Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1544: Thiên đạo




Chương 1544 : Thiên đạo.

Sở Hoan như có điều suy nghĩ, lúc này Tô Trọng Ngạn cũng đã mang trà lên, đặt vào bàn giữa Thái gia và Sở Hoan, đặt ấm trà xuống rồi lập tức lui ra ngoài.

- Sở đốc, thật ra ngươi cũng hiểu, lúc trước triều đình phái người đến Tây Bắc, mục đích thật sự cũng chỉ là hy vọng ngươi lấy lại sự cân bằng cho Tây Bắc.

Lão thái gia cầm chén trà lên, mở nắp ra chọc chọc cho trà vụn ra thổi một hơi, nhấp một ngụm mới tiếp tục nói:

- Lúc ấy, triều đình cũng biết Chu Lăng Nhạc đã có thành tích ở Tây Bắc, nếu như bỏ mặc không quan tâm thì toàn bộ Tây Bắc hoàn toàn mất đi sự khống chế, trở thành vương quốc độc lập. Chỉ là lúc ấy triều đình đã suy yếu, muốn nhúng tay vào Tây Bắc cũng lực bất tòng tâm.

Lão nhìn Sở Hoan nói:

- Nói như vậy, thật sự sau khi Tần quốc lập quốc, đối với ba đạo Tây Bắc cho tới bây giờ chỉ có uy áp không có uy phục.

- Hả?

Lão thái gia cười nhạt nói:

- Ngươi nhìn kỹ lịch sử của Tây Bắc sau khi lập quốc đi, nên hiểu Tây Bắc thật ra chưa bao giờ chính thức gia nhập Tần quốc. Ta đã già, có mấy lời biết không nên nói nhưng lại không sợ nói ra. Cái đầu này cũng chẳng còn đáng bao tiền, sợ chi mà không dám nói. Thời kỳ tiền triều, Hoa triều mất thời gian hơn 200 năm, sinh ra mấy vị minh quân, xây dựng nên triều chính nhân từ bách tính ở Hoa triều tính ra cũng có tin tốt, cho nên cũng biết đến một Hoa triều. Ngươi phải biết, Hoa triều năm đó diệt Ngô trước sau cộng lại cũng 10 năm, sau khi lập quốc lại chiến tranh gần 15 năm mới thống nhất thiên hạ. Nhưng ngươi cũng biết để vạn dân thần phục lại phải tốn bao nhiêu năm nữa.

- Nơi khác không nói, ở Tây Bắc này sau hơn 30 năm Hoa triều lập quốc vẫn chiến loạn không thôi. Sau đó sinh ra hai minh quân thi hành nền chính trị nhân từ gần 40 năm, dân chúng Tây Bắc chính thức nhận ân huệ của Hoa triều, nói một cách khác đối với dân chúng Tây Bắc này, Hoa triều thành lập gần 70 năm trải qua năm đời hoàng đế, được nhận những ưu điểm của nền chính trị nhân từ mới thống nhất một mối.

Lão thái gia chậm rãi nói:

- Lòng người không phải dễ thu phục, cần phải có thời gian cũng cần nền chính trị nhân từ. Hoa triều muốn lấy được lòng người phải bỏ ra gần 70 năm mới làm cho dân Tây Bắc chính thức thừa nhận mình là người Đại Hoa, như vậy Tần triều hiện tại đâu?

Lão giơ tay, dựng thẳng hai đầu ngón tay:

- Hơn 20 năm ngồi trên ghế vẫn là quân lập quốc, cho dù vị Tần quốc quân cả đời khôi phục dân sinh cũng chưa chắc thu phục được lòng dân, trừ phi con của hắn cháu của hắn tiếp tục thi hành nền chính trị nhân từ, tiếp tục thu phục lòng dân, dân chúng mới từ từ quy về một mối.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm:

- Người được lòng thiên hạ, nếu như không có lòng dân cũng không có thiên hạ.

- Đạt được đạo lý này, thì có được lòng dân và thiên hạ.

Lão thái gia lại cười nói:

- Không thể không nói, vị đương kim hoàng đế Tần quốc này võ công quả thực rất cao, thống soái Đại Tần, quét ngang tám phương, sau khi lập quốc dường như trong thời gian ngắn đã bình định được tất cả các thế lực. Hơn nữa hắn cũng từng nghĩ tới việc chăm lo việc nước, nếu như hắn thật lòng cả đời yêu dân lại hứa hẹn thi hành chính trị nhân từ thì không đến vài thập niên cũng có thể dễ dàng thu phục lòng dân. Chỉ tiếc hắn chăm lo việc nước không đến 10 năm dân chúng không còn chờ được nữa, hắn dường như biến thành người khác. Từ chỗ hắn có nhiều đất dụng võ đầy hứa hẹn biến thành hôn quân bạo ngược dân chúng. Ngươi nói, 20 năm ngắn ngủi người trong thiên hạ có còn trung thành với Tần quốc không?

