Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 209: Phúc họa




Ngày vạn chúng chăm chú rốt cuộc tới đúng hẹn, ngày cuối cùng bình chọn ngự tửu, cũng là ngày toàn bộ phủ Vân Sơn náo nhiệt nhất. Sáng sớm ngày mới, người trong tửu đạo đã kết đội tới sân bình chọn rượu thành tây tụ tập, giống như từng dòng suối, cuối cùng chảy tới biển lớn. Lúc hừng đông, sân bình chọn rượu đã bị chen chúc ba tầng trong ba tầng ngoài chật như nêm cối.

Tuy rằng đông gia của mười tửu phường lớn cùng với quan viên chủ trí còn chưa tới sân, nhưng tửu giới Tây Sơn Đạo hôm nay quyết đấu đỉnh cao vẫn khiến cho người ta vô cùng hưng phấn.

Từ trước rất lâu bình chọn ngự tửu đã bắt đầu trở thành một đề tải náo nhiệt của phủ Vân Sơn, phố lớn ngõ nhỏ trà lâu tửu quán đều có người thảo luận cuối cùng mũ quan rơi vào nhà nào.

Tuy rằng vài ngày gần đây, tiếng hô Thiên Diệp Hồng Phương gia Hãn Châu đoạt giải quán quân vượt xa đối thủ một mất một còn rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền, nhưng chưa đến giờ phút cuối cùng, ai cũng không dám nói Thiên Diệp Hồng thật sự bảo vệ ngôi vương thành công.

Tuy rằng Hòa Thịnh Tuyền gặp khó khăn, nhưng người trong tửu đạo cũng đều biết rượu ngon Tô gia quả thật không giống bình thường, hơn nữa tới lúc quyết đấu cuối cùng rồi, ai có thể khẳng định Tô gia không thể có nghịch chuyển lớn.

Bên ngoài hàng rào gỗ, mọi người đều nghị luận, bốn phía bị bao quanh, thậm chí có người mang bàn đến, đứng lên bàn ở phía sau mọi người mà xem, người vây xem đâu chỉ mấy ngàn.

Vì đề phòng bất ngờ, phủ Tổng đốc đặc biệt điều tới một đội Cấm vệ quân, lúc này trận địa sẵn sàng đón quân địch, đề phòng bất ngờ xảy ra.

Dựa theo quy củ, buổi sáng chọn bốn vị trí đầu từ mười tửu phường lớn, buổi chiều lại do Quang Lộc Tự Thiếu Khanh tự mình trình diện, từ giữa chọn ra hai loại rượu, tới buổi tối, là công bố người thắng lợi cuối cùng.

Buổi sáng bình chọn, vẫn là do mười tên danh gia tửu đạo cùng chọn ra bốn vị trí đầu, trong lòng mọi người, trong bốn vị trí đầu, ít nhất hai vị trí là ván đã đóng thuyền, Thiên Diệp Hồng của Phương gia và rượu Trúc Thanh của Tô gia tuyệt đối đi vào bốn vị trí đầu, trên thực tế thậm chí mọi người kết luận, đến cuối cùng thực sự so đấu, kỳ thật chính là hai nhà này, điều này cũng thu hút ánh mắt của mọi ngượi.

Thiên Diệp Hồng của Phương gia đã liên tục đạt được danh ngự tửu, cũng là tửu phường đứng đầu ở tây Phương Đạo, mà rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền là ông vua không ngai, lần trước chỉ thất bại trong gang tốc, kỳ thật không ít người vẫn hy vọng lúc này Hòa Thịnh Tuyền có thể đoạt giải nhất, đặc biệt đám khách rượu bản thổ phủ Vân Sơn, trong lòng ít nhiều vẫn thiên hướng Hòa Thịnh Tuyền, du sao cũng là cùng một thủ phủ, nếu Hòa Thịnh Tuyền có thể thắng được, cũng tương đương cho phủ Vân Sơn thể diện thật lớn.

