Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1190: Thừa Cơ Khinh Người




Cổ Tát Hắc Vân lập tức nói:

- Có điều kiện gì, Phò mã cứ việc nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chắc chắn tận lực thỏa mãn yêu cầu của Phò mã.

Sở Hoan cười nói:

- Thái độ này của Đại lễ quan, dễ nói dễ nói.

Hắn suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói:

- Đại lễ quan, không thể dùng tới bạc, dân chúng không biết được ngọn nguồn, theo suy nghĩ của họ, một khi dùng bạc để mậu dịch, con đường của số bạc này sẽ có vấn đề, họ nhất định cảm thấy bản Đốc có hiềm nghi đứng giữa kiếm lợi.

Cổ Tát Hắc Vân muốn cầu cạnh Sở Hoan, Sở Hoan nói gì, gã chỉ có thể gật đầu nói phải.

Sở Hoan mỉm cười, nói:

- Cho nên bản Đốc cảm thấy, nếu muốn để các vị có được muối ăn, lại có thể làm cho dân chúng Tây Quan thỏa mãn, biện pháp tốt nhất, là các vị có thể đưa ra một thứ gì đó để trao đổi, đương nhiên, mặc dù chúng ta không cần giao dịch bạc, nhưng các vị có thể đưa ra một số hàng hóa có thể khiến mọi người vừa nhìn là hiểu ngay...!

Dẫu sao Cổ Tát Hắc Vân không phải kẻ tầm thường, đầu óc rất linh hoạt, Sở Hoan nói như vậy, gã lập tức thốt ra:

- Chẳng lẽ Phò mã muốn chúng ta dùng chiến mã trao đổi?

Sở Hoan thần sắc không đổi, lại làm bộ như có suy nghĩ:

- Đại lễ quan nói là các vị chuẩn bị dùng ngựa để trao đổi? Điều này... Đại lễ quan không hổ là đại lễ quan, ta cũng không cách nào nghĩ ra biện pháp này... !

Cổ Tát Hắc Vân vội la lên:

- Phò mã, ta không có... !

Sở Hoan đã ngắt lời:

- Đại lễ quan, ngài đã thành toàn cho lòng trung nghĩa của ta. Tận mắt thấy ngựa, dân chúng có thể hoài nghi bản Đốc giấu bạc trong nhà, nhưng ngựa này thì không giấu được... !

Hắn vỗ tay:

- Ý kiến hay, ý kiến hay.

Hắn lập tức lắc đầu thở dài:

- Cho dù là như vậy, sợ rằng bản Đốc cũng phải gánh chút tiếng xấu, chẳng qua... lúc trước Nhiếp Chính Vương có ân đức với ta, lần này bản Đốc cũng phải nghĩa khí một chút.

Cổ Tát Hắc Vân bất đắc dĩ nói:

- Phò mã, chiến mã này... Ài, thứ khác còn nói được, duy chỉ chiến mã này... !

Gã lắc đầu thở dài:

- Mặc dù Tây Lương lập nước không hơn trăm năm, nhưng đã trải qua mấy đời Thánh chủ, lúc trước đời Thánh chủ thứ hai đã hạ ý chỉ, không cho phép bán một con chiến mã vào Trung Nguyên, nếu người nào lén dùng chiến mã giao dịch, đó là tội lớn kê biên tài sản chém đầu thị chúng.

Sở Hoan ồ một tiếng, đứng dậy nói:

- Đại lễ quan, ngài ngàn dặm xa xôi tới đây, đường xa vất vả, thế nhưng bản Đốc không tiện lưu ngài lại. Ta sẽ phái người chuẩn bị 100 cân muối ăn cho ngài, cứ xem như lễ vật ta tặng cho ngài, ngài thuận buồm xuôi gió.

Hắn hô:

- Bạch Hạt Tử!

Bạch Hạt Tử đứng ngoài cửa chờ, nghe được tiếng hô của Sở Hoan, gã lập tức đẩy cửa vào, chắp tay nói:

- Đại nhân!

- Chuẩn bị 100 cân muối ăn, sau đó phái mấy người hộ vệ Cổ Tát Đại lễ quan rời quan.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Cần phải đưa Đại lễ quan rời khỏi Nhạn Môn Quan... !

