Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1555: Con sâu rượu áo đỏ




Thái độ Sở Hoan bình thản, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, hắn chậm rãi nói:

- Lô đại nhân, ngươi hiểu gì?

- Ta bây giờ đã hiểu ra, tại sao lúc trước ngươi không hề ngăn cản ta trở thành Tổng đốc Bắc Sơn.

Lô Hạo Sinh cười lạnh, nói:

- Tất cả đều là âm mưu của ngươi, trong lòng ngươi đã sớm biết, một khi ta tới Bắc Sơn, chắc chắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn, chỉ cần có chút sai lầm là sẽ tạo cơ hội cho ngươi.

- Cơ hội?

Sở Hoan nhìn Lô Hạo Sinh hỏi:

- Cơ hội gì?

Lô Hạo Sinh trầm giọng nói:

- Sở Hoan, đừng tưởng không ai biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ngươi... ngươi muốn làm Tây Bắc Vương, muốn khống chế cả ba đạo của Tây Bắc. Thiên Sơn đã có người của ngươi, ngươi lại muốn khống chế cả Bắc Sơn, Lô mỗ nhìn ra dã tâm của ngươi, bởi vậy mới chủ động xin
Vương gia cho đi Bắc Sơn.

Sở Hoan cười nói:

- Ý ngươi là, ngươi đi Bắc Sơn nhậm chức là để ngăn cản bản đốc khống chế Bắc Sơn?

- Lô mỗ mà không tranh thì chiếc ghế tổng đốc Bắc Sơn chắc chắn sẽ bị người của ngươi chiếm mất.

Lô Hạo Sinh gằn giọng nói:

- Ngươi cố ý để ta tới Bắc Sơn, chính là muốn nhìn thấy bản đốc phạm sai lầm, sau đó thừa cơ diệt trừ ta... Vương gia ở đây, ngươi cảm thấy e ngại, nên cố ý làm ra vẻ đại lượng, thực ra ngươi đã sớm có âm mưu phái người của ngươi đi Bắc Sơn, chẳng qua danh không chính ngôn không thuận, bởi vậy mới đợi ta phạm sai lầm, sau đó thừa cơ uy hiếp vương gia, để cho người của ngươi lên.

- Uy hiếp?

Sở Hoan nhíu mày, nhìn Tề Vương một cái, Tề Vương mặt biến sắc, gằn giọng nói:

- Lô trưởng sử, ngươi ăn nói hồ đồ gì vậy? Sở Hoan trung quân ái quốc, một lòng trung thành với ta, ngươi... ngươi đang ăn nói hồ đồ gì vậy?

- Vương gia, nếu Lô trưởng sử nói như vậy, hạ quan không dám đi Bắc Sơn nữa.

Công Tôn Sở thở dài nói:

- Sở đốc ngày đêm vất vả, một lòng trung thành với Vương gia, nhưng lại bị Lô đại nhân vu oan như vậy, hạ quan nghe mà cảm thấy thất vọng.

Rồi y nhìn Lô Hạo Sinh, nói:

- Lô đại nhân, ngươi nói Sở đốc ép buộc Vương gia điều ta tới Bắc Sơn, nhưng Sở đốc chưa từng tiến cử hạ quan với Vương gia, hôm nay cũng là nhờ Vương gia trọng dụng, định điều hạ quan đi, hạ quan thực sự không hiểu, hai từ “ép buộc” này do đâu mà có?

Bùi Tích cũng vuốt râu, chậm rãi nói:

- Lô đại nhân, ngươi nói Sở đốc đợi ngươi phạm sai lầm, lẽ nào Sở đốc có tài dự đoán tương lai, biết ngươi không tới Bắc Sơn chưa tới một ngày đã tháo chạy quay về? Vương gia vô cùng tin cậy ngươi, phái ngươi đi trấn giữ Bắc Sơn, chúng ta cũng hi vọng Lô đại nhân ngươi có thể làm cho tình hình Bắc Sơn ổn định trở lại, cùng với Sở đốc phục vụ Vương gia, đợi tới một ngày không xa cùng nghe theo hiệu lệnh của Vương gia, tiến vào quan nội diệt trừ phản tặc. Nhưng ngươi lại không thể nào quản lý nổi Bắc Sơn, bây giờ Sở đốc vì Vương gia mà đứng lên gánh vác trọng trách, ngươi lại buông lời hãm hại...

Rồi y đứng dậy, chắp tay hướng về phía Tề Vương:

- Vương gia, hành động của Lô đại nhân khiến chúng ta vô cùng thất vọng, mong đại nhân trả lại công bằng cho Sở đốc.

Mặt Lô Hạo Sinh trắng bệch, nhìn Tề Vương, chỉ thấy sắc mặt Tề Vương cũng xám xanh, bỗng nhiên cười lớn, nói:

- Vương gia, là bỉ chức vô dụng, không sai, bỉ chức mượn danh Vương gia, giả mạo tổng đốc, xử lý thế nào, mong Vương gia quyết định.

