Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 407: Cố nhân




Sở Hoan dường như hiểu được cái gì, vội vàng đi đến đẩy cửa ra. Đây đúng là phòng thẩm vấn của Tây Môn công sở, bên trong có sáu bảy người. Vương Phủ mang theo vài tên Võ Kinh vệ đang thẩm vấn, nhìn thấy Sở Hoan tiến vào, Vương Phủ mày giãn ra, đứng dậy, chắp tay nói:

- Đại nhân, sao ngài lại tới đây? Đang muốn thẩm vấn xong thì đưa khẩu cung qua cho đại nhân. Chỉ có điều hai kẻ này không nói thật, các huynh đệ đang muốn cho bọn hắn nếm mùi đau khổ chút.

Gã chưa dứt lời, chợt nghe một tên “kẻ cắp” lớn tiếng nói:

- Sở huynh đệ, ngươi rốt cuộc đã tới!

Sở Hoan thấy hai người bị trói gô chân tay vào hai cây gỗ. Bên trái là một người bịt mắt, là một gã độc nhãn, người bên phải dáng thấp bé, hình thức xấu xí. Người một mắt nhìn còn đỡ, người thấp bé mặt mũi bầm dập, khóe miệng rỉ máu, đã chịu không ít khổ sở.

- Bạch huynh?

Sở Hoan nhìn thấy người một mắt kia không khỏi cả kinh nói:

- Sao ngươi lại ở chỗ này?

Người một mắt kia không phải ai khác, chính là Bạch Hạt Tử mà Sở Hoan lúc ở Vân Sơn Phủ đã từng kết bằng hữu.

Mấy người Vương Phủ thấy Sở Hoan gọi người một mắt là "Bạch huynh", đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh liền là hiểu được, Sở Hoan quả thực có quen biết người một mắt, người này đúng là không nói sai.

Bạch hạt tử cười nói:

- Sở huynh... Sở đại nhân, tới thật sự là đúng lúc, nếu trễ chút, một con mắt của ta sợ rằng đã bị phế, thành người mù hoàn toàn.

Vương Phủ biết đã hiểu lầm, vài tên Võ Kinh vệ vẻ mặt đều xấu hổ, ngơ ngác nhìn nhau. Vương Phủ hơi sửng sốt, khua tay nói:

- Mau... Mau cởi trói,

Mấy người vội vàng tiến lên, ba chân bốn cẳng cởi dây trói. Bạch hạt tử duỗi duỗi chân tay, cười nói:

- Mấy vị quan gia tay chân thật sự là độc, buộc đích thực rắn chắc.

Vương Phủ đã hướng Bạch hạt tử chắp tay, lúng túng:

- Vị huynh đài này, đều là hiểu lầm.

Rồi gã quay sang Sở Hoan nói:

- Đại nhân, thuộc hạ không biết... Ai, kính xin đại nhân giáng tội.

Sở Hoan nói:

- Vương Công sở đầu không cần tự trách, nếu không phải ngươi có tâm chiếu cố, cũng sẽ không quản việc này. Ngươi là quan tâm đến Sở Hoan ta, nên mới dụng tâm chiếu ứng.

Vương Phủ thấy Sở Hoan hiểu được tâm ý của mình, nhẹ nhàng thở ra. Bạch hạt tử cũng đã hướng Sở Hoan chắp tay nói:

- Sở đại nhân, cuối cùng cũng gặp ngài rồi. Gặp được ngài, thật không dễ dàng.

Dù sao cũng là người cố hương, Sở Hoan gặp Bạch hạt tử, lập tức sinh ra cảm giác thân thiết, cười nói:

- Bạch huynh làm sao đến đây kinh thành?

Hắn liếc người xấu xí bên cạnh. Người nọ bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn thấy có chút quen thuộc, tuy nhiên Sở Hoan nhất thời không nhớ nổi người này là ai, cau mày nói:

- Bạch huynh, vị này là…?

Người kia đã cướp lời nói:

- Sư phụ, là ta, là ta!

- Sư phụ?

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Vị bằng hữu này thực hay nói giỡn, ta dường như không nhận ra các hạ.