Hôm nay là ngày cuối cùng đại hội bình chọn rượu, cũng là một ngày kéo dài nhất, mọi người cũng biết được này người ta tấp nập, mà một số thương gia linh mẫn cũng nhạy bén bắt được cơ hội kinh doanh lần này, buôn bán các loại đồ ăn thức uống bên ngoài hội trường, tiếng rao hàng cũng lập tức vang lên bốn phía hội trường.

Thời gian bình chọn buổi sáng không tính quá dài, chưa đến buổi trưa, đã dựa theo bình chọn của mười tên tửu sư chọn ra bốn tửu phường đứng đầu, phân biệt là Diệu Thảo Đường Hãn Châu, Hòa Thịnh Tuyền Vân Sơn, Tề Mậu Phường Vân Sơn, Nhất Phẩm Đường Hán Châu.

Tề Mậu Phường giống như Hòa Thịnh Tuyền, cũng có danh hiệu ở phủ Vân Sơn, rượu không kém, nhưng vẫn có chênh lệch không nhỏ với Hòa Thịnh Tuyền, lần bình chọn ngự tửu trước, Tề Mậu Phường khó khăn lắm mới tiến vào trước mười, lúc này có thể tiến vào trước bốn, đã có được tiến bộ không nhỏ.

Bốn tửu phường lớn Tây Sơn Đạo được chọn ra, mọi người vây xem hưng phấn, có người uể oải thất vọng, cũng có người tay nắm chân dậm.

Kết quả đi ra, trong lòng những người đặt cược đánh bạc tự hiểu được mình thắng hay thua, cảm xúc biểu hiện ra ngoài tự nhiên cũng khác nhau rất lớn.

Mãi đến giữa trưa, mọi người mới nghe được một tiếng hô, một cỗ kiệu đi tới sân bình chọn rượu trong vòng vây của mọi người. Người hơi thông minh một chút liền có thể đoán được, xuất hiện lúc này, đó là chủ trì cuối cùng của lần bình chọn ngự tửu này, là Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Thẩm Kính đến từ kinh thành, bình chọn ngự tửu tiếp theo, chính là do người này quyết định.

Khi nhìn thấy Thẩm Kính xuống kiệu, mọi người còn ôm một chút kỳ vọng cuối cùng đối với Hòa Thịnh Tuyền đều không còn, không ít người cảm thấy, bình chọn tiếp theo, có lẽ chỉ qua loa mà thôi.

Tâm tình Thẩm Kính lúc này thật sự vui sướng, thời tiết hôm nay hơi âm trầm, nhưng tâm tình của gã lại tốt lắm.

Từ Tòng Dương trở về đêm trước khi xác định ngự tửu cuối cùng, Thẩm Kính còn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì biểu hiện sự vô sỉ của mình, thậm chí còn tự mình bái kiến Từ Tòng Dương, bày ra bộ dạng mời Từ Tòng Dương đến xem việc trọng đại này.

Nhưng Từ Tòng Dương lấy công vụ bận rộn chối từ, chỉ dặn Thẩm Kính tận tâm làm việc là được.

Kết quả như vậy, Thẩm Kính tự nhiên rất muốn, chuyện gã lo lắng nhất, đó là Từ Tòng Dương nhúng tay vào việc này, hiện giờ Đại học sĩ Từ Tòng Dương căn bản không hỏi tới việc này, chẳng khác nào mình có thể giải quyết dứt khoát đại hội bình chọn rượu.

Đêm qua gã bí mật gặp gỡ với Phương Chính Hạo, từ trong miệng Phương Chính Hạo đã biết được đã phái người đưa đôi hoa tỷ muội tới kinh thành, hơn nữa Phương Chính Hạo lại ra tay hào phóng, cho gã thù lao đủ vừa lòng, ngồi cầm tiền vàng mỹ nhân, trong lòng Thẩm Kính tự nhiên vô cùng khoái hoạt.

Ngoại trừ Thẩm Kính, tiến tới còn có quan viên lớn nhỏ của Lễ Bộ Ti và Hộ Bộ Ti phủ Vân Sơn, tuy rằng chức quan của Thẩm Kính ở kinh thành không tính là gì, nhưng ở địa phương vẫn là quan lớn, mọi người của Lễ Bộ Ti và Hộ Bộ Ti đều cưỡi ngựa theo tới, đi ở hai bên.

