Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1543: Già nên hồ đồ




Chương 1543 : Già nên hồ đồ.

Lúc Sở Hoan và Lâm Lang tới Tô phủ, chân trời còn có nắng chiều.

Nhận được bẩm báo, Tô Trọng Ngạn đã sớm chạy tới như bay, thấy được Sở Hoan lập tức muốn quỳ xuống hành lễ, Sở Hoan đã giữ chặt lấy cười nói:

- Thất thúc, không có người ngoài, đều là người trong nhà, không cần như thế. Hôm qua trở về, vốn là muốn tới đây bái kiến thúc công, chỉ là có chuyện chậm trễ, hôm nay mới có thể bớt chút thời gian tới cùng Lâm Lang.

Hiện giờ Tô Trọng Ngạn vừa kính vừa sợ Sở Hoan, gã nói:

- Ta sẽ đi báo cho phụ thân đại nhân bây giờ, Sở Tổng đốc...!

- Gọi Sở Hoan là được rồi.

Sở Hoan lại cười nói.

Tô Trọng Ngạn khoát tay:

- Không dám không dám. Sở Tổng đốc, hình như phụ thân ở hậu viện, ta lập tức đi mời. Đúng rồi, Lâm Lang, hai người vào tiền sảnh uống trà trước đi...!

Gã còn gọi người tới phân phó:

- Tranh thủ thời gian chuẩn bị tiệc tối.

Sở Hoan cũng có ý định ăn cơm chiều ở nơi này, chỉ nói:

- Không cần đi mời thúc công, ta và Lâm Lang tới hậu viện bái kiến.

Ngay sau đó Tô Trọng Ngạn dẫn đường phía trước đi tới hậu viện.

Hậu viện này là vườn hoa nhỏ, từ xa đã thấy lão Thái gia đang ngồi trên một chiếc ghế trúc, cầm một cuốn sách trong tay.

- Phụ thân, Sở Tổng đốc và Lâm Lang tới thăm.

Tô Trọng Ngạn trông thấy Thái gia, từ xa đã hô.

Lão Thái gia liếc nhìn bên này, đứng dậy, cũng không đặt sách xuống, chờ Sở Hoan và Lâm Lang tới đang định hành lễ, lão Thái gia đã cười nói:

- Miễn đi miễn đi.

Lại nói:

- Bên này yên tĩnh, ngồi nơi này một lát chứ?

Sở Hoan đương nhiên gật đầu nói được. Tô Trọng Ngạn gọi người khiêng hai chiếc ghế tới, tự mình đi lo liệu tiệc tối. Lúc này lão Thái gia mới ngồi xuống, nhìn Sở Hoan, cười nói:

- Một trận chiến công thành, Tây Bắc đã không còn địch thủ, thật đáng mừng.

Sở Hoan cười nói:

- Đều là nhờ phúc của thúc công.

- Không nên nói như vậy.

Lão Thái gia lại cười:

- Đã già một chân vùi trong đất rồi, không trông cậy được, đều là nhờ bản thân con...!

- Thúc công xem sách gì vậy?

Lâm Lang cười hỏi:

- Dường như rất say sưa.

- Ồ?

Lão Thái gia cười nói:

- Một quyển 'sử ký', trong lúc rảnh rỗi thích lục lọi, vừa mới xem tới Việt Vương Câu Tiễn, lòng có cảm ngộ, cho nên hơi trầm mê.

Lâm Lang cực kỳ thông minh, lão Thái gia nói cụ thể như thế, nàng biết rõ chỉ sợ lão Thái gia có lời muốn nói cùng Sở Hoan, nàng đứng dậy nói:

- Thúc công, ta đi vấn an thím, hai người ở đây nói chuyện đi.

- Cũng được.

Lão Thái gia gật đầu nói:

- Đang muốn nói mấy câu với Sở Tổng đốc, ngươi là nữ tắc, cũng không nên nghe.

