Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 539: Ác hổ đến




Giờ phút này Trác Nhan Luân ngồi xuống giữa đám người, sau khi lão ngồi xuống còn miễn cưỡng bày ra khuôn mặt cười đã mất đi tươi cười, bên cạnh có người đưa rượu sữa ngựa tới, sau khi Trác Nhan Luân nhận lấy liền uống một ngụm hơn nửa chén, vài người hai bên Trác Nhan Luân đều hơi kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.

Sở Hoan vẫn chú ý tới động tĩnh của Trác Nhan Luân, hắn cũng không thả lỏng cảnh giác vì sự nhiệt tình của Trác Nhan Luân, hắn cuối cùng là sứ thần Tần quốc, tuy rằng Tây Lương và Đại Tần đã hòa đàm thành công, nhưng cũng không lập tức lui binh, hiện giờ mình thân ở lãnh thổ Tây Lương quốc, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Trác Nhan Luân biểu lộ rõ ràng lão gặp được chuyện rất khó giải quyết, ngay lúc đó Sở Hoan nghĩ tới đội kỵ binh ưng giáp gặp gỡ lúc trước, lại không biết Trác Nhan Luân bất an có liên quan tới đám kỵ binh kia hay không.

Sở Hoan và Trác Nhan Luân đều có tâm tư, tuy nhiên đám nam nữ Trác Nhan lúc này đang đắm chìm trong hoan lạc, nam vừa khiêu vũ vừa tiếp cận cô nương mình nhìn trúng, lấy vòng cổ ra.

Sở Hoan chuyển ánh mắt đi, nhìn thấy sau khi nam tử Trác Nhan tới bên người cô nương, đeo vòng cổ của mình lên cổ cô nương, sau đó hát bài hát chờ đợi gì đó.

Đà Lợi Sinh thấy thần sắc Sở Hoan có vài phần tò mò, nhẹ giọng giải thích:

- Đeo vòng lên cổ cô nương, nếu cô nương nguyện ý nhận, sẽ lấy thắt lưng của mình đưa cho nam tử!

Sở Hoan bừng tỉnh, hỏi:

- Nếu không đồng ý thì sao?

Đà Lợi Sinh đáp:

- Vậy không thể trở thành thân thuộc rồi.

Gã lập tức nhẹ giọng cười:

- Chẳng qua có thể chờ đợi, nếu cô nương không lập tức đưa dây lưng qua, cũng không phải không có hy vọng, đến cuối cùng, đợi đến lúc các cô nương ôi lang, còn có cơ hội đạt được dây lưng.

Lúc này gã có vẻ hơi hưng phấn, nhìn vị cô nương mình thích kia, hơi khẩn trương nói:

- Không biết Vân Lam có tặng dây lưng của nàng cho tay hay không!

Quả nhiên, sau khi nam tử đeo vòng lên cổ cô nương, phần lớn cô nương cũng chỉ cúi đầu, cũng không tỏ vẻ, chỉ có hai cô nương lấy đai lưng đưa tới tay nam tử, mà nam tử lôi kéo đai lưng, kéo cô nương ra sau đó cùng nhau nhảy múa thành đôi bên đống lửa, trong tiếng hoan hô của mọi người, thân thuộc thành công sẽ cùng tới trước mặt tộc trưởng Trác Nhan Luân, nhận sự chúc phúc của Trác Nhan Luân.

Nhìn thấy sau khi hai đôi nam nữ nhận chúc phúc của Trác Nhan Luân, rời đi trong tiếng hoan hô của mọi người, Sở Hoan còn đang kỳ quái, Đã Lợi Sinh đã ghé vào giải thích:

- Họ đã được tộc trưởng chúc phúc, đã trở thành thân thuộc, tối nay phải tới bên hồ Nguyện Lượng cảm thạ thần Nguyệt Lượng, không bao lâu họ sẽ lập gia đình.

Sở Hoan hiểu được, nghĩ tới sau khi nam nữ đã trở thành thân thuộc rời khỏi, là muốn hẹn hò một mình.