Sở Hoan hơi trầm ngâm lắc đầu.

Hắn biết rõ lời nói hôm nay của lão thái gia, sợ là đã có sự chuẩn bị hoặc lão thái gia dường như chờ mình tới để nói với mình những lời này.

Sở Hoan không thừa nhận cũng không được, ẩn bên trong lời nói của lão thái gia có đạo lý lớn.

Mặc dù Tần quốc đã thành lập hơn 20 năm, nhưng muốn quy phục thiên hạ tuyệt đối không phải là 20 năm có thể làm được. Chuyện này giống như giữa người và người chỉ cần hoàn toàn quen biết lẫn nhau hơn nữa cảm giác được sự thân mật với đối phương, mới có thể từ quen sang thân, từ thân đến hiểu nhau được, qua thời gian tích lũy mới có thể tín nhiệm đối phương.

Lời của lão thái gia rất hay, Tần quốc không những mới trải qua thời gian ngắn mà còn không có ân huệ với dân chúng, tình hình này muốn cho dân chúng có lòng trung thành với đế quốc là chuyện hết sức khó khăn.

- Chúng ta lại nói đến Tây Bắc, sau khi Đại Tần lập quốc lòng dân Tây Bắc không một lòng hướng về đế quốc, hoàng đế đương nhiên hiểu điểm này. Nếu như hắn áp dụng kế sách dụ dỗ song song với trấn an lòng dân kết quả sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng trên thực tế từ sau khi lập quốc hoàng đế vẫn luôn lựa chọn sách lược khống chế quan nội trước. Hắn nghĩ việc đầu tiên là phải thu phụ dân tâm quan nội trước, sau khi hoàn toàn khống chế bên trong sau đó mới tính đến nhân tâm quan ngoại.

Lão thái gia tuy tuổi đã cao, nhìn có vẻ già nua tiều tụy, nhưng tư duy vẫn còn minh mẫn:

- Nếu là quan ngoại cũng chia tách Đông Tây. Hắn lại lo Đông rồi mới đến Tây. Nói khó nghe, thì nếu như cả hai đều là con của hắn, thì Tây chính là đứa con bị ghẻ lạnh.

Sở Hoan nghe lão thái gia nói dần dần hiểu rõ nguyên nhân, là tại sao ngay từ đầu lão thái gia nói Tây Bắc không lưu luyến đối với Đại Tần quá nhiều, hiển nhiên sau khi Đại Tần lập quốc vẫn không chiếu cố Tây Bắc.

- Chu Lăng Nhạc chẳng qua là một tổng đốc, tại sao sau chiến sự liền nhanh chóng quật khởi.

Lời nói của lão thái gia rất hờ hững:

- Quả nhiên là Chu Lăng Nhạc nhiều thủ đoạn. Nhưng cũng chính bởi vì Tần quốc không được lòng dân cho nên Chu Lăng Nhạc dễ dàng nhân cơ hội này. Triều đình biết rõ Chu Lăng Nhạc tất nhiên sẽ ra mặt, từ khi mới bắt đầu đảm nhiện chức tổng đốc Tây Quan, có lẽ chỉ hy vọng là ngươi có thể đảo ngược tình thế, kết quả hôm nay Sở đốc ngươi có được chỉ sợ nhiều người không nghĩ tới.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Thúc công, trong lòng ta hiểu, nếu như không có sự trợ giúp của các ngươi, ta đứng vững ở Tây quan.

Ý đồ của hoàng đế Sở Hoan đã sớm biết rõ, đơn giản là chứng kiến thành tích của Chu Lăng Nhạc tại Tây Bắc, mặc dù triều đình không có lực lượng xử lý Tây Bắc, nhưng lại không thể bỏ mặc được cho nên mơi phái mình đến đảo loạn Tây Bắc. Có thể tạo thế cân bằng lực lượng tại Tây Bắc, ngăn chặn sự phát triển của Chu Lăng Nhạc triều đình đều biết là cần, nhưng không có kế sách gì. Thậm chí bản thân triều đình cũng không nghĩ Sở Hoan có thể ngăn chặn được Chu Lăng Nhạc, chỉ hi vọng Sở Hoan sẽ tận lực trì hoãn sự phát triển của Chu Lăng Nhạc, quấy nhiễu tình trạng độc bá Tây Bắc của Chu Lăng Nhạc để triều đình kéo dài thời gian tìm kế sách.