Tề Vương há miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Sở Hoan chậm rãi đứng dậy:

- Vương gia, người trong sạch thì ắt sẽ tự trong sạch, những lời nói của Lô đại nhân mong Vương gia minh xét. Nhưng tình hình khẩn cấp, không thể trì hoãn, Vương gia đã muốn điều Công Tôn Sở tới Bắc Sơn, hạ quan cho rằng, sáng sớm mai Công Tôn Sở cần lập tức lên đường.

Rồi nhìn Lô Hạo Sinh nói:

- Còn Lô đại nhân, chi bằng tạm giam vào ngục, sau này sẽ xử sau?

Tề Vương lúc này đầu óc hoàn toàn trống rỗng, biến cố này đến quá bất ngờ, gã nhất thời vẫn chưa kịp suy xét cẩn thận, chỉ biết nói:

- Tất cả... tất cả đều do ngươi xử lý, nhưng... Lô trưởng sử rất trung thành với bản vương, hơn nữa...

- Vương gia yên tâm, hạ quan đảm bảo Lô đại nhân sẽ bình an vô sự.

Sở Hoan nói:

- Tạm thời giam Lô đại nhân vào đại ngục, đợi tới khi Công Tôn Sở ổn định được đại cục của Bắc Sơn, chúng ta lấy một lý do nào đó thả Lô đại nhân ra là xong.

Tề Vương gật đầu nói:

- Được, cứ... cứ làm vậy đi.

Lô Hạo Sinh sửa sang lại quần áo, quỳ lạy Tề Vương, cung kính nói:

- Vương gia, bỉ chức đi trước, Vương gia hãy tự bảo trọng...

Tề Vương nhìn Lô Hạo Sinh một cái, rồi quay đầu đi, không nói gì.

Bùi Tích gọi người đến dẫn Lô Hạo Sinh đi, tiếp đó Sở Hoan căn dặn Công Tôn Sở chuẩn bị ngay trong đêm, sáng sớm sau lập tức lên đường đi Bắc Sơn. Đợi tới khi Công Tôn Sở và Bùi Tích đều đã lui về, Sở Hoan mới nhìn Tề Vương, hỏi:

- Vương gia, phải chăng ngài không hài lòng với việc bắt giam Lô đại nhân?

- Không... không!

Tề Vương ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, cười khổ nói:

- Chẳng qua là hắn đã cùng bản vương trải qua bao gian khổ mới tới được Tây Bắc, không ngờ...

Sở Hoan cũng thở dài, nói:

- Vương gia, lúc trước hắn đi Bắc Sơn, ta đã lo sẽ xảy ra chuyện... Ta vốn cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, nhưng không ngờ lại vẫn xảy ra. Vương gia, Lô Hạo Sinh tháo chạy khỏi Bắc Sơn, chuyện này rất nhanh sẽ lan truyền ra, hôm nay bắt giam Lô đại nhân, xét cho đến cùng cũng là vì Vương gia.

- Ồ?

- Lô Hạo Sinh là quan ở kinh thành, quan ở kinh thành hoàn toàn khác quan ở địa phương, hắn không hề cơ kinh nghiệm ở địa phương, hơn nữa lại không hề có nền móng gì ở Tây Bắc, muốn ổn định tình hình của Bắc Sơn, gần như là không thể.

Sở Hoan thở dài:

- Nhưng Vương gia muốn cho hắn cơ hội, ta đương nhiên cũng không thể nói gì được, bây giờ hắn tới Bắc Sơn chưa được ba ngày đã tháo chạy. Theo ta được biết, ở Bắc Sơn hắn đã tuyên bố với đám quan lại rằng hắn do Vương gia phái tới, Vương gia thử nghĩ xem, Lô đại nhân không hề có tài quản lý địa phương mà vương gia lại điều một người như vậy tới, quan lại Bắc Sơn sẽ nghĩ gì?

Tề Vương nhíu mày, Sở Hoan khẽ nói tiếp:

- Thứ cho ta nói thẳng, bọn chúng sẽ không nói Lô đại nhân bất tài vô dụng, mà chỉ nói Vương gia không biết nhìn người. Điều này sẽ làm tổn hại lớn tới thanh danh của Vương gia, bởi vậy chỉ có thể nói là Lô đại nhân mạo danh đi nhậm chức, như vậy thì tất cả mọi người sẽ biết Lô đại nhân không phải do Vương gia phái tới. Thanh danh của Vương gia nhờ vậy cũng sẽ được giữ gìn, uy tín cũng không bị tổn hại.

- Thì ra là thế?

Tề Vương hiểu ra:

- Sở Hoan, ý ngươi là, ngươi trừng phạt Lô trưởng sử là để giữ gìn thanh danh cho bản vương?

- Cho dù người khác nói gì, ta cũng phải tận tâm bảo vệ Vương gia.

Sở Hoan nhìn Tề Vương:

- Vương gia, Lô đại nhân nói ta mưu đồ bất chính, muốn làm Tây Bắc Vương, không biết trong lòng Vương gia nghĩ gì?

Tề Vương vội nói:

- Hắn ăn nói hồ đồ, người khác không hiểu ngươi, lẽ nào bản vương còn không hiểu sao? Ngươi trung thành với bản vương, bản vương trong lòng biết rõ.

