Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em

Chương 6: Đi không tiễn




“Lão tử một khi bạo phát các ngươi liền thảm,có tin không?” Tượng ngọc rống lên. Tạ Minh Triết căn bản không nghe thấy thanh âm của viên ngọc, đương nhiên phản ứng không có gì.

hắn cẩn thận quan sát đến vết nứt của các bộ phận bị hỏng, tự hỏi nên dùng phương pháp gì đem pho tượng ngọc này chữa trị hoàn toàn. Sau khi nghe thấy khối ngọc rống A Yên cũng không có bao nhiêu hoảng loạn. Nàng cũng không ngốc nha. Những táng linh được khai quật ra đều không có quá nhiều linh lực, thậm chí còn phải bám vào đồ vật mới tồn tại được, mộ linh lợi hại nhất cũng chỉ có thể tạo ra một ít phiền toái nhỏ để dọa chạy mấy tên trộm mộ. Nhưng hiển nhiên đại thúc này một chút cũng không lợi hại

“Lão tử muốn biến thân!” khối ngọc còn đang ầm ĩ.

A Yên liền chớp chớp mắt, “Đại thúc, ngươi biến đi.”

“……” hắn liền bị nghẹn một ngụm, thực sự bị chặn họng

Qua một hồi lâu, A Yên mới lại nghe thấy hắn hàm hàm hồ hồ mà nói một câu: “…… Lão tử, lão tử hôm nay không mang biến thân khí, ngươi chờ lần sau,lần sau lão tử sẽ gọi mấy tên tiểu đệ trong mộ Chu Sở Vương dẹp các ngươi”

“Đại thúc, a triệt chỉ là muốn đem ngươi chữa trị cho tốt, ngươi đừng nóng giận.” A Yên nhìn thoáng qua người kia, hắn là không có bị bộ dáng lẩm bẩm nói chuyện một mình của nàng ảnh hưởng tới, sau đó quay đầu nói với Ngọc chạm đại thúc đang tức giận thở phì phì kia

Nghe thấy nàng gọi mình như vậy, động tác tay của Tạ Minh Triệt có chút khựng lại.Nhưng cũng chỉ là qua vài giây hắn lại khôi phục lại. Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn làm việc cẩn thần tìm cách chữa trị mà A Yên thì ngồi xổm trên mặt bàn làm việc theo dõi hắn , thỉnh thoảng nói một vài câu với miếng ngọc trong tay hắn

Lúc nhân viên tới đưa cơm, A Yên liền nhanh nhẹn nhảy vào túi của Tạ Minh Triệt. Chờ sau khi người lạ rời khỏi nàng mới cẩn thận thò đầu nhỏ ra. Tạ Minh Triệt nhìn xuống thấy mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng liền theo bản năng hơi hơi cong lại ngón tay, sau đó liền vươn tay chọc nhẹ vào đầu nàng: “ Ăn cơm “

“Ân!” A Yên nặng nề mà gật đầu, đôi mắt cong cong.

Tạ Minh Triệt ăn không nhiều lắm, mà A Yên vốn dĩ không có cảm giác đói khát, sở dĩ nàng ăn đồ ăn của con người đơn thuần là để cho đỡ thèm hơn nữa hiện tại nàng bị thu nhỏ như vậy đương nhiên cũng không ăn được nhiều.

Lúc này A Yên lại nghe rõ tiếng trạm ngọc kia nuốt nước bọt.Nàng liền tò mò qua xem hắn : “ Đại thúc, ngươi cũng có thể ăn sao”

Trạm ngọc dường như bị chọc đúng chỗ đau, ngữ khí trả lời thực thô lỗ: “ Ăn cái rắm”

“……” A Yên không dám nói chuyện với hắn nữa.

