Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 538: Ưng giáp




Lúc chạng vạng tối, bản bộ Trác Nhan bắt đầu trở nên náo nhiệt, thanh niên nam nữ thay đồ, ai nấy đều rạng rỡ, mặc bộ đồ đẹp nhất của mình.

Ngả Lang hội diễn ra ở phía nam doanh địa, bên kia có một vùng đất trống thật lớn, chạng vạng, phần lớn đám trẻ con của Trác Nhan Bộ ôm gỗ ra chất đống ở đó, đợi tới khi trời sắp tối, bắt đầu nổi lửa từ trong ra, nam thanh niên đã đợi đến phát cuồng, không ít người đã sớm đi tới.

Ngả Lang hội này, nam tử có thê thất sẽ được phân công đi tuần tra, chỉ có nam thanh niên chưa thành thân mới có tư cách tham gia Ngả Lang hội, đợi đống lửa bốc cao, thanh niên nam nữ Trác Nhan Bộ túm năm tụm ba đi về phía doanh địa, tiếng đàn đầu ngựa du dương rất nhanh vang lên giữa không trung, có người đang khảy đàn tấu nhạc, cũng có người đang nướng dê, cả vùng đều tràn ngập không khí vui vẻ, lửa bập bùng bốn phía, thi thoảng vang lên tiếng cười.

Nam thanh niên đứng nửa vòng tròn, các cô nương Trác Nhan Bộ lại ngồi xuống ở phía bên nửa vòng tròn bên kia.

Tuy rằng trong đó một phần đã sớm mang lòng ái mộ, muốn mượn cơ hội này kết thân, nhưng phần lớn thanh niên nam nữ muốn nhờ buổi Ngả Lang hội này mà tìm đối tượng trong lòng mình.

Trước khi trời sắp tối, Vân Đột Lợi tìm được Sở Hoan, mời hắn tới tham gia Ngả Lang hội, đương nhiên hắn không thể đi với mục đích chọn cô nương Tây Lương, chẳng qua cảm thấy đây là thịnh hội trên thảo nguyên, thật khó trùng hợp mà gặp được, cũng muốn tới cảm nhận một chút cảnh tượng của thịnh hội thảo nguyên.

Hơn nữa, đêm qua Khỉ La tự thân mời, Sở Hoan cũng đã đáp ứng, đương nhiên không có chuyện thất ước.

Đi theo Vân Đột Lợi qua doanh địa, tới bên cạnh đống lửa, trên đường vừa đi vừa nghe tiếng ngựa hí, tiếng rung động ầm ầm, Vân Đột Lợi nhíu mày quay đầu nhìn lại, Sở Hoan cũng nhìn theo tiếng động, thấy một đội kỵ binh xé gió chạy tới như bay.

Lúc này trời còn chưa tối hẳn, Sở Hoan vẫn thấy rõ, đội kỵ binh này không ít hơn ba mươi người, toàn thân giáp trụ, hoàn toàn khác với binh lính Tây Lương.

Tây Lương quốc là nước lớn nhất thảo nguyên, dê bò da lông không hề thiếu hụt, nhưng khoáng sản lại còn lâu không kịp Tần quốc. Thực ra trên toàn Tây Vực, mỏ đồng quặng sắt đều khá khan hiếm, khi còn mậu dịch với Trung Nguyên, một trọng những mậu dịch trọng yếu cũng là khoáng sản.

Tài nguyên khoáng sản hữu hạn, đương nhiên không thể chế tác giáp trụ đồng thiết cho toàn bộ binh sĩ Tây Lương, chiến giáp của binh sĩ Tây Lương phần lớn chỉ là da thuộc, có được hộ giáp thép cũng không nhiều.

