cũng có thể tìm ra, ngọc bội gia truyền của Trầm thị chúng ta mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải là độc nhất vô nhị, phỏng theo làm ra một khối cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.” Trầm Doanh Tuyết ôn nhu cười, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta tìm không thấy lý do để phản bác, nếu như cẩn thận lắng nghe còn có thể phát hiện, bên trong lời nói của nàng cất dấu phẫn hận nồng đậm.

“Này...” Nếu là người khác nói như vậy, Trầm Minh Huy sẽ từ chối cho ý kiến, nhưng Trầm Doanh Tuyết là nữ nhi thông minh hắn đắc ý nhất, lời của nàng, vô luận tốt hay xấu, hắn đều nghe một chút.

Cầm ngọc bội ôn nhuận trong tay, từng tia ấm áp thấm vào da thịt, thấm lòng lòng người, giống như hai mươi năm trước, khi hắn chạm đến nó lần đầu tiên, Trầm Minh Huy vô cùng khẳng định, khối ngọc bội này chính là ngọc bội gia truyền của Trầm thị!

Nhìn sang Trầm Ly Tuyết thanh khiết xuất trần, lại nhìn Trầm Doanh Tuyết ung dung ưu nhã, lời nói khẳng định đến bên miệng Trầm Minh Huy lại nuốt trở vào, Trầm Doanh Tuyết là hắn nhìn nàng lớn lên, hắn sao lại không hiểu rõ tâm tư của nàng.

“ Ý tứ của Trầm tiểu thư ta hiểu được, huyết mạch Trầm thị là một chuyện lớn, thiên kim Tướng phủ tuyệt đối không thể dễ dàng xác nhận.” Trầm Ly Tuyết nói tiếp lời Trầm Doanh Tuyết chưa nói xong, sao đó nàng đột nhiên xoay chuyển lời nói: “Ta một mình tiến đến, Trầm tiểu thư có thể hoài nghi như vậy, nhưng ta là do Nam Cung thế tử đưa tới Tướng phủ, trước đó, Nam Cung thế tử đã xác nhận thân phận của ta, hành động này của Trầm tiểu thư, là đang hoài nghi Nam Cung thế tử...”

Sau khi Nam Cung Khiếu vào phòng khách, liền không nói qua mấy câu, chỉ tao nhã ngồi ở ghế trên, môi khẽ chạm vào ly trà, nhàn nhã uống trà xem diễn đến tận bây giờ.

Trầm Ly Tuyết lôi hắn ra, không phải là muốn tìm kiếm sữ giúp đỡ, mà là muốn kéo hắn xuống nước: Các chủ nhân của Tướng phủ đang ở đây đấu đến long trời lở đất, ngươi Nam Cung Khiếu làm sao có thể chỉ lo cho bản thân ngồi ở một bên thản nhiên xem diễn, cùng nhau đi vào vũng nước đục này tranh đấu đi!

Trầm Minh Huy nhìn Nam Cung Khiếu liếc mắt một cái, trầm giọng nói: “Doanh Tuyết!” Hai chữ vô cùng đơn giản lại bao hàm quan tâm vô hạn, ám chỉ Trầm Doanh Tuyết: Nam Cung Khiếu là Vân Vương Thế Tử, hoài nghi, mạnh mẽ lên án hắn chính là tội lớn!

Trầm Doanh Tuyết không chút hoang mang, tươi cười mê người, nói: “Trầm cô nương và thế tử đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ hoài nghi các ngươi, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, không hỏi liền không thoải mái, trầm cô nương đại nhân đại lượng, mong rằng không cần để ở trong lòng.”

Trầm Ly Tuyết khẽ cười, Trầm Doanh Tuyết cấp cho nàng một cái mũ thật lớn, nếu như nàng nói để ý, thì chính là người lòng dạ hẹp hòi, nếu như theo lời của nàng ta nói không thèm để ý, thì chính là ăn một cái thua thiệt nho nhỏ, Trầm Doanh Tuyết thật sự là không đơn giản.

“Đương nhiên, cô nương cũng có khả năng chính là nữ nhi của phụ thân, nhưng ta cảm thấy, sự tình liên quan đến danh dự của Tướng phủ và Trầm cô nương, chuyện nhận thức thân nhân không thể nóng vội, nếu không, chắc chắn sẽ khiến người nhàn rỗi nói nhảm, bằng không nhiều mặt điều tra sau lại kết luận cũng không muộn...”