Hắn quay đầu chắp tay nói với Cổ Tát Hắc Vân:

- Đại lễ quan, bản Đốc còn có công vụ trong người, không thể tiễn, ngài thuận buồm xuôi gió.

Cổ Tát Hắc Vân thấy Sở Hoan rõ ràng hạ lệnh trục khách, biến sắc nói:

- Phò mã, điều này... điều này là có ý gì?

- 100 cân muối ăn, nói nhiều không nhiều, nhưng cũng là tâm ý của ta.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Tây Lương thiếu muối, tấc muối tấc vàng, lễ vặt này, chắc Đại lễ quan không từ chối chứ?

Cổ Tát Hắc Vân đồ mồ hôi trán, sốt ruột nói:

- Phò mã, ta còn chưa chuẩn bị rời đi, ngài... !

Giọng điệu của gã mang theo ý cầu khẩn:

- Phò mã, mọi chuyện chúng ta thương lượng, sẽ có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đại lễ quan cảm thấy chúng ta còn cần phải thương lượng nữa sao?

Bạch Hạt Tử biết được dụng ý của Sở Hoan, cố ý nói:

- Đại nhân, giờ ta sẽ đi chuẩn bị, sau đó phái mấy huynh đệ đắc lực hộ tống Đại lễ quan rời quan.

Gã xoay người muốn đi.

Cổ Tát Hắc Vân đưa tay vội la lên:

- Chậm đã.

Gã bất đắc dĩ nói với Sở Hoan:

- Phò mã, trao đổi ngựa, điều này... cũng không phải không thể nói được.

Sở Hoan cau mày nói:

- Không phải Thánh chủ quý quốc hạ chỉ không cho phép buôn bán ngựa với Trung Nguyên sao?

Cổ Tát Hắc Vân miễn cưỡng cười nói:

- Trung Nguyên có câu, trước khác nay khác, đó là chuyện nhiều năm trước, hiện giờ tình thế không giống nhau, hiện giờ thống trị Tây Lương là Nhiếp Chính Vương, quy tắc là người định, cho nên... !

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Thì ra là thế.

Hắn phất tay, lúc này Bạch Hạt Tử mới lui ra ngoài, đóng lại cửa chính.

Sở Hoan đưa tay khách khí nói:

- Tới, Đại lễ quan ngồi xuống nói chuyện.

Chờ Cổ Tát Hắc Vân ngồi xuống, Sở Hoan nói ngay vào điểm chính:

- Nếu như Đại lễ quan không có ý kiến, chuyện cứ quyết định như vậy đi. Tây Lương bỏ ngựa, phía chúng ta cung cấp muối ăn cho các vị. Đương nhiên, các vị không thể mang theo ngựa vào quan, ta sẽ thiết lập một nơi buôn bán bên ngoài Nhạn Môn Quan, các vị đưa tới bao nhiêu ngựa, chúng ta sẽ cung cấp muối ăn tương ứng giá trị.

Cổ Tát Hắc Vân do dự một chút, mới nói:

- Theo ta được biết, trước đây, muối ăn Tây Bắc, một cân đại khái khoảng 25 đến 30 văn, chẳng qua... chẳng qua sau trận chiến giá này đắt hơn rất nhiều, lúc cao nhất đạt tới 200 văn một cân, giá cả kia đã là lúc đắt nhất. Sau khi Phò mã chế tạo ra muối mới, giá cả hạ xuống, tại bốn Châu Tây Quan, giá cả thống nhất ở 45 văn một cân, giá muối tại Bắc Sơn và Thiên Sơn, định giá là 70 văn một cân... !

Sở Hoan mỉm cười nhìn Cổ Tát Hắc Vân, trong lòng vô cùng rõ ràng, lần này nếu Cổ Tát Hắc Vân đặc biệt tới mua muối, đương nhiên sẽ tiến hành điều tra giá muối.

Buôn bán muối mới, hiện giờ nằm trong tay Sở Hoan, người thao tác thực tế là do Đỗ Phụ Công và Lâm Lang quản lý, Đỗ Phụ Công phụ trách nguồn cung cấp, mà Lâm Lang phụ trách toàn bộ mạng lưới tiêu thụ kinh doanh.

