Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1191: Khu Buôn Bán




Sở Hoan đương nhiên rất rõ ràng trong lòng, Tây Lương xuất hiện thiếu muối, đối với Ma Ha Tang mà nói, đây chính là đả kích nặng nề, nếu như luôn thiếu muối, cuộc nội chiến này của Tây Lương, chắc chắn sẽ kết thúc với sự thất bại của Ma Ha Tang.

Sở Hoan không hi vọng trông thấy một Tây Lương thống nhất, Tây Lương nội loạn càng nghiêm trọng, càng có lợi cho Trung Nguyên.

Hắn đương nhiên không muốn trông thấy Ma Ha Tang thất bại vì thiếu muối ăn, cho nên khi hắn biết được Ma Ha Tang thiếu muối từ miệng Cổ Tát Hắc Vân, trong lòng đã hạ quyết tâm, chắc chắn phải cung cấp muối ăn cho Ma Ha Tang, cam đoan cuộc nội loạn này của Tây Lương có thể kéo dài tiếp.

Nhưng đây là một cơ hội ngàn năm có một, Sở Hoan đương nhiên không có khả năng buông tha.

Với Sở Hoan mà nói, mặc dù Tây Lương quốc lớn, nhưng hắn lo lắng chỉ có hai việc.

Ỷ La là người hắn nhớ thương nhất, mỗi lần nghĩ tới chia lìa chân trời góc biển, Sở Hoan lại đau đớn trong lòng.

Ngoại trừ Ỷ La, khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất, đương nhiên chính là chiến mã Tây Lương.

Chiến mã Tây Lương đệ nhất thiên hạ, lời này tuyệt đối không sai, Sở Hoan tận mắt chứng kiến sức chịu đựng và tốc độ của ngựa Tây Lương.

Chiến dịch Hắc Sơn, hắn trông thấy kỵ binh Tây Lương công kích, chiến mã cường tráng dưới háng các chiến sĩ Tây Lương, khiến cho Sở Hoan hâm mộ không thôi.

Lúc trước Tây Lương đánh vào Đại Tần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một nguyên nhân quan trọng, đó là bởi vì họ có quân đoàn kỵ binh cường đại, trong thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh tuyệt đối là chiến lực mạnh mẽ.

Có thời cơ như vậy, Sở Hoan tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hơn nữa đối với việc lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn như vậy, trong lòng Sở Hoan không hề có cảm giác áy náy.

Cá nhân là cá nhân, dân tộc là dân tộc, người Tây Lương cướp đoạt rất nhiều tài phú từ Tây Bắc trở về Tây Lương, Sở Hoan dùng 40 cân muối đổi một con chiến mã, hắn vẫn cảm thấy Tây Bắc chịu thiệt.

Ngày hè chói chang, mặc dù đã qua thời điểm nóng bức nhất mùa hè, nhưng không khí Tây Bắc vẫn lơ lửng khí nóng khiến người ta khó chịu.

Trong chính đường phủ Tổng đốc, ngoại trừ Sở Hoan đang ngồi ở giữa, Tri Châu Việt Châu Công Tôn Sở mấy tên quan viên đều ngồi trong nội đường, bầu không khí tương đối nhẹ nhõm.

- Đây là một cuộc giao dịch tốt.

Công Tôn Sở cười nói:

- Dùng lòng mà nói, ngựa Tây Lương quả thực khó cầu. Trước khi Tây Lương lập quốc, chúng ta cũng có liên hệ mua bán, hơn nữa dân gian cũng có giao dịch ngựa, khi đó có không ít ngựa Tây Lương thượng đẳng chảy vào Trung Nguyên. Cho dù Tây Bắc sản sinh ra ngựa, nhưng cho dù là sức chịu đựng hay là tốc độ, so với ngựa Tây Lương đều kém hơn một chút.

- Công Tôn đại nhân nói rất đúng.

Một quan viên tai to mặt lớn bên cạnh lập tức nói:

- Thật ra hiện giờ ngựa tốt nhất Tây Bắc cũng không phải ngựa thuần Tây Bắc chúng ta, mà là ngựa tạp chủng do ngựa Tây Lương và ngựa Tây Bắc giao phối sinh ra. Lúc trước mặc dù phía Tây Lương có giao dịch ngựa với chúng ta, nhưng ngựa họ mang tới đây phải đi qua sa mạc Kim Cốc Lan, có tổn thất trên đường, chờ lúc ngựa tới nơi này, giá cả cũng cao khác thường, người bình thường căn bản không cách nào tiếp nhận cái giá như vậy, cũng chỉ có hào thân mới có thể mua vài thớt về nhà khoe khoang.