Nhưng lúc này đang chạy như bay tới đây là một đội kỵ binh, trên đầu đều là đội mũ sắt, tạo hình của mũ sắt cũng rất độc đáo, trên đỉnh còn có hình chim ưng há mỏ giống như trang sức, nhìn qua khá là khí phách, mà trên người tuy không phải là áo giáp chiến y hoàn toàn, nhng trước ngực có áo giáp che ngực, khác nhau rất lớn so với binh sĩ Tây Lương bình thường khác.

Tuấn mã dưới chân họ đều cực kỳ to lớn, tốc độ cực nhanh, Vân Đột Lợi nhìn thấy đội ngũ này đột nhiên biến sắc, lui về sau hai bước, vọt đến một bên, cung tay trước ngực, có vẻ vô cùng cung kính.

Sở Hoan cũng lui tới bên cạnh Bách Phu trưởng Vân Đột Lợi, nhìn thấy bộ dáng đó của y, liền biết đội kỵ binh mới đến này quả nhiên không như bình thường.

Tới bây giờ đã có thể nhìn rõ đội kỵ binh trước mắt, dẫn đầu là một người toàn thân áo giáp từ trên xuống dưới, trên mũ sắt, chim ưng tinh xảo, tựa hồ như có một cánh chim đang đậu trên mũ sắt, thật uy phong.

Sở Hoan biết, tướng lĩnh Tây Lương cao thấp thế nào, có thể nhìn sợi lông trên mũ mà phân biệt, nhưng người này đầu đội mũ sắt, nhất thời không cách nào nhìn ra thân phận của y.

Người này dáng người cường tráng, áo giáp ôm sát uy phong lẫm lẫm, nhưng không thèm nhìn sang Vân Đột Lợi và Sở Hoan bên cạnh, dẫn theo kỵ binh lao qua như gió, nơi nơi đi qua mọi người đều phải cung tay hành lễ.

Thoáng qua, Sở Hoan đã thấy rõ ràng, trên áo giáp ngực của những binh sĩ này không ngờ còn có vẽ hình đầu ưng, miệng như móc câu, con ngươi như điện, hết sức sắc bén.

Mục tiêu của đội kị binh này trực chỉ tới chỗ Trung Chế Quan, nơi lều lớn đỉnh vàng.

Sở Hoan cực kỳ tò mò, đợi đội kỵ binh lao qua như gió mới nhìn Vân Đột Lợi, thấy y quay đầu nhìn theo bóng lưng kỵ binh, sắc mặt có vẻ nghi hoặc.

Cảm giác được Sở Hoan nhìn mình, y tỉnh táo lại cười nói:

- Trăng lên rồi, huynh đệ, chúng ta ra thôi!

Đi trước vài bước, nhưng vẫn không kìm nổi nhìn sang đỉnh lều Hoàng Kim lớn bên kia, sắc mặt đầy nghi ngờ, có vẻ có chút bất an.

Vân Đột Lợi đưa Sở Hoan ra sân, lúc này đã thấy có vài cô nương Trác Nhan Bộ nhảy múa bên đống lửa, thanh niên nam nữ tụ tập tứ phía hát hò có vẻ vô cùng náo nhiệt, Vân Đột Lợi ghé sát vào tai Sở Hoan giải thích:

- Ngả Lang hội chưa bắt đầu đâu, ngươi cứ ngồi ở đây, lát nữa tộc trưởng sẽ đi qua chủ trì hội!

Lại gọi một thanh niên Tây Lương, chỉ vào Sở Hoan:

- Đây là khách nhân tôn quý của chúng ta, ngươi tiếp đãi hắn cho tốt!

Chàng trai kia có vẻ vô cùng nhiệt tình, kéo tay Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh mình, Vân Đột Lợi hình như có việc khác, sau khi đưa Sở Hoan đến bèn rời đi.

Lúc này, nam nữ trong tộc càng lúc càng nhiều, nối liền không dứt, khi Sở Hoan đến, xung quanh đống lửa đã có vài trăm người, có điều sân quá to nên có thêm vài trăm người vây quanh đống lửa cũng không có vẻ gì là chật chội.