Giá cả thị trường, Sở Hoan cũng không hỏi đến, là kết quả do Lâm Lang thương nghị với Đỗ Phụ Công, sau đó bẩm báo Sở Hoan một tiếng, Sở Hoan không chút suy nghĩ liền đồng ý giá tiền như vậy.

Thấy Sở Hoan ôn hòa cười nhìn mình, Cổ Tát Hắc Vân hơi dựng thẳng người, tiếp tục nói:

- Phía Tây Bắc, trước kia từng là nơi sản sinh ngựa, ngựa bình thường giá tiền từ 60 lạng đến 90 lạng, chiến mã có thể ra trận giá khoảng 120 lạng. Chẳng qua khi đó Tây Bắc có bãi ngựa lớn, không ít ngựa, cho nên giá cả khó tránh khỏi hơi thấp một chút, hiện giờ giá ngựa chỉ cao hơn chứ không thấp hơn lúc trước.

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Bây giờ đó là có tiền mà không mua được, 200 lạng bạc, chỉ sợ khó tìm được một thớt ngựa tốt.

Cổ Tát Hắc Vân thấy Sở Hoan vẻ mặt ôn hòa, tâm tình vốn căng thẳng buông lỏng một chút, bày ra nụ cười, gật đầu nói:

- Phò mã nói rất đúng.

Gã dừng một chút, thận trọng nói:

- Phò mã cũng biết, ngựa Tây Lương chúng ta, nếu như so sánh giá tiền... !

Không chờ Cổ Tát Hắc Vân nói xong, Sở Hoan đã nói:

- Chiến mã Tây Lương nổi tiếng thiên hạ, ngựa Tây Bắc các vị so với ngựa Tây Lương kém xa tít tắp. Một thớt chiến mã Tây Lương, ở Trung Nguyên, 300 lạng bạc ròng cũng có người muốn cướp mua.

Cổ Tát Hắc Vân kích động, khoát tay cười nói:

- Phò mã nói quá lời. Phò mã giúp đỡ Tây Lương ta, Tây Lương ta đương nhiên không thể dùng giá cả như vậy để cân nhắc, dựa theo giá 150 lạng một thớt để tính toán, ta nghĩ cũng không quá phận.

Sở Hoan cười cười, nhưng không nói lời nào.

- Dựa theo giá muối địa phương khác, 70 văn một cân, nếu như dựa giá gấp ba lần để tính, Tây Lương ta cần bỏ ra 200 văn mới có thể mua một cân muối.

Số học của Cổ Tát Hắc Vân hiển nhiên không tồi:

- Một lạng bạc có thể mua được 5 cân muối, 1 con chiến mã 150 lạng, chính là bảy trăm năm mươi cân... Phò mã, không biết ta có tính toán sai lầm gì không?

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Dựa theo lẽ thường để tính, cũng không sai lầm.

Cổ Tát Hắc Vân nghe ra ý trong lời Sở Hoan, vội đáp:

- Đương nhiên, vì để cho dân chúng Tây Quan có thể tiếp nhận, chúng ta có thể bỏ ra giá tiền gấp năm lần... !

Gã suy nghĩ một chút, mới nói:

- Một con chiến mã, có thể đổi 450 cân muối ăn.

Sở Hoan như cười như không nhìn Cổ Tát Hắc Vân, cũng không nóng lòng nói chuyện.

Cổ Tát Hắc Vân trông thấy nụ cười của Sở Hoan, tâm tình vốn buông lỏng lại lập tức treo lên, cẩn thận hỏi:

- Phò mã, nếu không như vậy đi, chúng ta liền ước định như vậy, hôm nay ta sẽ trở về Tây Lương... Ồ, lần này tới đây, Nhiếp Chính Vương phái 200 tên kỵ binh hộ tống ta tới, mặc dù rất cẩn thận, trên đường vẫn chết mấy thớt ngựa, hiện giờ còn lại không ít, chúng ta có thể trước giao dịch 100 con ngựa, số ngựa kia hiện giờ ngay ở Nhạn Môn Quan, đó đều là ngựa tốt số một, ngay cả ở Tây Lương ta, cũng là ngựa tốt trăm thớt chọn một.

Gã vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Hoan, liền thấy Sở Hoan như có điều suy nghĩ, sau một hồi lâu, mới thở dài nói:

- Một con ngựa, 40 cân, đây đã là khả năng cho phép của ta.