Lâm Lang che miệng cười, lui xuống. Lúc này Sở Hoan mới cười hỏi:

- Không biết thúc công có cảm ngộ gì?

Lúc này lão Thái gia mới đặt sách xuống, thở dài:

- Chỉ là cảm thán Văn Chủng Phạm Lãi mà thôi.

- Ồ?

- Câu Tiễn nằm gai nếm mật, sẽ thành đại sự, hắn có thể đánh bại nước Ngô, nói cho cùng chỉ dựa vào việc hắn nằm gai nếm mật sợ là không đủ, nếu như không có Văn Chủng, Phạm Lãi dồn sức phụ tá, cũng chưa chắc có thể thành công.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Đúng vậy, một hảo hán ba người giúp, muốn tay không tấc sắt tung hoành thiên hạ, cuối cùng rất dễ phấn thân toái cốt.

Lão Thái gia thở dài một tiếng:

- Chỉ tiếc cuối cùng...!

Lão lắc đầu:

- Giết hết mồi săn nấu chó săn, chim bay hết giấu cung tốt. Tuy rằng Câu Tiễn nghị lực kinh người, nhưng người này có thể chung hoan nạn, lại không thể chung phú quý. Kiêng kỵ Văn Chủng Phạm Lãi, giết Văn Chủng, may mà Phạm Lãi khôn khéo, nếu không chắc chắn cũng rơi vào kết cục phải chết...!

Sở Hoan mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:

- Cho nên Câu Tiễn giết trung thần, vẫn luôn bị người ta lên án.

- Cũng ích gì đâu, chỉ là để lại đề tài cho hậu nhân nói chuyện trà rượu mà thôi.

Lão Thái gia mỉm cười:

- Nhưng đối với Văn Chủng mà nói, lại đau thấu tim gan... Lão phu ngẫu nhiên nhớ tới tâm tình trước khi Văn Chủng chết, hắn cảm thấy hơi nặng nề, trung thành tận tụy với người khác, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, thực đáng tiếc.

Sở Hoan cười đáp:

- Có phải thúc công có gì muốn chỉ điểm?

- Ồ?

Lão Thái gia khoát tay cười nói:

- Chỉ là ngẫu nhiên cảm khái, Sở Tổng đốc không thích nghe sao?

- Đương nhiên không phải.

Sở Hoan cười nói:

- Ta vẫn luôn hy vọng nhận được thúc công chỉ giáo. Đúng rồi, lần này đánh bại âm mưu dấy binh Bắc Sơn, thu lại Sóc Tuyền, thúc công dũng cảm đứng ra, ta đến đây là nói lời cảm tạ.

Lão Thái gia cười ha ha một tiếng, nói:

- Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, nếu thật sự Sóc Tuyền bị đình trệ, những thân sĩ Tây Quan chúng ta có kết quả gì tốt? Ồ, nhắc tới cảm ơn, lại nhớ vị Tề Vương điện hạ kia phái người tới đưa thiếp mời, mời chúng ta tới vương phủ của hắn khánh công...!

- Nghe nói thúc công cũng không tới dự tiệc?

Thân thể lão Thái gia chậm rãi ngả ra sau, dựa vào ghế, nhìn như tuổi già sức yếu, nhưng đôi mắt lại tràn đầy cơ trí tích tụ qua năm tháng:

- Dự tiệc? Vì sao phải đi dự tiệc?

Sở Hoan khẽ giật mình, lão Thái gia thản nhiên nói:

- Chúng ta tổ chức nhân thủ giúp đỡ thủ thành là bởi vì ngươi đưa thư tới, chúng ta làm theo ý ngươi, nói trực tiếp một chút, đã bảo vệ mảnh đất này giúp ngươi, cũng là bảo vệ gia nghiệp cho bản thân mình...!

