Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1554: Cái bẫy




Tề Vương hơi biến sắc, phía sau bình phong, Lô Hạo Sinh cũng kinh hãi, chỉ có thể chậm rãi bước ra, thấy Sở Hoan thần sắc lạnh lùng đang nhìn mình, y miễn cưỡng chắp tay cười nói:

- Sở đốc...!

- Lô Trường sử, ý ngài là Bắc Sơn có binh biến sao?

Sở Hoan không đợi Lô Hạo Sinh nhiều lời, trực tiếp đặt câu hỏi:

- Vậy hiện tại tình hình Bắc Sơn như thế nào? Có bao nhiêu binh mã phản loạn, mục tiêu hiện tại của bọn chúng có phải là thành Du Xương không?

Lô Hạo Sinh khóe miệng giật giật nhưng vẫn nghiêm nghị nói:

- Không sai, Bắc Sơn binh biến, có người vây hãm dịch quán, muốn giết chết bản đốc...!

- Khoan đã.

Sở Hoan cau mày nói:

- Lô Đại nhân nói là có người tấn công bao vây dịch quán?

- Đúng vậy.

Lô Hạo Sinh nói:

- Bọn chúng ngăn chặn cửa trước và cửa sau của dịch quán, trên tay cầm binh khí...!

Sở Hoan lại ngắt lời nói:

- Lô đại nhân, ngươi nói bọn chúng bao vây dịch quán là nhằm giết ngài?

- Chuyện này... Đây đương nhiên là vì giết ta.

Lô Hạo Sinh cau mày nói:

- Nếu không bọn chúng tại sao lại bao vây dịch quán?

Sở Hoan lắc đầu:

- Nhưng theo ta được biết, mục đích của bọn chúng dường như là để đòi lại quân lương khất nợ, bởi vì Lô đại nhân không cách nào trấn an lòng quân, cho nên mới dẫn đến việc bọn chúng tới cửa đòi nợ, không biết có phải như vậy không?

Lô Hạo Sinh cau mày nói:

- Sở đại nhân, cho dù là không cách nào cấp quân lương thì bọn chúng cũng không thể bao vây tấn công dịch quán, như vậy cũng ngang với tạo phản.

- Lô đại nhân, ngài nên biết, đòi hỏi quân lương và binh biến phản loạn, hoàn toàn là hai ý khác nhau.

Sở Hoan lạnh lùng:

- Tham gia quân ngũ thì phải cấp quân binh đó là chuyện tất yếu, ngay cả triều đình cũng sẽ không nói bọn họ có lỗi. Binh biến tạo phản thì lại phải xuất binh bình định, đến bây giờ ngài vẫn chưa nói rõ ràng, bọn họ rốt cuộc là đòi quân lương hay là binh biến? Nghe ý của ngài, đòi quân lương và binh biến dường như cùng một việc vậy. Có những lời nói ra tuy dễ nhưng phương pháp ứng phó lại không giống nhau. Nếu quân Bắc Sơn thực sự chỉ là đòi quân lương, không có ý đồ tạo phản, Vương gia nghe xong lời của ngài liền xuất binh dẹp loạn, ngài có biết hậu quả không?

Lô Hạo Sinh thoáng ngơ ngác, há to miệng:

- Ta...!

- Còn nữa, theo lời bọn họ nói, ngài ở thành Du Xương vừa vặn chỉ ở có một ngày, binh sĩ vừa đến dịch quán đòi lương thực, ngài lập tức hạ lệnh rời khỏi thành Du Xương.

Sở Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lô Hạo Sinh:

- Ngài là Tổng đốc do Vương gia phái đến, trước khi đi ngài nên biết rõ, tình thế Bắc Sơn vốn vô cùng hỗn loạn, Vương gia điều ngài đi trước vốn là để khôi phục trật tự Bắc Sơn... Trước khi ngài đi, ta cũng đầy lòng tin tưởng, không ngờ, đám binh sĩ nhỏ bé đòi quân lương liền khiến ngài bỏ cả thành Du Xương không quản?

Lô Hạo Sinh cả giận nói:

- Sở đại nhân, ngài cũng không nên ăn nói bừa bãi, bản đốc vứt thành Du Xương không quản bao giờ? Chỉ là những binh sĩ đó bao vây tấn công dịch quán, lẽ nào bản đốc vẫn phải ở lại đó mặc cho bọn chúng giết chết?

- Lô đại nhân, nếu nói như thế, lúc trước người Tây Lương đánh vào, Công Tôn đại nhân không nên lưu lại phòng thủ Sóc Tuyền, nên bỏ thành mà đi?