Bốn phía hội trường vẫn vô cùng náo nhiệt, trước khi bắt đầu thi đấu buổi chiều, hai diễn viên chính của lần bình chọn rượu này rốt cuộc xuất hiện.

Dẫn đầu đến chính là Đại công tử Diệu Thảo Đường Hãn Châu Phương Chính Hạo, một thân áo gấm màu xanh, lưng thắt đai lam, đầu đội mũ vuông, nhìn qua tràn đầy quý khí. Trong vô số ánh mắt, Phương Chính Hạo tự nhiên, phóng khoáng đi vào hội trường, tôi tớ đi theo hai bên người gã, trong ta cầm một vò rượu trang trí tới cực điểm, chỉ coi vò rượu vô cùng tinh mỹ kia, mọi người liền cảm thấy rượu chứa trong đó chắc chắn là nhất đẳng.

Trong hội trường, chỗ ngồi đông gia tửu phường chỉ còn lại bốn nhà, Trần đông gia Tề Mậu Phường và Tiếu đông gia Nhất Phẩm Đường đã sớm đến, trong bình chọn mười lấy bốn, ngoại trừ Diệu Thảo Đường cùng Hòa Thịnh Tuyền ra, hai nhà này kỳ thật cũng không thể nắm chắc đi vào trước bốn, trên thực tế tiến vào trước bốn đã khiến bọn họ đạt được mục tiêu cao nhất.

Phương Chính Hạo vừa tới, Trần đông gia và Tiếu đông gia liền đứng dậy, cùng chắp tay với Phương Chính Hạo, đơn giản là chúc mừng tiến vào trước bốn. Phương Chính Hạo tự nhiên không thiếu được nói hai câu, nhưng trong mắt không nhìn tới hai nhà này.

Trái lại gã lưu tâm xem vi trí Hòa Thịnh Tuyền, là một vị lão giả ngồi đó, cũng nhận được là lão quản gia Tô phủ. Gã đắc ý tiến tới chắp tay cười nói:

- Chúc mừng chúc mừng, Hòa Thịnh Tuyền có thể đi vào bốn danh tửu đứng đầu, quả nhiên thật đáng mừng!

Gã chắp tay rất tùy ý, có chỉ có thể xem như lễ ngang hàng, không hề tôn trọng đối với tiền bối. Lúc này Tô bá trấn thủ ở đây, cũng đại biểu cho Tô gia, Phương Chính Hạo cấp bậc lễ nghĩa không đủ, cũng là có vài phần khinh miệt đối với Hòa Thịnh Tuyền.

Tô bá đứng dậy, quả thật hoàn lễ, cười nói:

- Hòa Thịnh Tuyền chúng ta tiến vào nhóm bốn danh tửu đứng đầu, đúng với tên tuổi, cũng không tính chuyện vui lớn gì.

Lão lập tức vuốt râu cười nói:

- Chẳng qua quý phường có thể tiến vào trước bốn, quả thật khiến chúng ta nghĩ không tới.

Phương gia và Tô gia hiềm khích rất sâu, Tô Lão đông gia hậm hực mà chết, về nguyên nhân, Phương gia cũng không thoát được liên hệ. Mối thù truyền kiếp sớm sinh ra, hiện giờ Phương gia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khi Hòa Thịnh Tuyền Tô gia gặp khó khăn, quy mô xâm chiếm thị trường rượu Vân Sơn, thậm chí còn lợi dụng thủ đoạn ti tiện hủy diệt tửu vương của Hòa Thịnh Tuyền, trong lòng hai bên đều coi đối phương là địch nhân lớn nhất, thủy hỏa bất dung.

Tô bá tính tình trầm ổn, tuy rằng không đến mức trên mặt không nể mặt, nhưng vài câu châm chọc, cũng là chuyện trong tình lý.