Buổi chiều, trong lúc Tạ Minh Triết tiếp tục công việc buổi sáng, trạm ngọc thật sự không nhịn được lại cùng A Yên nói chuyện qua loại, đa phần là khoe mẽ về chiến tích vĩ đại của Sở Vương năm đó, A Yên nghe có chút không hiểu

hắn không vừa lòng với biểu hiện của A Yên: “ Nha đầu kia, ngươi có nghe ta nói không vậy”. A Yên lại có chút không muốn đáp lại hắn khiến cho hắn tức phát điên:” Ai nha, biến thân khí của lão tử đâu!?”

Sau đó hắn cứ luyên thuyên như vậy đến tận 6 giờ. Tạ Minh Triết đã đi được bước đầu trong việc đem thân mình cùng cái đầu của pho tượng ngọc này gắn kết, tiếp theo đó hắn lại càng cẩn thận, tỉ mỉ chữa trị. Điền Vinh Sinh đã qua giục hắn đi ăn cơm. hắn bỏ A Yên vào trong túi, thời điểm nàng cùng hắn đi ra cửa thì nghe thấy tiếng chít chít la hét của vị đại thúc kia truyền vào tai: “ Lão tử rốt cuộc hoàn chỉnh rồi”

Lần này tổ ngọc khí tham gia liên hoan nhân khoảng mười mấy người. Địa điểm liên hoan chính là nhà hàng lẩu nổi tiếng Lệ thành

Liên hoan địa phương là một nhà Lệ thành nổi danh tiệm lẩu, phục vụ mời tất cả mọi người vào một phòng riêng thật lớn. Điền Vinh Sinh cùng mấy lão sư lớn tuổi đi trước, theo sau là một dàn hậu sinh, dọc đường đi huyên náo không ngừng. Tạ Minh Triệt tụt lại sau cùng, trầm lãnh an tĩnh, khác biệt hẳn so với những người đang náo nhiệt ở phía trước

Lâm Uyển kéo tay một cô gái khác cố tình đi chậm lại sau lưng Tạ Minh Triệt. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy liền màu trắng đính ngọc trai, tôn lên làn da trắng nõn nà,thêm vào đó là lớp trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn càng thêm nhu thuận, xinh đẹp, có chút khác biệt với thời điểm đi làm ngày thường.

cô gái đang khoác tay nàng cũng làm trong tổ ngọc khí, tên là Lê Tiêu. Lê Tiêu với Lâm Uyển vốn là bạn cùng lớp đại học, sau đó cùng nhau tới làm việc ở tổ ngọc khí ở cấm cung, hai người chính là bạn thân

“ Tiêu, cậu coi tớ thế nào …” – Lâm Uyển hơi mất tự nhiên xoa xoa tai, hạ giọng hỏi Lê Tiêu “ Có phải rất …”.

Sau khi Lê Tiêu liếc mắt nhìn Tạ Minh Triết một cái thì quay đầu lại nở nụ cười với nàng: “ Yên tâm đi Uy Uy, hôm nay cậu rất xinh đó”

Mà giờ phút này Tạ Minh Triết đang đút tay vào túi quần,cọ cọ cô gái nhỏ kia. A Yên vốn dĩ đang mơ màng đi gặp chu công thì đột nhiên cảm nhận được có một ngón tay lạnh lẽo đang chọc chọc gương mặt mình, nàng cuống quít mở mắt ra, bên tai mơ hồ truyền đến rất nhiều tiếng cười nói , nàng khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi hương thơm nhàn nhạt liền xích xích lại gần ngón tay của hắn , ôm lấy lại mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Nàng ôm lấy ngón tay như vậy khiến cho môi Tạ Minh Triệt có một độ cong không thể phát giác, hắn thu hồi ngón tay, không tiếp tục trêu chọc nàng nữa

Sau khi vào phòng ăn, Tạ Minh Triết ngồi kế bên thầy Điền còn Lâm Uy lại bị Lê Tiêu lôi kéo ngồi xuống đối diện hắn. Mọi người vừa ngồi xuống thì có người đẩy cửa đi vào. Đó là một thanh niên mang theo mắt kính gọng đen, thoạt nhìn thật văn nhã.