Sở Hoan đến, thực ra cũng không gây ra chú ý quá lớn, hắn một thân trang phục mục dân Tây Lương, nhất thời không thấy mấy phần người Trung Nguyên, nhưng chàng trai kia sau khi cùng ngồi xuống với hắn, dưới ánh lửa, nhìn rõ gương mặt hắn, đầu tiên là ngẩn người ra, nhưng rất nhanh cười nói:

- Hóa ra ngươi là khách phương xa, Trác Nhan Bộ chúng ta hoan nghênh ngươi, ta là Đà Lợi Sinh!

Sở Hoan mỉm cười gật đầu:

- Ta là Sở Hoan.

Đà Lợi Sinh cười cười hỏi:

- Ngươi có thích cô nương thảo nguyên của chúng ta không?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười đáp:

- Các nàng rất mỹ lệ!

Đà Lợi Sinh lập tức cười rộ lên, huých vai hắn, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi thấy nàng thế nào?

Sở Hoan ngẩn ra, thấy gã đang nhìn về góc đối diện, ở đó có các vị cô nương đang hát hò trò chuyện, cũng không biết Đà Lợi Sinh muốn nói đến ai, gã giải thích:

- Chính là cô nương đội vòng cổ kia!

Lúc này Sở Hoan mới nhận ra:

- Nàng rất mỹ lệ.

Đà Lợi Sinh hưng phấn nói:

- Nàng là cô nương xinh đẹp nhất trong lòng ta, đêm nay ta đã chuẩn bị thể hiện sự ái mộ của ta đối với nàng!

Sở Hoan vỗ vỗ đầu vai gã, mỉm cười:

- Ta nghĩ nàng vẫn đang một lòng chờ ngươi tới thổ lộ với nàng!

Vừa lúc này, chợt thấy sắc mặt Đà Lợi Sinh ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt gã, lại thấy hai nữ tử đi tới, ngồi xuống chỗ trống đối diện, Sở Hoan nhận rõ, người tới chính là Khỉ La và Mị Nương.

Hai nàng đến, thu hút theo ánh mắt của rất nhiều nam thanh niên. Khỉ La dáng người nóng bỏng, Mị Nương phong tư yểu điệu, cùng nhau đến đều có tư thái, so với sự bình lặng khi nãy Sở Hoan đến, lúc này hai nàng xuất hiện đã gây ra một sự náo động, hai nàng ngồi xuống đã che mờ hết hào quang của các cô nương Tây Lương khác.

Mị Nương cố nhiên là báu vật phong tư yểu điệu, mà Khỉ La trong số các cô nương Tây Lương cũng tuyệt đối là nhất đẳng đại mỹ nhân, hai người này đi cùng nhau, người khác đương nhiên khó có thể sánh bằng.

Mị Nương ngồi xuống, tháo mũ trên đầu xuống, vuốt vuốt mái tóc của mình, nàng vừa cử động đã phong tình vạn chủng, hết sức yêu mị, không ít nam tử Trác Nhan Bộ lập tức đã bị vẻ phong tình của nàng hấp dẫn, nhất thời khó có thể rời ánh mắt.

Mị Nương cười quyến rũ, dưới ánh lửa kiều diễm ngọc ngà, lại đội mũ lên, liếc nhìn Khỉ La. Khỉ La cũng không nhìn nàng, đôi mắt to đẹp tìm kiếm gì đó trong đám người, cuối cùng nhìn thấy Sỏ Hoan ở phía đối diện, lập tức thoải mái cười, nụ cười này vô cùng tự nhiên, nhưng cũng khiến cho không ít nam nhân rung động.

Đã có người đưa đồ ăn tới, phát cho mọi người, đưa cơm, thịt nướng, dưa mật, nho khô, rượu Mã Nai, đều là thức ăn dự trữ phong phú nhất trong bộ tộc, ngày bình thường cũng không dễ được hưởng thụ.