Phương Chính Hạo cũng không tức giận, chỉ mỉm cười thản nhiên nói:

- Lão nhân gia, miệng lưu loát không bằng chân tay lưu loát.

Gã ghé sát vào, thấp giọng nói:

- Nhìn thấy lão nhân gia, ta liền nghĩ tới Hòa Thịnh Tuyền các ngươi. Hòa Thịnh Tuyền hiện giờ, giống như ngươi vậy, tuổi già sức yếu, thời gian không nhiều… Ha ha, Tô Lâm Lang vẫn sợ hãi mất mặt, cho nên không dám ra mặt hay không?

Tô bá rất bình tĩnh nhìn Phương Chính Hạo, hạ giọng nói:

- Phương Đại công tử, ta lại có hai câu muốn nói với ngươi, lại không biết ngươi nghe có vào được hay không?

Tâm tình Phương Chính Hạo hiện giờ không tồi, thản nhiên cười nói:

- Ta thích nhất nghe người già nói chuyện, chẳng sợ nói mê sảng, cũng sẽ có vài phần đạo lý, có gì nói, ngươi cứ nói, ta chăm chú lắng nghe!

Tô bá chậm rãi nói:

- Lão Tử có câu, họa hề phúc y, phúc hề họa y, vạn sự vạn vậy, chưa bao giờ có định sổ nhất định.

Lão chỉ nhìn màn trời âm trầm, nhẹ nhàng hỏi:

- Phương Đại công tử, theo ý kiến của ngươi, hôm nay trời mưa, hay là không mưa?

Phương Chính Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lúc này đang buổi chiều, nhưng sắc trời rất âm trầm, bầu trời có mây đen by qua, gió lạnh từng đợt, xem bộ dáng, dường như thật sự sẽ đổ mưa, nhưng ngẫu nhiên mây đen xẹt qua, lại lộ ra một tia sáng.

Phương Chính Hạo nhíu mày.

Tô bá mỉm cười nói:

- Đại công tử nói không nên lời?

Lão khẽ thở dài:

- Không sai, thật ra vạn vật trên đời này, đạo lý cũng giống như khí trời hôm nay, ngươi không kết luận được trời mưa hay không, tựa như không thể kết luận được con đường phía trước của mình rốt cuộc như thế nào. Gần đây Hòa Thịnh Tuyền ta tai họa nhiều lần, nhưng ai có thể nói không có phúc lớn theo tới? Mà Diệu Thảo Đường của Đại công tử gần đây náo nhiệt phủ Vân Sơn, nhìn qua hết sức náo nhiệt, nhưng ai có thể cam đoan dưới phúc lớn không cất giấu đại họa?

Mày Phương Chính Hạo nhăn càng chặt, Tô bá nói dưới đại phúc của Diệu Thảo Đường gã cất giấu đại họa, điều này khiến cho Phương Chính Hạo rất không thoải mái trong lòng, cười lạnh nói:

- Nói lời bậy bạ, cũng không biết ngươi đang nói cái gì.

Tô bá bình tĩnh nói:

- Đối nhân xử thế lưu một đường, ép người quá đáng có đôi khi trái lại đẩy mình vào đường cụt!

Nói xong câu đó, Tô bá không còn lời gì, chậm rãi ngồi xuống.

Phương Chính Hạo ghé sát vào, thấp giọng cười lạnh:

- Hôm nay Diệu Thảo Đường ta cố tình không lưu một đường, Hòa Thịnh Tuyền các ngươi muốn đấu với Diệu Thảo Đường ta? Chuyện rất hay, hôm nay để mọi người chứng kiến, nhìn Hòa Thịnh Tuyền các ngươi một lần nữa bị Diệu Thảo Đường ta dẫm nát dưới chân.

Vẻ mặt gã đắc chí, lạnh lùng nói:

- Lần trước bị thua, các ngươi còn có thể tới một lần nữa, nhưng ta dám cam đoan, lúc này bị thua, từ nay về sau Hòa Thịnh Tuyền ngươi rời khỏi tửu giới, tửu giới Đại Tần, sẽ không còn tên tuổi Hòa Thịnh Tuyền!