Vương Phủ vừa nghe đến đây liền chỉ vào người kia nói:

- Tốt, quả nhiên là giả mạo đấy. Coi bộ dạng ngươi cũng biết không phải là người tốt, dám giả mạo là đồ đệ của Công phó đại nhân. Các huynh đệ, đến, khiến tiểu tử này tỉnh táo lại.

Vài tên Võ Kinh vệ xoa tay, chuẩn bị động thủ, Bạch hạt tử vội ngăn lại nói:

- Chư vị chậm động thủ.

Gã nhíu mày, liếc người nọ một cái, hỏi:

- Sở đại nhân thật sự không biết người này? Ta lần này vào kinh, người này một mực nói mình là đồ đệ của ngài, muốn theo ta vào kinh, chẳng lẽ hắn lừa gạt ta?

Người nọ thấy thế, vẻ mặt đau khổ nói:

- Sư phụ... à, Sở đại nhân, ngài không nhớ rõ ta? Ta là Tôn Tử Không muốn bái ngài làm thầy, ngài có nhớ không? Ta là người của Bát Lý Đường đã được ngài đổi thành Chính Khí đường đó.

Sở Hoan ngẩn ra, mơ hồ nhớ tới dường như là có một người như vậy, nhớ rõ người này dường như am hiểu khẩu kỹ, hơn nữa đi bộ tốc độ cực nhanh, đánh giá vài lần, ngạc nhiên nói:

- Ngươi là Tôn Tử Không?

Tôn Tử Không mặt sưng húp, Sở Hoan đối với tướng mạo của gã cũng không rõ ràng lắm, lúc này tự nhiên không nhận ra.

Tôn Tử Không vội đáp:

- Đúng là đúng là, sư phụ, ngài nhớ ra rồi.

- Sở đại nhân, hắn quả nhiên là đồ đệ ngài?

Bạch hạt tử đã nắm chặt tay, cười lạnh nói:

- Hắn dọc theo đường đi đều nhận là đồ đệ của ngài, ta nửa tin nửa ngờ, nếu là hắn dám gạt ta, ta hiện tại đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

Bạch hạt tử nắm tay lại như một cái chùy, Tôn Tử Không không kìm lòng nổi rụt rụt cổ lại, tội nghiệp nhìn Sở Hoan.

Sở Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:

- Mặc dù không phải là đồ đệ, nhưng cũng là cố nhân.

Dù sao, Tôn Tử Không cũng là người cùng quê, đường xá gian khổ đi vào kinh thành, coi như là có tâm.

Tôn Tử Không nghe Sở Hoan nói như vậy, mới nhẹ nhàng thở ra. Vương Phủ nghe Tôn Tử Không cũng là người quen của Sở Hoan, lúc này mới sai người đi lấy thuốc trị thương, thoa lên mặt Tôn Tử Không một ít thuốc. Tôn Tử Không tuy rằng bị Võ Kinh vệ đánh một trận, nhưng cũng chỉ là bị thương tổn chút ngoài da.

Từ phòng thẩm vấn đi ra, Vương Phủ sai người ta dâng trà đến, Sở Hoan lúc này mới hỏi Bạch hạt tử:

- Bạch huynh, các ngươi làm sao tới kinh thành? Thế nào mà biết phủ đệ của ta?

Bạch hạt tử vội vàng từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, nói:

- Sở đại nhân, đây là Tô Đại đông gia sai ta cho ngươi mang tới. Thư của ngài nàng đã nhận được, đây là hồi âm của nàng.

Gã dừng một chút, lại nói:

- Đại nhân tới kinh, ta cũng mãi sau này mới biết, không đuổi kịp, vẫn ảo não. Đại nhân vào kinh thành, kinh thành quá lớn, ta cũng biết nếu tùy tiện tới tìm, không biết đại nhân cụ thể ở chỗ nào, chẳng khác gì tìm kim đáy bể.

Sở Hoan giải thích nói:

- Vốn là muốn cáo biệt Bạch huynh, nhưng vào kinh vô cùng vội vàng, cho nên không có thời gian đến từ biệt. Bạch huynh đừng để trong lòng.