Người nói chuyện chính là Chủ sự Công Bộ Ti Hàn Hải.

Trước khi Sở Hoan tới Sóc Tuyền nhậm chức, phần lớn nha môn sáu ti Tây Quan đều đã bị Chu đảng thẩm thấu, chỉ còn lại Chủ sự Công Bộ Ti Hàn Hải và Chủ sự Lễ Bộ Ti Phạm Huyền không phải thành viên Chu đảng.

Cũng may Sở Hoan tới kịp thời, nếu không hai nha môn này vẫn sẽ bị quan viên Chu đảng do Đông Phương Tín Cầm đầu lúc ấy chiếm cứ. Sở Hoan tới Tây Quan, quyết định nhanh chóng, diệt trừ Chu đảng, bảo toàn Hàn Hải và Phạm Huyền. Hai người này biết rõ trong lòng, nếu như không có Sở Hoan, chớ nói tiền đồ, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng không có, cho nên họ vô cùng cảm kích Sở Hoan.

Hiện giờ Tây Quan đang mạnh mẽ thi hành lệnh chia đất, quan sát trách nhiệm đại cục, Sở Hoan giao cho Ngụy Vô Kỵ, vì danh chính ngôn thuận, vị trí Chủ sự Hộ Bộ Ti, Sở Hoan giao cho Ngụy Vô Kỵ.

Dựa theo pháp luật triều đình, Chủ sự Ti Bộ là quan lớn, nhất định phải có chỉ thị phê duyệt của Lại Bộ mới được. Chẳng qua trước khi Sở Hoan tới Tây Quan nhậm chức, Hoàng đế hạ chỉ có thể tùy cơ ứng biến, giống như giao tất cả chính quyền Tây Quan cho Sở Hoan, cho nên Sở Hoan kéo Ngụy Vô Kỵ lên vị trí Chủ sự Hộ Bộ Ti, đồng thời dâng tấu Lại Bộ, trước khi lệnh ủy chính thức tới đây, Ngụy Vô Kỵ chỉ có thể coi là tạm thời giữ chức vụ Chủ sự Hộ Bộ Ti.

Chẳng qua Lại Bộ còn chưa chính thức phúc đáp, Hộ Bộ Ti Tây Quan đã hoàn toàn giao cho Ngụy Vô Kỵ.

Ngụy Vô Kỵ thi hành lệnh chia đất, đối với dân chúng Tây Quan mà nói, chính là chuyện lớn lợi dân, Tri Châu Công Tôn Sở toàn lực chống đỡ, công việc dính đến Công Bộ Ti, Công Bộ Ti cũng toàn lực phối hợp.

Công Tôn Sở gật đầu nói:

- Ngựa Tây Lương chảy vào Trung Nguyên vốn không tính quá nhiều, về sau phía Tây Lương phong tỏa buôn bán, mặc dù đã từng có một số cuộc mua bán ngầm, nhưng muốn có được ngựa Tây Lương, thật sự rất khó khăn. Chuồng ngựa Tây Bắc bên này, sau này đặc biệt dùng để lai giống ngựa Tây Bắc và ngựa Tây Lương, sản xinh ngựa tạp chủng, mà loại ngựa này là dùng làm chiến mã, tốt hơn ngựa thuần chủng Tây Bắc một chút, chẳng qua vẫn kém hơn ngựa Tây Lương.

Sở Hoan đáp:

- Ta từng thấy ngựa Tây Lương, sức chịu đựng thực sự rất kinh người, hơn nữa tốc độ cực nhanh, lúc công kích gào thét mà qua.

- Đại nhân dùng 40 cân muối có thể đổi một thớt ngựa Tây Lương, đây là chuyện nằm mơ cũng chẳng ngờ.

Công Tôn Sở nói:

- Ngay cả các dân chúng, cũng biết được khoản giao dịch này chúng ta chiếm được món lời cực lớn.