Nói cho cùng, triều đình phái Sở Hoan đến Tây Bắc, trên thực tế chính là ném Sở Hoan vào Quỷ Môn quan. Suy nghĩ của triều đình, nếu Sở Hoan có năng lực thì có thể ngăn chặn sự khuếch chương của Chu Lăng Nhạc, nếu như không nhịn được tất nhiên là chết không có chỗ chôn ở Tây Bắc. Có lẽ lúc ấy tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Kể cả Chu Lăng Nhạc cũng sẽ cho rằng triều đình chỉ phái Sở Hoan tới như dắt con bỏ chợ mà thôi.

Nhưng kết quả lại làm cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trấn trối, Sở Hoan không những không chết ở Tây Bắc, ngược lại trong thời gian ngắn nhất đã khống chế được Tây Quan, sau đó phá Bắc Sơn, định Thiên Sơn, hôm nay với thời cơ đã có, ở Tây Bắc đạt được quyền lực nhất ngôn cửu đỉnh. Kết quả này chẳng những người khác không ngờ tới mà chính Sở Hoan cũng không ngờ tới. Nhưng hắn lại tỉnh táo biết rõ cho dù bản thân mình cố gắng, nhưng tuyệt đối không thể nào thiếu sự trợ giúp của bảy họ thân sĩ Tây Quan.

Bởi vì bảy họ Tây Quan ủng hộ, thân sĩ các tầng lớp ở Tây Quan mới thu nạp Sở Hoan. Khi Sở Hoan mới chân ướt chân ráo đến Tây Quan, nhờ có những người này giúp đỡ hắn mới có thể thi hành quán triệt chính lệnh. Đồng đều mà nói nếu như không có bảy họ Tây Quan tiên phong ủng hộ Sở Hoan, tiếp nhận Sở Hoan, chắc chắn hắn khó có thể phổ biến được quân điền lệnh. Một khi không thể thi hành Quân điền lệnh, Sở Hoan cũng không thể có được sự ủng hộ của bảy họ Tây Quan, không có được sự ủng hộ của dân chúng, Sở Hoan cũng không có nền tảng cơ bản để tồn tại. Sở Hoan không quên lúc trước đang quyết chiến với Chu Lăng Nhạc, binh sĩ dưới trướng nguyện vào sinh ra tử với Sở Hoan, mục đích khác cũng bởi vì người nhà có thể được chia đất sau này không lo bị đói.

Căn cơ của Sở Hoan đã khá vững trên đất Tây Bắc.

- Năm đó 10 vạn đại quân trấn thủ Nhạn Môn quan.

Lão thái gia chậm rãi nói:

- Ngươi suy nghĩ một chút, mặc dù Nhạn Môn quan là đệ nhất hùng quan cũng cần phải nuôi nhiều người như vậy không? Hàng năm hao phí bao nhiêu tiền của? Những đồng tiền này dân chúng Tây Bắc được bao nhiêu? 10 vạn đại quân, mặc dù là vì đề phòng quân Tây Lương, nhưng mục đích thật sự vẫn là vì trấn trụ Tây Bắc, đạo lý rất đơn giản từ khi mới bắt đầu. Tần quốc chưa bao giờ chính thức tín nhiệm Tây Bắc, mà Tây Bắc cũng không chính thức quy phục Tần quốc.

Lão khẽ vuốt chòm râu bạc:

- Tần quốc thiết kỵ có thể trấn trụ con người Tây Bắc để bọn họ không dám nói lời nào, nhưng muốn chế phục lòng người cho tới nay không thể dựa vào vũ lực.

- Đúng vậy, vũ lực có thể làm người ta tạm thời khuất phục, nhưng muốn người ta thật tình quy thuận vũ lực cũng không có tác dụng.

Sở Hoan cảm khái nói:

- Thúc công, lời dạy bảo hôm nay rất có ích với ta.

Lão thái gia cười ha ha một tiếng mới nói:

- Sở đốc, sau khi ngươi đến Tây Bắc, dân chúng Tây Bắc vỗ tay tán thưởng, ngươi nên hiểu rõ tâm tư của bọn họ. Dân là trời, theo ý trời thì sống trái ý trời thì chết, đạo lý này Sở đốc ngươi càng phải rõ hơn lão phu.

Lão ngẩng đầu lên, lúc này trời đã tối, dường như tự nói lại dường như là nói với Sở Hoan:

- Tần quốc xoay chuyển trời đất không thuận, mà Tây Bắc cũng cần chủ nhân mới, cái này chính là thiên đạo.