Trầm Ly Tuyết nhíu mày, Trầm Doanh Tuyết nói nhiều như vậy, thì ra là đã thiết kế cạm bẫy, nếu nàng không nhảy vào, chẳng phải là cô phụ nỗi khổ tâm của người ta sao: “Như vậy, theo ý tứ của Trầm tiểu thư, làm thế nào mới có thể chứng minh được thân phận của ta, phục chúng?”

Trầm Doanh Tuyết lạnh nhạt cười, ý cười ngấm vào đáy mắt, xuyên thấu qua đồng tử hướng ra bên ngoài nở rộ: “Rất đơn giản, nhỏ máu nhận thân.”

Nhỏ máu nhận thân! Trầm Minh Huy cả kinh, khóe miệng giật giật, lời nói đến bên miệng lại chuyển một cái thay đổi nội dung: “Nam Cung thế tử...”

Nhỏ máu nhận thân là đối với Trầm Ly Tuyết không tín nhiệm, Trầm Ly Tuyết là do Nam Cung Khiếu đưa tới, hoài nghi nàng chính là đang hoài nghi Nam Cung Khiếu, Trầm Minh Huy có vẻ có chút cố kỵ...

Trầm Ly Tuyết cười lạnh, nàng biết Trầm Minh Huy không thích nữ nhi tự nhiên trống rỗng xuất hiện này nhưng lại không dự đoán được nàng mang theo nhiều chứng cứ chứng minh thân phận như vậy, bất quá Trầm Doanh Tuyết chỉ nói ra vài câu hoài nghi, Trầm Minh Huy sủng ái Trầm Doanh Tuyết như vậy, khẳng định biết nàng làm như vậy là có mục đích, nhưng hắn lại không ngăn cản, còn một tay thúc đẩy tâm nguyện của nàng ta.

Thậm chí còn vì giúp Trầm Doanh Tuyết đạt thành nguyện vọng, không tiếc hy sinh nàng, nàng cũng là thân sinh nữ nhi của Trầm Minh Huy, vì sao Trầm Minh Huy lại bất công như vậy?

“Ly Tuyết tiểu thư tuy rằng là do ta đưa tới Tướng phủ, nhưng nàng là thiên kim của Tướng Phủ, dùng loại phương pháp nào chứng minh thân thế của nàng là việc nhà của Tướng phủ các ngươi, ta sẽ không nhúng tay...” Nam Cung Khiếu đem sự tình đẩy đi không còn một mảnh, hắn vốn chính là đến xem diễn, làm sao sảm cùng đi vào.

“Thế tử, ở Thanh Châu, ta chỉ biết phụ thân của ta tên là Trầm Minh Huy, là ngươi nói cho ta biết, phụ thân của ta là Thừa Tướng còn ta là thiên kim Tướng phủ...” Ánh mắt Trầm Ly Tuyết u oán, gióng nói thê thảm, gián tiếp nhắc nhở người khác, nàng là bị Nam Cung Khiếu cổ động mới đến Tướng phủ nhận thân, Nam Cung Khiếu đừng nghĩ lại có thể không đếm xỉa đên tiếp tục uống trà xem diễn.

Khóe miệng Nam Cung Khiếu giật giật: “Ta chỉ là nhìn thấy ngọc bội của ngươi và bài vị của Thanh Trúc phu nhân, cảm thấy ngươi có thể là thiên kim của Trầm thừa tướng mới mang ngươi về Tướng phủ...” Hắn là muốn xem diễn, nàng muốn kéo hắn xuống nước, vọng tưởng.

Nam Cung Khiếu không phản đối nhỏ máu nhận thân, Trầm Minh Huy âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Ly Tuyết, làm việc này là vì tránh người đời đàm tiếu, ngươi yên tâm, nhỏ máu nhận thân sẽ không phá hư quan hệ cha con của chúng ta, việc này sẽ chỉ làm tình cảm cha con giữa chúng ta càng thêm sâu...”

Nhìn Trầm Ly Tuyết thanh lãnh, trào phúng, ánh mắt giống như nhìn thấy rõ hết thảy, Trầm Minh Huy đột nhiên chột dạ, thanh âm nói chuyện cũng càng lúc càng thấp.