Không quá lâu sau, tứ phía quanh đống lửa đã đầy người, Đà Lợi Sinh như nghĩ tới cái gì, hỏi Sở Hoan:

- Vòng cổ của ngươi đã chuẩn bị chưa?

- Vòng cổ?

Sở Hoan ngẩn ra

- Vòng cổ nào?

Đà Lợi Sinh vội la lên:

- Không có vòng cổ, ngươi sẽ thể hiện tình cảm với cô nương trong lòng mình như thế nào? Chỉ có tặng vòng cổ cho cô nương mình yêu, nàng mới hiểu được tình ý của ngươi! Gã cẩn thận lấy vòng cổ trong lòng ra, Sở Hoan nhìn thoáng qua, vòng cổ này hết sức bình thường, chỉ là dùng một sợi dây nhỏ xuyên qua một cục đá nhỏ, hóa ra đây chính là vật đính ước của người Tây Lương.

- Tặng vòng cổ cho cô nương ngươi yêu, nếu nàng nhận tình cảm của ngươi, sẽ tặng dây lưng nàng đã dùng cho ngươi. Ngươi không có vòng cổ thì không được, hiện giờ tới Nguyệt Lượng hồ tìm đá cũng không kịp rồi!

Tối này Sở Hoan tới đây cũng không phải để chọn cô nương đính ước, đương nhiên sẽ không để ý tới vòng cổ, cười hỏi:

- Đá trên đó là tìm ở Nguyệt Lượng hồ sao?

- Đây là đá của Nguyệt Lượng hồ, rất sáng. Chỉ có loại đá sáng như vậy mới xứng với người trong lòng ngươi!

Một lát sau, chợt nghe thấy tiếng kèn, lập tức đám người tách ra một khe hở, Sở Hoan thấy Trác Nhan tộc trưởng Trác Nhan Luân đã đi vào trong sân, nhìn sắc mặt lão dường như có chút bất an, chờ tới khi cả sân yên tĩnh, Trác Nhan Luân mới miễn cưỡng cười lớn, phần lớn thanh niên Tây Lương không nhìn ra có gì khác thường, nhưng Sở Hoan lại cảm thấy hơi quái dị. Hôm nay là thịnh hội của Trác Nhan bộ, nhưng vừa rồi sắc mặt Trác Nhan Luân rõ ràng có chút bất an.

Trác Nhan Luân đưa hay tay lên ra hiệu mọi người yên tĩnh, cất cao giọng:

- Tối nay là của các ngươi, cùng hẹn hò với người mình yêu, để cho Trác Nhan bộ tộc của chúng ta mãi mãi sung sướng như vậy!

Mọi người lập tức đứng cả dậy, hoan hô ầm ỹ.

Trác Nhan Luân lại nói ít ý nhiều:

- Mỗi một đôi đều là ông trời định ước, một khi đã hẹn ước với nhau, hy vọng các ngươi sẽ quý trọng đối phương, vĩnh viễn không bao giờ phản bội!

Mọi người đều lặng đi, vẻ mặt nghiêm túc, đặt tay ngang ngực, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Trác Nhan Luân cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nâng hai tay lên ra hiệu Ngả Lang hội chính thức bắt đầu.

Lúc này trăng đã lên cao, trăng non treo trên đỉnh đầu, các cô nương bắt đầu ngồi cả xuống, sắc mặt khác nhau, có cúi đầu ngượng ngùng, có người đã sớm tìm thấy ý trung nhân của mình nên đưa mắt đưa tình.

Mị Nương liếc Khỉ La, cười quyến rũ:

- Hảo muội muội, đừng quên đánh cuộc của chúng ta…!

Lúc này, cũng thấy bên đối diện hơn hai mươi thanh niên đứng lên, tới cạnh đống lửa, cùng nhau nhảy múa, nhảy một lúc bắt đầu tản ra, trong tay cũng đã cầm một sợi dây chuyền, đi tới trước mắt cô nương mình yêu.