Hàn Hải lo lắng nói:

- Mặc dù lần này họ đáp ứng đổi 100 thớt ngựa Tây Lương, thế nhưng giao dịch sau này, phải chăng người Tây Lương sẽ còn tiếp tục? Đại Tần chúng ta đất rộng của nhiều, so với Tây Lương có thể nói là vật tư phong phú, họ kém rất xa, nhưng thứ duy nhất chúng ta không thể theo kịp họ, chính là chiến mã. Người Tây Lương biết được ưu thế này của mình, trước giờ nghiêm cấm ngựa Tây Lương chảy vào Trung Nguyên... Hơn nữa dùng 40 cân muối ăn có thể đổi được một thớt ngựa Tây Lương, họ chịu thiệt rất lớn, họ sẽ cảm thấy không thích hợp, sẽ không tiếp tục giao dịch như vậy nữa?

- Ta thấy sẽ không.

Công Tôn Sở như có suy nghĩ:

- Dựa theo lời đại nhân nói, vị Nhiếp Chính Vương Tây Lương kia là người dã tâm bừng bừng, loại người này tuyệt đối không cam chịu nhận thua, vì thắng lợi hắn có thể không từ hết thảy thủ đoạn. Con đường chuyển muối của họ đã bị phá hỏng, hi vọng duy nhất chính là phía chúng ta, không có muối ăn, vị Nhiếp Chính Vương kia thua là không thể nghi ngờ, điểm này hắn rõ ràng hơn chúng ta, cho nên theo ta thấy, cho dù điều kiện của chúng ta vô cùng hà khắc đối với họ, vị Nhiếp Chính Vương kia tám chín phần mười vẫn muốn giao dịch với chúng ta.

Sở Hoan cười đáp:

- Vị Nhiếp Chính Vương kia vẫn khống chế được ba chuồng ngựa lớn của Tây Lương, với hắn mà nói, chiến mã như mây, nhiều không kể xiết, loại tài nguyên này họ không thiếu.

Công Tôn Sở cười nói:

- Khoản giao dịch này của đại nhân, chờ lúc vị Nhiếp Chính Vương kia biết được, chỉ sợ sẽ phun ra một búng máu, chẳng qua phun búng máu ra, nên giao dịch vẫn sẽ làm.

Sở Hoan đáp:

- Bản Đốc cũng cảm thấy giao dịch như vậy sẽ còn tiếp tục. Trong phạm vi khống chế của hắn có mấy triệu dân chúng, cần rất nhiều muối ăn... !

Hắn dừng một chút, cuối cùng nói:

- Hôm nay mời các vị tới đây, chủ yếu là có ba chuyện muốn sắp xếp xong xuôi.

Hắn nói với Đỗ Phủ Công bên cạnh mình:

- Đỗ Tổng quản, dựa theo nhu cầu hiện nay, chỉ một ruộng muối ở núi Tây Hạp sợ rằng đã cung không đủ cầu, cho nên bản Đốc chuẩn bị ít nhất thiết lập thêm hai ruộng muối, ba ruộng muối cộng lại có thể cung ứng toàn bộ nhu cầu của Tây Bắc và Tây Lương.

Đỗ Phụ Công lập tức nói:

- Hạ quan lập tức sắp xếp việc này, Tân Diêm Thự có một số bạc, xây dựng hai ruộng muối là không thành vấn đề.

Sở Hoan cười nói:

- Việc này làm phiền Đỗ Tổng quản rồi.

- Không dám.

Đỗ Phụ Công chắp tay nói:

- Ba ruộng muối lớn, toàn lực chế muối, đủ để cung ứng cho Tây Bắc và Tây Lương, chẳng qua nếu như chuyển muối vào quan nội, đến lúc đó còn phải xây dựng ruộng muối. Đại nhân, lần này phải chăng chuẩn bị sẵn sàng?

Sở Hoan suy nghĩ một chút, mới nói:

- Tạm thời văn hàm muối mới vào quan còn chưa ban xuống, tạm thời còn chưa được vào quan nội, chẳng qua dựa theo tình thế thiên hạ, quan nội thiếu muối là chuyện sớm hay muộn, lần này trước xây dựng hai ruộng muối, nhưng đồng thời phải chuẩn bị tùy thời xây dựng ruộng muối mới, đặc biệt là địa điểm, nhất định phải chọn sẵn.