Đôi mắt hắn chuyển đi, lúc này lại phát hiện một chuyện khiến hắn hết sức kinh ngạc, nhìn thấy có ba bốn tên nam tử Tây Lương không ngờ trước sau tới trước mặt Mị Nương, đeo vòng trong tay lên cổ Mị Nương, mấy nam tử Tây Lương này đều đứng trước người Mị Nương, lên tiếng ca hát, bày ra giọng hát vang dội của mình, còn có hai gã nam tử Tây Lương lại đến trước mặt Khỉ La, cũng hát lên.

Không thể nghi ngờ, Na Sử Khỉ La và Mị Nương là hai viên minh châu chói mắt nhất trong tất cả các cô nương giữa sân, đương nhiên được nam tử Tây Lương ái mộ. Mị Nương chỉ quăng mị nhãn nhìn nam tử ca hát trước mặt mình, nhu tình như nước, đôi mắt ngập nước câu hồn, mang theo nụ cười quyến rũ, cũng không có bất luận động tác gì.

Đợi cho ca khúc hát xong, vài nam tử thấy Mị Nương không có động tác, đều nâng ngang tay thi lễ, sau đó lui xuống, cũng không thất vọng.

Lúc này Trác Nhan Luân quăng ánh mắt về phía Khỉ La, thấy có nam tử ca hát trước mặt Khỉ La, thần sắc trong mắt lại phức tạp, nói không thành tiếng, cũng không biết lão rốt cuộc có tâm tư gì.

Đám nam tử nối tiếp nhau tới mặt đất phía trước, bên đống lửa vẫn duy trì tiếng hoan ca cười đùa, mỗi lần tặng vòng cổ, đều có mấy người thành công thân thuộc, được Trác Nhan Luân chúc phúc, lập tức rời khỏi.

Trên cổ Mị Nương đã treo hơn chục chiếc vòng, tuy rằng Khỉ La cũng rất nhiều vòng cổ, nhưng vẫn kém hơn Mị Nương một chút, lúc này Mị Nương mặt mày hớn hở, thường xuyên nhìn Khỉ La, trong mắt tràn đầy khiêu khích, chẳng qua từ đầu đén cuối hai đóa hoa này đều không đưa thắt lưng của mình ra, đám nam tử Tây Lương cũng không hề thất vọng.

Đang lúc Ôi Lang hội đang cử hành vui vẻ, chợt nghe một tiếng ồn ào vang lên, tiếng ca và điệu múa đều dừng lại, mọi người nhìn lại theo tiếng động, thấy được một gã trưởng giả mặc xiêm y hoa lệ cùng một gã mặc giáp trụ võ trướng Tây Lương tiến vào từ bên ngoài đám người, Sở Hoan lập tức nhận ra, võ tướng ưng giáp kia chính là thủ lĩnh đội kỵ binh mình nhìn thấy hôm nay.

Người này hộ tống trưởng giả hoa phục tiến vào trong đám người, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, lại nghe vị trưởng giả hoa phục kia nói:

- Vị này chính là Thiên phu trưởng Bác Luân Hổ, được bản quan mời đến, tham gia Ôi Lang hội của Trác Nhan Bộ chúng ta!

Trác Nhan Luân nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy, cố gắng cười tiến đến. Bác Luân Hổ cười thi lễ với Trác Nhan Luân:

- Trác Nhan tộc trưởng, ta có quấy rầy các ngươi hay không?

Trác Nhan Luân lập tức nói:

- Thiên phu trưởng Bác Luân Hổ tham gia Ôi Lang hội của chúng ta, là vinh hạnh của Trác Nhan Bộ chúng ta, mời!

Lão gọi Bác Luân Hổ vào trong đám người, lập tức có người dâng trái cây, thịt nướng và rượu sữa ngựa.

Bác Luân Hổ đột nhiên đến, cũng khiến cho vẻ mặt mọi người thuộc Trác Nhan Bộ trở nên khó coi, tiếng cười nói vừa rồi, thời khắc này lại bị áp lực cực kỳ nặng nề thay thế.

Xung quanh không có tiếng động, dường như tất cả đều yên lặng vì Bác Luân Hổ đến.