Sở Hoan hùng hổ dọa người:

- Kể cả khi đại quân của người Tây Lương tới gần, Công Tôn đại nhân vẫn trấn thủ ở Sóc Tuyền, nhưng hôm nay ở thành Du Xương, chỉ là dịch quán bị bao vây, còn chưa làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà ngài đã vứt thành bỏ chạy...!

Chuyển sang hướng Tề Vương, hắn chắp tay nói:

- Vương gia, thân là một Tổng đốc, gặp phải khó khăn, không nghĩ cách giải quyết vấn đề, mà ngược lại vứt bỏ tất cả không để ý, kính xin Vương gia định đoạt.

Lô Hạo Sinh lạnh lùng nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi ngậm máu phun người, ngươi rõ ràng biết rõ bản đốc ở Bắc Sơn không binh không quyền, bọn họ trên tay cầm binh khí, muốn xông vào dịch quán, lẽ nào bản đốc phải mặc chúng chém giết? Dù là đòi quân lương cũng không có kiểu phương pháp đòi quân lương như vậy, rõ ràng là binh biến tạo phản, bây giờ ngươi lại đổ thừa tất cả trách nhiệm lên người bản đốc, ngươi... rốt cuộc là ý gì?

- Lô đại nhân, ngươi đừng quên, trước khi ngươi đi Bắc Sơn nhậm chức, ta đã liên tục nhắc nhở, tình hình Bắc Sơn rất không lạc quan, muốn ngươi thận trọng mà bước.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Nhưng ngươi lại không nghe khuyến cáo của ta, cố ý tiến về phía trước, lúc Vương gia trao quyền Tổng đốc Bắc Sơn cho ngươi, ngươi đồng thời cũng gánh vác tránh nhiệm rồi, hôm nay cục diện Bắc Sơn không khống chế được, lẽ nào ngươi có thể trốn tránh trách nhiệm?

Lô Hạo Sinh trầm giọng nói:

- Bản đốc không trốn tránh trách nhiệm, sau khi bình định phản loạn ở Bắc Sơn, bản đốc... bản đốc sẽ mặc cho Vương gia xử lý.

- Vương gia.

Sở Hoan ngưng mắt nhìn Tề Vương:

- Hạ quan xin được góp lời với Vương gia, phải bằng tốc độ nhanh nhất để Tây Bắc khôi phục ổn định, từ đó tích lũy thực lực, tuân theo mệnh lệnh Vương gia, xuất binh nhập quan... Nhưng hiện tại Bắc Sơn xuất hiện phản loạn, nếu không kịp thời xử lý, tất nhiên náo động sẽ càng lớn, kế sách nhập quan của Vương gia, chỉ sợ càng bị trì hoãn...!

Tề Vương vội hỏi:

- Sở Hoan, ngươi nói bây giờ nên làm thế nào?

- Cụ thể nên xử lý thế nào, xin Vương gia chỉ giáo.

Sở Hoan nói.

Tề Vương khẽ giật mình, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy Công Tôn Sở, vội hỏi:

- Sở Hoan, nếu như... Nếu như điều Công Tôn Sở đi Bắc Sơn, phải chăng có thể ổn định cục diện?

Lúc này Tề Vương trong lòng lo lắng, những lời này cũng là thuận miệng nói ra, tuy nhiên Sở Hoan sớm đã muốn để Công Tôn Sở đến Bắc Sơn nhậm chức, nhưng lại chưa đích danh đề cập với Tề Vương, trái lại là Lô Hạo Sinh bí mật nói với Tề Vương rằng rất có thể Sở Hoan sẽ phái Công Tôn Sở đến Bắc Sơn, nhất định phải ngăn cản việc này xảy ra, cho nên Tề Vương mới đề cử Lô Hạo Sinh đi.

Hôm nay Lô Hạo Sinh thất bại tan tác quay về, Bắc Sơn như rắn mất đầu, Tề Vương không khỏi nghĩ đến việc để cho Công Tôn Sở đi chữa cháy.

- Công Tôn Sở?

Sở Hoan cau mày nói:

- Tề Vương, ý của người là?

- Công Tôn Sở là người Tây Bắc, hơn nữa... Hơn nữa lại rất có tài, hôm nay Bắc Sơn có loạn, phái Công Tôn Sở đi phải chăng có thể giải quyết việc cấp bách này?