Sở Hoan khẽ mỉm cười, nhìn Tề Vương, nói:

- Vương gia, ta xưa nay luôn coi ngài như bạn, cũng giống như ngài luôn coi ta như bạn. Trước đây là bạn, bây giờ là bạn, sau này cũng sẽ vẫn là bạn.

Tề Vương lập tức nói:

- Đúng, ngươi là... ngươi là bạn tốt nhất của bản vương.

Sở Hoan không ở lâu thêm tại vương phủ, cáo từ ra về. Vương phủ hoàn toàn tĩnh lặng, sau khi Sở Hoan lui đi, Tề Vương ngồi im trên ghế, ánh mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối ngoài cửa.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tề Vương bỗng nắm lấy chén trà ở trên bàn, đập mạnh xuống đất, chén trà vỡ tan tành. Tôn Đức Thắng từ ngoài cửa vội chạy vào, nhìn thấy vậy vội nói:

- Vương gia, người...

Rồi tiến lên, quỳ xuống:

- Người phải bảo trọng thân thể.

Tề Vương hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, như đang tự nói với mình:

- Bảo vệ thanh danh của bản vương? Coi bản vương là kẻ ngốc sao? Tại sao lại phải giam Lô Hạo Sinh lại? Sở Hoan, ngươi... ngươi làm bản vương quá thất vọng.

Ở ngoài cửa, Lăng Sương nghe thấy tiếng động cũng đã chạy tới, nhìn thấy Tôn Đức Thắng đã đi vào trong nên không vào nữa, quay đầu định đi, nghe thấy Tề Vương lẩm bẩm như vậy, không kìm được quay đầu lại, nhìn bóng Tề Vương, đôi mày khẽ chau lại, ánh mắt cũng tràn ngập sự lo âu.

Sở Hoan rời khỏi vương phủ, vốn định quay về phủ tổng đốc, nhưng tới đầu một con ngõ nhỏ, hắn bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn vào trong con ngõ, do dự trong giây lát rồi quay lại bảo đám thuộc hạ quay về phủ trước, hắn muốn đi loanh quanh một mình một lúc. Kỳ Hoành định đi theo, nhưng Sở Hoan cũng lệnh cho gã quay về, Kỳ Hoành không dám kháng lệnh, đành cho những người khác về trước, chỉ dẫn theo hai người, từ xa bám theo Sở Hoan.

Sở Hoan xem ra có tâm sự trong lòng, rẽ vào trong ngõ, con ngõ này rất vắng vẻ. Kỳ Hoành đi theo sau một đoạn đường mới thấy Sở Hoan dừng lại trước một căn nhà, buộc ngựa ở trước cửa, tiến lên gõ cửa, không thấy ai mở cửa, rồi thấy Sở Hoan đi vòng vào con ngõ nhỏ cạnh nhà.

Nơi Sở Hoan dừng lại chính là Tây Phong quán, đã lâu lắm rồi hắn không tới đây. Nơi đây chính là quán ăn nhỏ của Ngọc Hồng Trang, sau khi Hoàng Như Hổ bị Dạ Xoa Vương giết hại, quán ăn nhỏ này lại càng trở nên vắng lặng, tấm biển trên cửa đã vô cùng cũ kỹ, Sở Hoan nhìn qua khe cửa, dưới ánh trăng hắn nhìn thấy bàn ghế đều kê lại hết một chỗ, quán ăn này như không hề kinh doanh.

Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, cũng không biết Ngọc Hồng Trang đã rời đi hay chưa. Hắn biết khá rõ bài trí của quán ăn, biết rằng ở phía trong còn có phòng ở. Hắn đi qua con ngõ nhỏ hẹp, nhảy qua tường vào trong, bốn phía đều vô cùng tĩnh lặng, nhớ rằng phòng ở của Ngọc Hồng Trang ở phía trong, hắn đi vào, nhìn thấy trong phòng có ánh đèn, trong lòng mới yên tâm. Ghé mắt vào cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên bàn có một ngọn đèn, ngoài ra trên mặt bàn còn có bốn năm bầu rượu đứng nằm nghiêng ngả, Ngọc Hồng Trang mặc áo màu đỏ, đang ngồi cạnh bàn, gục người xuống bàn nằm im, dường như đã ngủ say.

Sở Hoan khẽ nhíu mày, tiến đến đẩy cửa, cửa không hề khóa, hắn tiến vào trong phòng, lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khắp phòng, dưới chân chỗ nào cũng có bình rượu nằm ngổn ngang, dường như đều đã bị uống sạch. Trong lòng hắn khẽ kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào tất cả chỗ rượu này đều do Ngọc Hồng Trang uống. Hắn tiến tới cửa phòng trong, khẽ gõ cửa, vẫn không có động tĩnh gì, nhíu mày đẩy cửa bước vào, trong phòng lại là mùi rượu nồng nặc bốc lên. Sở Hoan đưa tay lên quạt quạt trước mũi, không kìm được tự lẩm bẩm:

- Sao lại biến thành con sâu rượu thế này?