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Hạ quan hiểu được.

Sở Hoan nhìn về phía Chủ sự Công Bộ Ti Hàn Hải, nói:

- Hàn Chủ sự, hai việc khác đều liên quan tới ngươi.

Hàn Hải đứng dậy, chắp tay nói:

- Xin Tổng đốc đại nhân phân phó.

- Chuyện thứ nhất, bản Đốc chuẩn bị xây dựng một khu buôn bán bên ngoài Nhạn Môn Quan.

Sở Hoan khẽ cười nói:

- Người Tây Lương đã đồng ý buôn bán với chúng ta, chúng ta từ chối thì bất kính, phái cán lại Công Bộ Ti của ngươi, ra ngoài Nhạn Môn Quan lựa chọn một địa điểm tốt, bản Đốc nghe nói Tổng đốc Phùng Nguyên Phá của Hà Tây Đạo xây dựng khu buôn bán Bắc Cương, đặc biệt buôn bán với man di, khu buôn bán Bắc Cương kia đã phát triển thành một trọng trấn, chúng ta không có tài lực lớn như vậy, không xây dựng được khu buôn bán lớn như vậy, chẳng qua khu buôn bán nhỏ cũng có thể thành lập được.

Hàn Hải vội đáp:

- Hạ quan tuân lệnh.

Gã dừng một chút, hỏi:

- Nếu như muốn thành lập một khu buôn bán, các loại chi tiêu... !

Không chờ gã nói xong, Sở Hoan đã cười nói:

- Ta biết hiện giờ Hộ Bộ Ti không có bao nhiêu bạc, chẳng qua số bạc này quả thực không cần chúng ta bỏ ra. Các vị nói, xây dựng khu buôn bán này, ai là người cao hứng nhất?

- Đương nhiên là những thương nhân kia.

Công Tôn Sở cười nói:

- Ý của đại nhân là, để cho những thương nhân kia bỏ bạc?

Sở Hoan thở dài:

- Đây cũng là vì không có biện pháp. Mặc dù tiêu thụ muối mới bổ sung tài chính cho quan phủ, nhưng thời gian quá ngắn, lượng bạc Hộ Bộ Ti có thể sử dụng cũng không nhiều, hiện giờ Cấm Vệ Quân đang trùng kiến, tiêu dùng cực lớn... !

Hắn lập tức cười nói:

- Chẳng qua chuyện này, các thương nhân chắc chắn sẽ rất tán thành, Hàn Chủ sự đại khái có thể tìm họ thương nghị, ngươi còn có thể nói cho họ biết, sau khi thành lập khu buôn bán, ba năm đầu giảm một nửa thuế thương nghiệp, họ nhất định sẽ bỏ bạc...

Hàn Hải lập tức nói:

- Chuyện này rất có lợi cho họ, hạ quan lập tức đi làm.

- Không vội, còn một chuyện khác, cũng cần Hàn Chủ sự nghĩ cách.

Sở Hoan nói:

- Con đường từ Sóc Tuyền tới Nhạn Môn Quan bị phá hư nghiêm trọng, một khi xây dựng xong khu buôn bán, hàng hóa qua lại hết sức khó khăn, ngươi xem có biện pháp sửa chữa đường đi lại một chút, có thể làm cho xe ngựa đi qua thuận lợi mới được.

Hàn Hải chưa trả lời, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Bạch Hạt Tử đã xuất hiện ngoài cửa:

- Đại nhân, Tô Thất Gia cầu kiến.

- Tô Thất gia?

Sở Hoan nhất thời không hiểu được, ngạc nhiên hỏi:

- Tô Thất gia nào?

Trong nháy mắt hắn hiểu được, hóa ra là lão thất Tô gia Tô Trọng Ngạn:

- Ồ, là Thất gia Tô gia, sao hắn lại tới đây? Ngươi đi dẫn hắn tới chờ bên trắc thính, bên này còn có chuyện cần thương lượng... !

Bạch Hạt Tử không lập tức lui ra, do dự một chút, cuối cùng nói:

- Đại nhân, dường như Tô Thất gia có chuyện khẩn cấp, trông thần sắc của hắn không hề tốt, vô cùng bối rối... !