Tề Vương nói:

- Sở Hoan, lúc nãy ngươi cũng nói rồi, bên Bắc Sơn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hiện tại vẫn chưa biết, nếu như chỉ đòi quân lương chứ không phải binh biến, tùy tiện xuất binh, ngược lại sẽ khiến tình hình càng tệ hơn, chỉ là hiện tại cũng không thể ngồi nhìn không quản, cho nên... Cho nên phải chăng có thể để Công Tôn Sở đến Bắc Sơn xem sao?

Sở Hoan thở dài:

- Vương gia, nếu như đây là ý của người, Công Tôn Sở tất nhiên có thể đi. Chỉ là Lô Trưởng sử chỉ biết vội vàng trở về, ngay cả tình hình bên đó thế nào cũng không tìm hiểu rõ ràng, có lẽ chỉ là đòi quân lương, nhưng cũng có khả năng thực sự phát sinh binh biến. Công Tôn đại nhân lúc
này đi về đó cũng có phần nguy hiểm...!

- Vương gia...!

Công Tôn Sở chắp tay nói:

- Nếu Vương gia có lệnh, ty chức có xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ, chỉ có điều...!

- Chỉ có điều cái gì?

- Chỉ có điều hạ quan nên lấy danh nghĩa gì đến đó?

Công Tôn Sở cung kính nói.

Tề Vương hơi cau mày, Bùi Tích đã nói:

- Nếu Công Tôn đại nhân muốn đi Bắc Sơn đương nhiên không thể chỉ đến xem, nếu như có thể giải quyết vấn đề bên đó, tất nhiên là phải giải quyết vấn đề thật nhanh chóng... Chỉ có điều ngươi là Tri huyện của Việt Châu Tây Quan, căn bản không có quyền nói đến sự việc Bắc Sơn...!

Tề Vương do dự một chút, mới nói:

- Sở Hoan, theo ý kiến của ngươi, nên để Công Tôn Sở đến đó với danh nghĩa gì?

- Vương gia, Bùi Đại tướng quân nói rất đúng, nếu như chỉ là Tri huyện Việt Châu, cho dù đi Bắc Sơn, căn bản cũng không có quyền hỏi đến việc của Bắc Sơn, quan viên lớn nhỏ Bắc Sơn sẽn không đếm xỉa đến Công Tôn Sở.

Sở Hoan thần sắc nghiêm trọng:

- Danh không chính, tất ngôn không thuận...!

Dừng một chút hắn nói tiếp:

- Xử lý sự việc Bắc Sơn, chỉ có thể là Tổng đốc Bắc Sơn, hiện nay Lô Đại nhân vẫn là Tổng đốc Bắc Sơn cho nên hiện tại chỉ có hai con đường có thể chọn.

- Hai con đường?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Con đường thứ nhất, Lô Đại nhân quay về Bắc Sơn, làm rõ vấn đề bên đó. Nếu thực sự là binh biến, Vương gia bên này hạ lệnh, chúng ta lập tức xuất binh dẹp loạn. Nếu như chỉ vì đòi quân lương dẫn đến bạo động, Lô đại nhân thân là Tổng đốc, tất nhiên là phải nghĩ cách dẹp loạn tình thế, bất kể nói thế nào, trước khi chưa xác định được Bắc Sơn có binh biến, Tổng đốc Bắc Sơn bắt buộc phải trấn giữ Bắc Sơn.

Liếc nhìn Lô Hạo Sinh một cái:

- Lô Đại nhân, lời của ta ngài có hiểu không?

Lô Hạo Sinh thật không dễ dàng gì mới chạy thoát khỏi Bắc Sơn, nghe ý của Sở Hoan, có vẻ như muốn y quay về Bắc Sơn lần nữa thì cảm thấy sốt ruột, nhìn về phía Tề Vương, Tề Vương đã nhíu mày hỏi:

- Còn một con đường nữa thì sao?

- Phái Công Tôn Sở đi, lấy danh nghĩa của Tổng đốc Bắc Sơn.

Sở Hoan nói:

- Muốn Công Tôn Sở mạo hiểm đến dẹp loạn tình hình Bắc Sơn thì phải danh chính ngôn thuận giao quyền lực cho ông ta, chỉ có Tổng đốc Bắc Sơn mới có quyền lực như vậy, cho nên Vương gia có thể hạ lệnh, cất nhắc Công Tôn Sở đảm nhiệm Tổng đốc Bắc Sơn, tiến về Bắc Sơn dẹp loạn tình thế.

Lô Hạo Sinh khóe mắt run rẩy, định mở miệng phản đối, Sở Hoan đã nhìn về phía y:

- Lô Đại nhân, ngài có nguyện ý lập tức đi đến Bắc Sơn hay không? Việc không nên chậm trễ, không thể trì hoãn, ngài đã mắc phải sai lầm lớn, muốn đền bù thì bây giờ phải lập tức lên đường.