hắn nở nụ cười với mọi người: “ thật xin lỗi mọi người vì tới trễ, kẹt xe quá”

“ Lục Kỳ a, mau ngồi xuống đây!” một vị lão sư của tổ ngọc khí vừa thấy hắn thì liền vẫy tay gọi. Lục Kỳ vội vàng gật gật đầu với lão sư kia “ Đàm lão sư”.Sau đó lại hướng thầy Điền chào hỏi: “ Điền tổ trưởng”

Sau khi chào hỏi một vòng các lão sư trong phòng hắn liền tiến tới chỗ ngồi của mình, thời điểm đi ngang qua Tạ Minh Triết liền hữu ý vô tình liếc hắn một cái.

Lúc nhân viên mang lẩu lên, khói nóng bốc lên lượn lờ, tất cả mọi người đều náo nhiệt trao đổi, chỉ có Tạ Minh Triệt chưa động đến chén bát.Khẩu vị của hắn thanh đạm, hơn nữa hắn lại không thích dùng bữa cùng nhiều người như vậy. Mà A Yên đang thành thành thật thật nằm ở trong túi hắn ngửi thấy hương vị cay cay của lẩu liền gục đầu xuống, lặng lẽ thở dài: “ thật là muốn ăn a”

Qua ba tuần rượu, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Điền Vinh Sinh cũng ẩn ẩn có chút phiếm hồng, hắn nhìn về phía Lục Kỳ nói : “ Tiểu Lục a, cậu ở lại cấm cung ít cũng 6,7 năm rồi, tuy rằng chúng ta có quy củ là cậu muốn đi hay ở lại chúng ta đều không được hỏi đến nhưng lão già này thật sự không nhịn được muốn hỏi cậu một chút, cậu đã nghĩ kĩ rồi sao?”

“ Cháu đã nghĩ kỹ rồi tổ trưởng” Lục Kỳ dừng lại một chút rồi mới cười trả lời Điền lão

“ anh hai của cháu bảo cháu theo ảnh ra nước ngoài kinh doanh” hắn nhấp một ngụm rượu, không là vì bị vị cay của rượu là sặc hay vì lí do gì khác mà đuôi mắt dưới mắt kinh hơi đỏ lên nhưng hắn vẫn miễn cưỡng cười nói : “ Cháu… Cháu đi theo hắn ra nước ngoài học hỏi chút”

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, không khí có chút trầm xuống. Triệu Vĩnh Hinh – là một vị nữ giáo sư tuổi trung niên của tổ ngọc khí, nắm chặt chiếc đũa, thở dài một hơi nói : “ Ba năm ….. Năm người rời đi”

Tuy mọi người im lặng nhưng đều hiểu ý trong lời nói của giáo sư Triệu. Ngắn ngủn ba năm đã có năm người rời đi khỏi tổ ngọc khí. Bọn họ đã từng mang theo tấm lòng và sự nhiệt huyết mà đi vào cấm cung, cuối cùng lại không có mấy người trụ được lâu dài.

Mà nguyên nhân rời đi luôn na ná nhau.

Công việc chữa trị cổ vật trước nay đều là cô độc cùng nhàm chán, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ xem như vừa đủ, không cao cũng không thấp. Công việc này đối với những người thanh niên ưa mạo hiểm xông pha không thích hợp. Cho nên nhóm lão sư già nhất đã sớm định ra luật bất thành văn đó là, những hậu bối đó đi hay ở là do chính bọn họ quyết định. Bọn họ đã tới cấm cung thì cũng coi như một loại duyên phận

“ Vĩnh Hinh” – Lão sư có chòm râu hoa râm- Đàm Nghiệp Tường liếc nhìn nữ giáo sư Triệu một cái.