Lão giơ tay lên, khẽ vuốt chòm râu:

- Sở Tổng đốc, trước khi chúng ta thủ thành, lại không biết còn có vị Tề Vương này ở trong thành, cũng không phải thủ thành thay Tề Vương... À, lời này cũng không phải ý của một mình ta, mọi người đều nói như thế.

Sở Hoan không thể tưởng được lão Thái gia nói thẳng ra như thế, cũng không biết nói thế nào.

- Sở Tổng đốc, hiện giờ lão phu mắt mờ, có đôi khi đầu óc cũng hồ đồ, cho nên có mấy lời nói sai, ngươi coi như lão phu già rồi mà hồ đồ, đang nói năng lung tung vậy.

Lão Thái gia nói mình mắt mờ, chỉ tiếc mắt lão vẫn lấp lánh quang mang:

- Hôm qua Tiền Bá Di kia còn tới phủ ta, lúc nói chuyện đột nhiên hỏi ta hôm qua là ngày bao nhiêu của Tần lịch, ta già mà hồ đồ, đột nhiên quên mất, không chỉ như thế, ta cũng không nhớ ra được đương kim thiên tử hiện giờ rốt cuộc là ai.

Lông mày Sở Hoan hơi nhảy lên.

- Ta nói ta già nên hồ đồ, nhưng Tiền Bá Di cũng nói bản thân nhớ không được.

Lão Thái gia thở dài:

- Sở Tổng đốc, ngươi nói dân chúng Tây Bắc còn bao nhiêu người nhớ rõ Tần lịch?

Sở Hoan biết rõ lão Thái gia nói lời này đã hơi quá, hắn thở dài:

- Thúc công, thúc công nói là dân chúng cũng không nhớ Tần lịch?

Lão Thái gia mỉm cười:

- Ở sâu trong rừng núi, chỉ sợ cũng không biết còn có Tần lịch... Ồ, những năm đầu ta còn tính Tần lịch, nhưng hiện giờ đã không nhớ được. Dường như Tần lịch này tiếp tục sử dụng hơn hai mươi năm rồi... Hơn hai mươi năm, một cái búng tay, Tây Bắc này quá mức xa xôi, có ít người không biết Tần lịch, cũng là bình thường...!

Sở Hoan ồ một tiếng, lão Thái gia mới chậm rãi nói:

- Người Tây Bắc trọng tình trọng nghĩa, ai tốt với họ, họ sẽ nhớ người đó... Ồ, Hoa triều truyền thừa mấy trăm năm, dân chúng Tây Bắc cũng biết có Hoa triều, sau này quần hùng khởi nghĩa, Tây Bắc ba đạo thì có năm nước, hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai ta đánh ngươi, đánh tới đánh lui, dân chúng lầm than. Năm nước bị mất, nhưng những di thần kia còn nhớ rõ nước của mình, dân chúng lại không nhớ rõ, vẫn nhớ rõ Hoa triều... Đánh nhiều năm như vậy, vết sẹo khắp nơi trên mặt đất Tây Bắc, dân chúng lau khô nước mắt, rửa sạch máu tươi, lại bắt đầu cuộc sống khó khăn lần nữa, biết rõ chuyện, hiểu được đã có Tần quốc, không biết cũng không rõ hoàng đế trên đầu mình là người nào. Vốn thời gian trôi qua đã khó khăn, nguyên khí vài chục năm vất vả khôi phục được bỗng nhiên lại phải gánh sưu cao thuế nặng, dân chúng không có ngày tốt lành để sống, chỉ nhớ được có một hoàng đế muốn tu đạo, muốn xây dựng cung điện, cho nên dân chúng mất gia sản... vợ con chết đói, áo không đủ che thân, bụng ăn không no, vốn cũng định nhịn, sau này người Tây Lương giết tới, làm lính lại không tranh đấu, vợ con ly tán, nhà cửa tan nát, chạy trốn đến tận đẩu tận đâu. Nghĩ đến mỗi năm đóng bạc lên trên, làm lính đánh không lại dị tộc cũng thôi, nhưng chết đói như rạ, hoàng đế trên đầu cũng không thể vì sửa cung điện mà để dân chúng đều chết đói chứ? Cho nên mọi người đều chờ đợi, chờ phát chút lương thực xuống, không cần ăn no, chỉ cần có thể lấp vừa bụng, mình chết đói cũng không sao, chớ để vợ con chết đói...!