Trầm Ly Tuyết lạnh lùng cười, chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không có sự lựa chọn nào khác, phất tay áo rời đi tất nhiên là được, nhưng người khác sẽ cảm thấy nàng chột dạ, mà bi thảm hơn Trầm Minh Huy có thể sẽ lấy tội danh giả mạo thiên kim Tướng phủ bắt nàng lại, nửa đời sau của nàng sẽ sống trong lao ngục.

Tiến vào Tướng phủ một khắc kia liền cũng đã định trước vô luận phát sinh chuyện gì, nàng chỉ có thể đi tới, không thể lui về phía sau: “Khách tùy theo chủ!”

Trầm Minh Huy mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng: “Ly Tuyết, đây là nhà của ngươi, ngươi là chủ nhân, không phải khách nhân!”

Trào phúng trong mắt Trầm Ly Tuyết càng thêm nồng đậm, nếu như chính mình là chủ nhân của Tướng phủ, làm sao còn phải dùng tới biện pháp nhỏ máu nhận thân này!

Trầm Minh Huy khoát khoát tay, ôn nhu phân phó: “Người tới, chuẩn bị nhỏ máu nhận thân!”

Tốc độ của hạ nhân trong Tướng phủ rất nhanh, sau nửa chén trà nhỏ, một chén nước trong cùng một cây châm dài nhỏ đã được đặt trong khay đưa tới, bưng đến trước mặt Trầm Ly Tuyết.

Trầm Ly Tuyết mặt không đổi sắc cầm lấy cây châm nhỏ, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng đâm rách ngón tay giữa, một giọt máu đỏ tươi rơi vào trong nước, một chút bọt nước nhỏ nhỏ văng lên.

“Lão gia!” Trầm Minh Huy là Thừa Tướng, lấy máu không cần tự mình động thủ, một ma ma cầm lấy cây châm, cẩn thận đâm rách ngón tay của hắn, một giọt máu rơi xuống bát nước.

Khay để bát nước được đặt lên trên bàn tròn, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai giọt máu tươi trong chén nước kia...

Hai giọt máu tươi, vừa lên một chút, một trái một phải, đứng độc lập trong nước, giống như đứng hai bên bờ sông, xa xa nhìn nhau, một chút cũng không có ý tứ muốn tới gần.

Kết quả nhỏ máu nhận thân đã rõ ràng.

“Máu không dung!” Không biết là ai hô to một tiếng, phòng khách vang lên từng trận thanh âm trào phúng nho nhỏ.

“Nàng không phải là nữ nhi của Tướng gia nên đương nhiên máu sẽ không g dung...”

“Vậy nàng còn hảo hảo chạy tới nhận thân...”

“Không biết xấu hổ...”

Thanh âm bàn luận của mọi người không lớn nhưng cũng đủ để người trong phòng khách nghe rõ, Trầm Doanh Tuyết khẽ mỉm cười, khéo léo đúng mực, ánh mắt xinh đẹp lóe ra đắc ý không che giấu: “Trầm cô nương, nhỏ máu nhận thân đã có kết quả...”

Đối với sự trào phúng của mọi người Trầm Ly Tuyết làm như mắt điếc tai ngơ, lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt trong trẻo xuyên thấu qua cánh cửa sổ mở phân nửa nhìn về phía phương xa, ánh nắng mặt trời chiếu lên trên người nàng, tà váy màu lam nhạt theo gió tung bay, mơ hồ không nói ra lời: máu không dung đâu!

Nam Cung Khiếu uống trà xe diễn đã không còn tâm tư phẩm trà: tại sao Trầm Ly Tuyết không nói một lời? Bị chuyện máu không dung đả kích sao? Chính mình hẳn nên giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, bằng không Tướng phủ sẽ không có trò hay để nhìn...

Buông chén trà xuống, Nam Cung Khiếu đang muốn mở miệng thì một đạo thanh âm tức giận đột ngột vang lên: “Trầm cô nương, mời ngươi cho ta một lời giải thích!” bàn tay to của Trầm Minh Huy lặng yên nắm chặt, nhẹ nhàng run run, ánh mắt âm trầm bốc lên tức giân: máu cư nhiên không dung! Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Trầm Ly Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn sang hai giọt máu trong bát nước không dung hợp với nhau, nhẹ nhàng nở nụ cười, tươi cười giống như hoa xuân mới nở, kiều diễm ướt át: Trầm Minh Huy muốn nàng giải thích, tốt, nàng sẽ cho hắn lời giải thích hợp lý!