Bạch hạt tử cười nói:

- Sau ta ngẫm nghĩ một chút, biết đại nhân nếu ở kinh thành sau khi thu xếp xong nhất định sẽ viết thư về nhà. Ta phải làm phiền Diệp đại tẩu, một khi có đại nhân tin tức, liền làm cho người nói cho ta biết một tiếng, vì thế còn để lại người ở phủ thành chờ đợi tin tức đại nhân.

Sở Hoan biết Bạch hạt tử nói Diệp đại tẩu chính là Tố Nương, vuốt cằm nói:

-Bạch huynh thật là có tâm.

Hắn cầm lấy thư nhà, nghe Bạch hạt tử tiếp tục nói:

- Diệp đại tẩu quả thực cho người thông tri cho ta, sau đó, Diệp đại tẩu giới thiệu ta đi gặp Tô Đại đông gia. Tô Đại đông gia biết ta muốn vào kinh, liền để cho ta đem phong thư này mang tới.

Sở Hoan mở ra thư, bên trong đúng là bút tích của Lâm Lang. Bên trong thật ra viết không ít nội dung, nói một chút về tửu phường hiện giờ thế nào, lại có đề cập đến Sở Lý thị và Tố Nương, chỉ nói mọi chuyện đều tốt, không cần lo lắng. Ngoài ra còn dặn Sở Hoan ở trong kinh phải chăm lo chính mình, làm việc phải cẩn thận vân vân, giữa những hàng chữ, tất nhiên là lộ ra nhu tình vô hạn. Sở Hoan nhìn nét chữ trong lòng dâng lên cảm xúc.

Hắn biết Lâm Lang làm việc chu đáo, có Lâm Lang ở Vân Sơn phủ, hơn nữa còn có Vệ Thiên Thanh chiếu cố, người nhà hẳn là mọi chuyện đều tốt.

Nhận được thư của Lâm Lang, biết người nhà hết thảy không việc gì, Sở Hoan tâm tình thật tốt, hỏi:

- Bạch huynh các ngươi vào kinh khi nào? Đã ăn uống gì chưa?

Hắn thanh âm chưa dứt, bên tai truyền đến tiếng bụng sôi, quay đầu nhìn, chỉ thấy Tôn Tử Không trên mặt đã thoa lên thuốc trị thương đang ngượng ngùng cúi đầu.

Bạch hạt tử cũng có chút xấu hổ:

- Kỳ thật chúng ta sau khi vào kinh thành, dựa theo lời Tô Đại đông gia chỉ dẫn, thẳng đến phủ đệ của Sở đại nhân, vừa gõ cửa, trong nhà có một cô nương hỏi chúng ta là ai, chúng ta đã nói tìm ngài, nhưng cô nương kia nói ngài không ở trong phủ, không mở cửa. Ta cùng Tôn Tử Không cũng chỉ có thể ở bên ngoài phủ chờ, ai biết... !

Gã liếc Vương Phủ một cái, hai người đều có chút xấu hổ.

Sở Hoan hiểu, Lăng Sương một mình ở trong phủ, tự nhiên sẽ không dễ dàng mở cửa. Hắn nhớ rõ cửa chính phủ đệ lúc nào cũng đóng chặt, chỉ chừa một khe hở nhỏ để nhìn ra ngoài. Lăng Sương rất có thể đã quan sát qua khe cửa, thấy bên ngoài một người một mắt, một người xấu xí, hai người này tụ cùng một chỗ, đoán thế nào cũng không phải người tốt, Lăng Sương nếu mở cửa đó thì có mà gặp quỷ.

Vương Phủ nghe thấy thế, đã phân phó:

- Có ai không, chuẩn bị rượu và thức ăn... !

Gã còn chưa nói xong, Sở Hoan đã cười nói:

- Vương Công sở đầu, không cần quấy rầy.

Hắn nhìn Tôn Tử Không bị đánh mặt mũi bầm dập, trong lòng buồn cười, nói:

- Cố nhân đến, ta dẫn bọn họ đi tiệm ăn vài thứ là được. Lúc này còn chưa tới nửa đêm, sẽ còn có tiệm chưa đóng cửa.