Tề Vương cũng không phải tên ngốc, gã đương nhiên hiểu rõ, Lô Hạo Sinh căn bản không thể xử lý việc Bắc Sơn, nếu không cũng không thất bại thảm hại mà quay về, hôm nay Bắc Sơn náo động, càng không thể ngồi nhìn không quản, gã hơi cau mày nói:

- Lô Trưởng sử xem ra không quen thuộc tình hình ở Tây Bắc, bây giờ bất thành, nên chỉ có thể để Công Tôn Sở tiến về Bắc Sơn rồi.

Công Tôn Sở lập tức đứng dậy, chắp tay nói:

- Ty chức tuân lệnh Vương gia.

- Vương gia, Công Tôn Sở có thể lập tức lên đường tiến về Bắc Sơn, nhưng vẫn còn một việc, bây giờ cũng xin Vương gia phán quyết.

Sở Hoan nói:

- Vương gia vừa mới phân công Lô Trưởng sử làm Tổng đốc Bắc Sơn, việc chưa được mấy ngày, rồi lại phái Công Tôn Sở là Tổng đốc tiến về Bắc Sơn, chúng ta biết rõ nguyên nhân trong chuyện này, nhưng trên dưới Bắc Sơn hiểu được nguyên nhân trong chuyện này lại không nhiều... Một số người không hiểu chân tướng, chỉ sợ sẽ cho rằng lệnh Vương gia thay đổi xoành xoạch, đường đường là Tổng đốc, đại tướng nơi biên cương, nhận đuổi qua loa như vậy, tất nhiên sẽ không ít người chê cười, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vương gia.

Tề Vương vội hỏi:

- Ngươi nói đúng lắm, Sở Hoan, việc đó nên làm thế nào?

- Vương gia, chỉ có một biện pháp.

Sở Hoan nói:

- Muốn bảo toàn danh dự của Vương gia thì phải xem Lô Trưởng sử có nguyện ý hy sinh vì Vương gia hay không.

Lô Hạo Sinh cau mày nói:

- Ngươi... Lời này của ngươi là có ý gì?

- Chúng ta có thể tuyên bố với bên ngoài, Lô đại nhân ngươi nhậm chức đi về Bắc Sơn, không phải là ý của Vương gia, mà chỉ là bản thân ngươi nhất thời hồ đồ, lợi dụng danh tiếng của Vương gia.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Kết quả là, Vương gia phái Công Tôn Sở đi sẽ không mang tiếng là thay đổi xoành xoạch, hơn nữa vẫn có nguyên danh dự và hy vọng, tuy nhiên, bởi vì Lô Đại nhân ngươi lợi dụng danh tiếng Vương gia, đương nhiên là phải chịu sự trừng phạt của Vương gia.

Lô Hạo Sinh bỗng nhiên biến sắc, thất thanh nói:

- Chuyện này...!

- Lô đại nhân chẳng lẽ không nguyện ý vì Vương gia tận trung?

Sở Hoan chậm rãi đứng dậy:

- Vương gia, phương pháp trừng phạt, hạ quan cũng đã hiểu rõ, tuy lợi dụng danh tiếng Vương gia, giả mạo Tổng đốc, tội ác tày trời, có thể xử lý tử hình, nhưng Lô Hạo Sinh đại nhân đã từng có công với Vương gia, cho nên sẽ mở một lối thoát. Lô đại nhân, ngài có hai con đường có thể chọn, con đường thứ nhất, trục xuất đến đại doanh quân Tây Bắc Nhạn Môn quan, bên Cam Tướng quân Cam Hầu, ta sẽ phái người đến thông báo với Cam Tướng quân, để ông ta quan tâm hơn tới ngài... Một cách khác, chỉ có thể tạm thời giam vào đại lao Hình bộ ti...!

Hai mắt nghiêm lạnh, nhìn chằm chằm vào Lô Hạo Sinh, hắn nói không hề có chỗ thương lượng:

- Lô đại nhân, ngài đồng ý chọn cách nào?

Mặt Lô Hạo Sinh trở nên trắng bệch, lui về phía sau hai bước, đối mắt với Sở Hoan, đột nhiên cười rộ lên, giơ tay chỉ Sở Hoan, nói:

- Sở Hoan, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, tất cả những việc này quả thực đều là quỷ kế của ngươi, hóa ra... Hóa ra ngay từ khi bắt đầu ngươi đã gài bẫy rồi...!