Giọng lão Thái gia trầm thấp, giống như một ông lão hấp hối đang lẩm bẩm nói xong chuyện nhà, nết nhăn trên mặt lão tràn đầy vẻ tang thương, thần sắc cũng cực kỳ ngưng trọng.

Hai hàng lông mày Sở Hoan nhíu lại, khóe mắt hơi nhảy lên.

- Sở Tổng đốc, ngươi nói, trong lòng những người này sẽ nghĩ như thế nào?

Lão Thái gia nhìn chằm chằm Sở Hoan bằng ánh mắt nhìn xem thế sự:

- Ngươi nói bọn họ nên quỳ xuống đất bái vị hoàng đế tu đạo trên đầu, chờ hắn trường sinh bất tử, vạn năm trường tồn, hay là trong lòng đang ẩn giấu một cây đao, nghĩ đến một ngày kia muốn đòi lại công đạo cho vợ con mình?

Sở Hoan thở dài nói:

- Thúc công, ta hiểu được ý của ngài, ngài nói trong lòng người Tây Bắc đều hận nước Tần.

- Họ chưa hẳn biết rõ cái gì Tần quốc hay không Tần quốc, nhưng bọn họ tuyệt đối không muốn thừa nhận tai nạn như vậy.

Lão Thái gia chậm rãi nói:

- Bỗng nhiên có một ngày, một người tới, nhớ tới dân chúng, chia đất, phát hạt giống, giảm thuế má, cho bọn họ được sống một cuộc sống tốt, ngay cả đám thổ phỉ bị buộc tạo phản cũng đều trở về quê làm ruộng, cho nên trong lòng họ có hi vọng, dân chúng không có dã tâm lớn, chỉ muốn lấy một mảnh đất, vợ con ấm áp, sống thái bình, người này mang tới cho họ cuộc sống tốt lành, ngươi nói trong lòng họ muốn thế nào?

Sở Hoan biết rõ người trong miệng lão Thái gia nói chính là mình, cười khổ nói:

- Trước kia ta cũng từng nghĩ tới cuộc sống như vậy, cho nên cũng muốn dân chúng sống như vậy.

- Đúng vậy.

Lão Thái gia gật đầu nói:

- Cho nên mọi người đều đồng ý góp sức, thầm nhủ sẽ có người dẫn họ tới cuộc sống tốt lành, nhưng sao lại có một ngày, người này bỗng nhiên nói, hắn phải nghe phân phó từ hoàng đế tu đạo trên đầu kia, nên thuần phục hoàng đế tu đạo kia, ngươi cảm thấy trong lòng dân chúng sẽ nghĩ thế nào?

Không chờ Sở Hoan nói chuyện, lão Thái gia đã lắc đầu:

- Có được thứ gì đó, không ai muốn mất đi. Hoàng đế trên đầu khiến họ cửa nát nhà tan, không có chút ân huệ cho họ, vừa nhắc tới vị hoàng đế kia, trong lòng họ vốn là sợ hãi, sau đó là phẫn nộ, khi họ biết người mang theo bọn họ sống cuộc sống tốt đẹp lại phải nghe lời vị hoàng đế kia, họ cảm thấy hy vọng tốt đẹp tan vỡ, vì vậy người đã dẫn họ sống tốt kia cũng không được họ kính yêu...!

Nói tới đây, lão dừng một chút, dựa vào ghế, nhìn Sở Hoan một lát, mới nói:

- Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi không có nơi sống yên ổn ở Tây Bắc rồi.