Bác Luân Hổ không chút khách khí cầm lấy một đùi cừu nướng, cắn một miếng lớn, tay kia cầm chén lên uống một hơi cạn sạch ly rượu sữa ngựa, sức ăn kinh người, cô nương hầu hạ bên cạnh vội vàng rót thêm rượu sữa ngựa cho gã.

Nhìn thấy giữa sân yên lặng, lão giả hoa phục ho khan hai tiếng, liếc Trác Nhan Luân. Trác Nhan Luân miễn cưỡng trấn trụ tâm thần, giơ tay lên nói:

- Bọn nhỏ, tiếp tục tiếng ca và điệu múa của các ngươi!

Mọi người nhìn nhau, Ôi Lang hội rốt cuộc tiếp tục bắt đầu, khi Ôi Lang hội tiến hành, dường như mội người lập tức quên Bác Luân Hổ ở đây, không khí sung sướng lại dâng lên một lần nữa.

Cuối cùng Sở Hoan tiến đến nhẹ giọng hỏi bên tai Đà Lợi Sinh:

- Đà Lợi Sinh, vị Thiên phu trưởng kia là ai?

Đà Lợi Sinh đáp:

- Ta cũng chưa từng gặp hắn, nhưng khôi giáp của hắn là người của Tháp Lý Khắc Vệ Đội, Thiên phu trưởng Tháp Lý Khắc chắc chắn là người Ma Ha.

Gã nhíu mày, hơi lo lắng nói:

- Không biết lúc này người Ma Ha tới Trác Nhan Bộ chúng ta làm cái gì?

Sở Hoan đột nhiên nhớ tới lời Khỉ La nói, Tây Lương quốc có Song Vệ Quân hùng mạnh, theo thứ tự là Ba Bạch Đồ Vệ Đội và Tháp Lý Khắc Vệ Đội, Sở Hoan thấy Thiên phu trưởng Bác Luân Hổ kia khác với tướng lĩnh Tây Lương bình thường, lúc trước mơ hồ đoán được cái gì, không thể tưởng được quả thật là tướng lĩnh Tháp Lý Khắc Vệ Đội.

Lúc này hắn cũng hơi kỳ quái, dựa theo lời Khỉ La nói, chức trách của Song Vệ Quân là bảo vệ vương thành Thanh La, chính là quân đội tinh nhuệ sắc bén nhất Tây Lương, tại sao một gã Thiên phu trưởng Tháp Lý Khắc lại đột nhiên đi tới Trác Nhan Bộ?

Bác Luân Hổ sức ăn kinh người, ăn miếng thịt lớn, uống ngụm rượu lớn, nhưng ánh mắt vẫn di động trên người cô nương Tây Lương.

Mị Nương và Khỉ La nhiều vòng cổ lắm, cũng đã gỡ xuống không ít đặt trước người mình, Mị Nương có vài phần đắc ý, ghé sát Khỉ La, thấp giọng nói:

- Khỉ La Tháp Lan Cách, xem ra nam nhân Tây Lương các ngươi cũng là nam nhân!

Khỉ La mắt thấy vòng cổ của Mị Nương nhiều hơn mình không ít, lại hơi tức giận, cũng không nói chuyện.

Đà Lợi Sinh rốt cuộc đi ra khỏi đám người, gã đeo vòng lên cổ Vân Lam cô nương, có vẻ rất căng thẳng, chẳng qua vận khí của gã rất tốt, Vân Lam cô nương do dự một chút, nhưng vẫn đưa dây lưng mình đã chuẩn bị sẵn cho Đà Lợi Sinh, Đà Lợi Sinh vui mừng quá đỗi, kéo cô nương khiêu vũ bên đống lửa, lập tức được Trác Nhan Luân chúc phúc, lúc rời đi nhìn về phía Sở Hoan, thấy Sở Hoan đang mỉm cười nhìn mình.

Lúc đầu Sở Hoan còn cảm thấy hết sức mới mẻ, nhưng thời gian qua lâu lại cảm thấy hơi nhàm chán, nếu hắn có lòng tìm nữ nhân yêu mến, có lẽ tâm tình sẽ hưng phấn, nhưng tối nay hắn chỉ là một người đứng xem, cho nên nhiệt tình lúc đầu cũng giảm xuống theo thời gian, trái lại cảm thấy nghi hoặc vì Bác Luân Hổ đến, tuy rằng trong nhất thời nhìn không ra manh mối, nhưng cảm thấy có chuyện gì lớn đang xảy ra.