Triệu Vĩnh Hinh nở nụ cười mạnh mẽ, nhìn về phía Lục Kỳ: “ Tiểu Lục a, nếu cậu đã chọn như vậy, lão sư này liền chúc cậu thuận buồm xuôi gió”

Lúc này Lục Kỳ uống đã hơi nhiều, không thể giữ được sự tỉnh táo nên không thể áp chế cảm xúc của mình

“ Triệu lão sư, Đàm lão sư, còn có Điền tổ trưởng …” hắn vừa kêu tên bọn họ lại tự uống một chén rượu xuống, sau đó mở miệng nói, hốc mắt đã có chút đỏ: “ Trước đây cháu thật sự rất yêu thích công việc chữa trị văn vật này …. thật sự.” – Thanh âm đã có chút run rẩy

“ Thời điểm cháu vào cấm cung, cháu cứ nghĩ mình sẽ làm việc ở đây cả đời…”

“ Nhưng mà thời gian trôi qua, buồn tẻ đã ma diệt sạch sẽ nhiệt huyết”

“ Cháu rốt cuộc hiểu ra, mộng tưởng quả nhiên sẽ bị hiện thực đánh bại”


hắn bỗng nhiên nở nụ cười chua xót: “ hiện tại ở trong xã hội này, có mấy ai hiểu được cái nghề chuyên gia chữa trị văn vật này? Mỗi tháng có chút tiền lương như vậy đâu đủ để chèo chống cuộc sống cháu”

hắn bỗng nhiên lấy mắt kính xuống, qua loa lau mặt một cái: “ Cháu còn phải nuôi dưỡng gia đình, không thể đợi mãi ở cấm cung được”

“ Lục Kỳ thực xin lỗi công lao dạy dỗ của các ân sư” hắn đứng lên cúi mình thật sâu với Điền Vinh Sinh cùng vài lão sư khác, sau đó tự mình rót rượu tự uống.


Ly rượu trắng rót xong, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, xuyên qua khói trắng nhìn về Tạ Minh Triệt, bỗng dưng mở miệng: “ Cháu không giống ai kia, gia đình của hắn là điểm tựa của hắn , mà gia đình của cháu là do cháu tự đi gánh vác”

hắn nói ra câu này có ý ám chỉ, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tạ Minh Triệt. Hiển nhiên bọn họ đều hiểu ý trong lời nói của Lục Kỳ.

“Tiểu Lục, cháu ngồi xuống đã.” Điền Vinh Sinh thở dài một hơi “ Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, ta cũng hiểu được suy nghĩ của cháu”

Thanh niên mà, luôn không cam lòng với hiện thực.


Lục Kỳ cong cong khóe miệng: “ Có đôi khi cháu thật sự hâm mộ, vì cái gì có người không cần từ bỏ gì hết lại có thể sở hữu được nhiều như thế”

hắn đã sớm biết rõ về gia thế của Tạ Minh Triệt. Tạ Gia lại Lệ Thành nổi tiếng là thư hương thế gia, mà danh tiếng của bảo tàng cổ vật nhà họ càng là tiếng tăm lừng lẫy. Tạ Minh Triệt là con trưởng của Tạ Gia, hắn đã được định trước sẽ được kế thừa bảo tàng của nhà hắn, đã định sẵn cả đời an nhàn, không cần lăn lộn vất vả.

Giữa người với người quả thật khác nhau một trời một vực a.

Lục Kỳ rốt cuộc đem hết ghen ghét, phẫn uất mà hắn vẫn thường đè nén trong đáy lòng, giờ phút này liền phát tiết ra.


không khí có chút bế tắc.

Lúc này rốt cuộc Tạ Minh Triệt cũng nâng ánh mắt lãnh đạm đưa về phía Lục Kỳ: “ Vậy ngươi muốn nói gì?”

Bờ môi đỏ nhạt cong lên, giọng nói mang theo chút trào phúng: “ Vẻn vẹn chỉ muốn bày tỏ mình bắt buộc phải làm vậy sao?”