Kinh thành về đêm kỳ thật cũng muôn màu muôn vẻ. Cho dù là đêm khuya, rất nhiều đường phố vẫn còn vô cùng náo nhiệt. Sở Hoan thì lại quá quen thuộc địa bàn xung quanh Tây Môn công sở, dẫn Bạch hạt tử và Tôn Tử Không đi vào một tửu lầu, tới gần đêm khuya, tửu lầu tuy rằng chưa đóng cửa, nhưng khách nhân cũng đã thưa thớt. Vào tửu lầu, ngay tại đại sảnh tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, rượu và thức ăn đi lên, Sở Hoan lúc này mới hỏi:

- Bạch huynh, hai người các ngươi lần này vào kinh thành...

Bạch hạt tử đang muốn gắp đồ ăn, nghe Sở Hoan hỏi, không đợi hắn nói xong, liền để đũa xuống, chắp tay nói:

- Sở đại nhân, lúc ở Vân Sơn Phủ, tại hạ đã muốn nương tựa đại nhân, đại nhân lúc ấy để cho ta suy nghĩ thật kỹ, lần này vào kinh, không có gì khác, ta đã bố trí ổn thỏa ở nhà, mang theo một cái mạng vào kinh, là muốn nương tựa đại nhân, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần có thể làm lính hầu cho Sở đại nhân, cũng đã cam tâm tình nguyện!

Tôn Tử Không cũng để đũa xuống, vội nuốt nuốt thức ăn trong miệng, nói:

- Sư phụ, ta... ta liền muốn giúp ngài làm một cái chân chạy, rửa chén bưng trà, ngài nhận ta đi.

Sở Hoan cau mày nói:

- Ta không thiếu chân bưng trà.

Hắn hơi trầm ngâm, mới hướng Bạch hạt tử hạ giọng nói:

- Bạch huynh, kỳ thật... Kỳ thật ta ở trong kinh tình cảnh cũng không khá lắm, nếu như ngươi thật sự đi theo ta, sau này sợ sẽ gặp phiền toái.

Bạch hạt tử hỏi:

- Là làm đại nhân thêm phiền toái?

- Không phải.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ta lo lắng có không ít người không vừa mắt, sợ liên lụy Bạch huynh.

Bạch hạt tử nhếch miệng cười nói:

- Chỉ cần không phải là gây nên phiền toái, Bạch hạt tử ta cái gì cũng không sợ. Ta lần này quyết định tới đầu nhập vào đại nhân.

Gã dừng một chút, mới trịnh trọng nói:

-- Đại nhân, ta tuy là người thô kệch, nhưng có một số việc vẫn hiểu được một ít. Ngài độc thân đi vào kinh thành, trong kinh thành nhất định không phải thuận buồm xuôi gió, bên người nếu không có ai để sai khiến luôn không ổn. Lúc trước ta cũng đã nói, đại nhân văn võ song toàn, ta thì nguyện ý đi theo đại nhân làm chút sự tình. Bạch hạt tử thiếu niên lập chí, hiện giờ tuổi đã hơn bốn mươi, kẻ vô tích sự này đã từng xưng vương xưng bá ở một thị trấn nho nhỏ, nếu có thể đi theo bên người đại nhân, có thể làm một chút sự tình, đó cũng là không uổng công cuộc đời này rồi.

Gã vỗ vỗ ngực, cười nói:

- Sinh mệnh này, từ khi rời khỏi nhà, đã chuẩn bị giao cho đại nhân.

Tôn Tử Không cũng chen lời nói:

- Sư... à, Sở đại nhân, ta cũng đem sinh mệnh giao cho ngài, chỉ cần ngài thu nhận và giúp đỡ ta, sau này ngài muốn ta làm gì cũng được.

Sở Hoan đang do dự thì nghe được một trận tiếng bước chân nặng nề vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ ngoài cửa đi vào hai người, đều đội mũ da mềm. Hai người này đều cực cao, người phía trước mặc áo gấm, lưng hùm vai gấu, chòm râu uốn khúc, bước chân rất nặng, như long hành hổ bộ, quả nhiên là hảo đại hán. Chỉ là tráng sĩ mặc áo gấm, luôn có chút không thuận mắt. Người phía sau gã cũng mũ mềm áo gấm, vóc dáng hơi thấp hơn một chút. Hai người này làn da đều găm đen thô ráp, rất có khí khái tráng sĩ Yến Triệu xưa kia.