Cổ Tát Hắc Vân nhất thời nghe không hiểu, vẫn cảm thấy mình nghe nhầm, hỏi:

- Phò mã nói cái gì?

Sở Hoan dựng thẳng bốn đầu ngón tay:

- 40 cân muối... !

Hắn lập tức thu hồi ba ngón tay:

- Một con ngựa, đây là bảng giá ta đưa ra, không có chỗ thương lượng.

Cổ Tát Hắc Vân thất thanh nói:

- Phò mã, ngài đây là xảo trá.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, gã biết mình nói lỡ, lập tức xấu hổ, nhưng cũng tương đối oán giận.

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Lúc trước bản Đốc từng nói, muốn cho bản Đốc có thể giải thích với dân chúng, các vị phải trả giá thật nhiều, cái giá này nhất định phải đạt tới mức độ khiến cho dân chúng không có lời để nói, bản Đốc nghĩ lâu, chỉ có giá này mới có thể khiến cho họ tiếp nhận.

- Phò mã, điều này tuyệt đối không thể được.

Trong giọng nói của Cổ Tát Hắc Vân đã mang theo sự phẫn nộ không cách nào che giấu:

- Chúng ta đã đưa ra nhượng bộ lớn nhất, Phò mã không thể khinh người quá đáng như vậy.

Sở Hoan cười đáp:

- Nhiếp Chính Vương tay nắm ba thảo nguyên lớn, chiến mã như mây, lúc trước mười vạn thiết kỵ Tây Lương xâm chiếm Trung Nguyên, nghe nói kỵ binh không ít hơn năm vạn... Có thể tạo thành quân đoàn kỵ binh khổng lồ như thế, chỉ sợ cũng chỉ Tây Lương có khả năng. Các vị không thiếu chiến mã, chỉ thiếu muối ăn. Tình thế hiện giờ, các vị quá nhiều chiến mã, muối ăn lại quá ít, chúng ta muối ăn dồi dào, chiến mã lại không có nhiều. Nhưng các vị không thể thiếu muối ăn, đối với chiến mã chúng ta có cũng được mà không có cũng không sao... Đại lễ quan, ngài là người cơ trí, ý của ta, ngài có nghe được rõ ràng hay không?

Cổ Tát Hắc Vân tức giận nói:

- Đã là như vậy, cũng không thể thừa cơ khinh người.

Sở Hoan thở dài:

- Thủ đoạn thừa cơ khinh người, xuất phát từ Tây Lương các vị. Không phải các vị thừa dịp Phong Hàn Tiếu tướng quân ngộ hại, thừa cơ khinh người sao?

Hắn khoát tay nói:

- Những lời này không nói nữa, chúng ta đang nói giao dịch, nếu như không phải xem thể diện và tình cảm đối với Nhiếp Chính Vương và Ỷ La, khoản giao dịch này căn bản không có bắt đầu, bản Đốc là người có tình nghĩa, cho nên cho các vị cơ hội này, quyền lợi lựa chọn là của các vị, ta tuyệt đối không bắt buộc.

Cổ Tát Hắc Vân bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt tức giận, liền bước ra ngoài cửa, Sở Hoan cười nói:

- 100 cân muối ăn ta đã đáp ứng Đại lễ quan, sẽ không nuốt lời.

Cổ Tát Hắc Vân sải bước về phía cửa chính, đi được mấy bước, bước chân chậm lại, cách cửa chình khoảng ba bốn bước, cuối cùng dừng lại, vẫn không quay người, một lúc lâu sau Cổ Tát Hắc Vân mới cười khổ nói:

- Phò mã, điều kiện của ngài quá hà khắc, ta không cách nào làm chủ, phải quay lại Tây Lương báo cáo Nhiếp Chính Vương, để Nhiếp Chính Vương quyết định.

Gã dừng một chút, chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm Sở Hoan:

- Chẳng qua 100 con ngựa kia, ta có thể làm chủ, Phò mã lập tức chuẩn bị 4000 cân muối ăn, ta giao cho ngài 100 con chiến mã... Không phải 4000 cân, là 4100 cân, Phò mã đã nói, muốn tặng ta 100 cân.

Sở Hoan vươn người đứng dậy, cười nói:

- Thành giao!