Rượu sữa ngựa cung ứng đầy đủ, Sở Hoan uống không ít rượu, lúc uống rượu sữa ngựa mang theo mùi sữa ngựa, nhưng tác dụng cũng rất chậm, trong không khí sung sướng, Sở Hoan không tự chủ uống qua nhiều, dĩ nhiên cảm thấy đầu hơi choáng.

Chợt nghe được tiếng mã đầu cầm chuyển giai điệu, khi ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện các cô nương đối diện bắt đầu đứng lên, đều nắm đai lưng của mình trong tay, hắn không kìm nổi hỏi một nam tử bên cạnh:

- Vì sao đều phải đứng lên?

- Ôi lang ôi lang!

Nam tử này hưng phấn nói:

- Các cô nương này sẽ tặng dây lưng trong tay rồi, không biết nàng có tặng dây lưng cho tay hay không!

Ánh mắt của gã nhìn thẳng phía trước, Sở Hoan nhìn theo ánh mắt, dĩ nhiên mắt thấy được Khỉ La như hạc giữa bầy gã đi tới nơi này, không ngờ trong tay Khỉ La cũng nắm một dây lưng.

- Nàng đi tới chỗ ta !

Nam tử bên cạnh kích động :

- Hóa ra nàng muốn chờ lú này cho ta vui mừng bất ngờ !

Sở Hoan hơi kinh ngạc, thấy Khỉ La quả nhiên đi về phía này, lúc này hiểu được nam tử bên cạnh chắc chắn tặng vòng cổ cho Khỉ La, chẳng qua vừa rồi Khỉ La cũng không tỏ vẻ, chẳng lẽ lúc này đi tới đây là nhìn trúng nam tử Trác Nhan bên cạnh mình ?

Sở Hoan liếc nam tử này một cái, tướng mạo mình thường, chẳng qua thân thển hìn qua hết sức rắn chắc.

Bước chân của Khỉ La rất chậm, thật ra giờ phút này có rất nhiều ánh mắt đều rơi trên người Khỉ La, đêm nay nàng và Mị Nương hoàn toàn xứng đáng là hai diễn viên chính trong các cô nương, lúc này Mị Nương ngồi yên không động, Khỉ Lang đã đứng lên ôi lang, ai cũng mong mỏi mình có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân Tây Lương dáng người nóng bỏng này, nhưng nhìn về phía Khỉ La đi tới, không ít người đã hết sức thất vọng.

Đây là lúc cao trào của Ôi Lang hội, lúc đầu nam tử biểu đạt lòng ái mộ với cô nương, giờ phút này đảo khách thành chủ, các cô nương sẽ tặng dây lưng trong tay cho tình lang trong lòng mình.

Nếu như nam tử chủ động biểu đạt tỷ lệ thành công rất nhỏ, nhưng đợi lúc các cô nương ôi lang, đó là lúc tỷ lệ thành công cao nhất, câu cửa miệng nói rất hay, nam theo đuổi nữa cách một bức tường, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, đó là đạo lý này.

Khỉ La đi chậm, bước chân của các cô nương khác lại không chậm, dù sao ai cũng không hy vọng tình lang trong lòng mình bị cô nương khác tặng dây lưng trước.

Ánh mắt Trác Nhan Luân rơi lên người Khỉ La, mà ánh mắt Bác Luân Hổ giờ phút này cũng rơi trên người Khỉ La, dáng người nóng bỏng khoa trương kia của Khỉ La, quả thật gợi cảm mê người, hấp dẫn ánh mắt Bác Luân Hổ. Bác Luân Hổ đánh bỏ thịt nướng trong tay xuống, bưng chén rượu sữa ngựa uống một hơi cạn sạch, duỗi tay gạt rượu dính trên chòm râu bên miệng, dĩ nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm Khỉ La, dưới ánh lửa, ánh mắt của gã sáng dọa người