Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 794: Truy tìm căn nguyên




Lúc tam phu nhân thướt tha chạy đến, nhìn thần sắc Viên Sùng Thượng không tốt, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, chưa kịp mở miệng, Viên Sùng Thượng nhìn thấy nàng, thản nhiên nói:

- Đóng cửa!

Tam phu nhân hơi do dự, nhưng cũng xoay người, đóng cửa lại, chưa xoay người lại, nghe thấy sau lưng có tiếng động, vừa xoay đầu lại, cảm thấy trên cổ mát lạnh, một thanh trường kiếm sắc lạnh đã gác ở trên cổ của nàng, Tam phu nhân toàn thân lạnh buốt, mặt mày thất sắc, cũng không dám động đậy. Nàng biết thanh kiếm này là Trấn Tà kiếm luôn ở đầu giường Viên Sùng Thượng, vô cùng sắc bén, chỉ cần đưa một đường, đầu của nàng lập tức rơi xuống đất, nên run giọng nói:

- Lão gia, người... người làm sao vậy, thiếp đã làm sai ... Đã làm sai chuyện gì... !

Viên Sùng Thượng không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của tam phu nhân, đến khi trán nàng toát ra những giọt mồ hôi lạnh, Viên Sùng Thượng mới lạnh lùng nói:

- Là ngươi bán đứng ta!

- Cái gì?

Tam phu nhân khó hiểu:

- Lão gia người... người nói cái gì?

- Hoàng Thiên Dịch rốt cuộc cho ngươi cái gì mà ngươi dám bán đứng ta?

Viên Sùng Thượng cười lạnh nói:

- Khi ta đi thị sát hồ Ngọc Tỏa, chuyện này không có ai biết trước, hai ngày trước đó việc này chỉ có nói cho ngươi, đương nhiên là ngươi đã bán thông tin này ra ngoài... Hoàng Thiên Dịch đã biết hành trình của ta, nên mới có sự đề phòng.

Tam phu nhân oan ức nói:

- Lão gia, thần thiếp... thần thiếp bị oan, thiếp chưa bao giờ ra khỏi viện, hơn nữa lại càng không biết Hoàng Thiên Dịch là ai, sao lại bị y mua chuộc?

Viên Sùng Thượng lạnh lùng nói:

- Chuyện đến nước này mà ngươi vẫn còn xảo biện?

Tam phu nhân nước mắt chảy dài, gục xuống, giọng run run:

- Thần thiếp lúc trước chỉ là một tỳ nữ hầu trà, nếu như không có lão gia, thiếp đã không có ngày hôm nay. Lão gia với thiếp ân trọng như núi, cho đến nay, lão gia ngày càng yêu quý bao bọc thiếp, thiếp dù không có lương tâm cũng không làm chuyện có lỗi với người. Thiếp cả đời này, chỉ có thể dựa vào lão gia, nếu như lão gia xảy ra chuyện, thì tổ chim bị phá trứng có thể an toàn sao...!

Viên Sùng Thượng thấy nàng vẻ mặt đau khổ, trầm mặc một lát, cuối cùng chậm rãi thu kiếm, đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Tam phu nhân hỏi:

- Vậy ngươi có kể hành trình của ta cho người khác không?

Tam phu nhân nước mắt giàn giụa, thần sắc ai oán, nhìn quả là có vẻ điềm đạm đáng yêu, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thần thiếp cũng không phải là người không biết chừng mực, hành trình của lão gia liên quan đến an nguy của người, thiếp nào dám nói lung tung. Thiếp chỉ mong lão gia mọi sự bình an, chỉ cần lão gia vô sự, thiếp dù chết cũng yên lòng.

Viên Sùng Thượng buông trường kiếm, thở dài một tiếng, tiến lên nâng Tam phu nhân dậy,lại thở dài:

- Tuyết Kha, là ta hồ đồ, đừng đau lòng nữa.

Tam phu nhân cười như hoa lê gặp mưa, càng quyến rũ động lòng người hơn, dịu dàng nói:

- Lão gia, thiếp chỉ cảm thấy kỳ là, cho dù Hoàng Thiên Dịch biết rõ hành trình của lão gia... nhưng làm thế nào y lại xác định được lão gia sẽ xuất binh tấn công đảo?

Viên Sùng Thượng không kìm được mắng:

- Mẹ nó, ta đến bây giờ cũng không nghĩ ra, rốt cục chuyện này là như thế nào, Hoàng Thiên Dịch... con mẹ nó, tại sao lại biết ta sẽ tấn công đảo?

Viên Sùng Thượng không hiểu sao Hoàng Thiên Dịch lại biết thời gian tấn công đảo, lúc Sở Hoan gặp Tôn Tử Không, lại biết đã có tin tức.

Tôn Tử Không mấy ngày hôm nay đều ở khách điếm đợi Mã Chính và Liễu Tùy Phong, hai người này vẫn chưa trở về, Sở Hoan cũng có chút lo lắng, nhưng chưa về đến hành dinh lại găp Tôn Tử Không cưỡi ngựa đến đón đầu, Sở Hoan liền biết gã mang tin tức đến.

Sở Hoan đoán không sai, Tôn Tử Không quả nhiên mang đến tin tức của hai người kia. Sở Hoan lập tức quay đầu xe, không tiếp tục đi hành dinh, mà là trực tiếp đi đến hướng khách điếm.

Sở Hoan cũng không cho hộ vệ bên người đi theo tới khách điếm, đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Mã Chính và Liễu Tùy Phong.

Nhìn thấy Sở Hoan, hai người lập tức hành lễ. Sở Hoan không câu nệ lễ tiết, đi thẳng vào vấn đề hỏi tình thăm tình hình, cửa phòng đã bị đóng lại, Tôn Tử Không thủ ở bên ngoài, tránh có người nghe lén. Mã Chính nhẹ giọng bẩm báo với Sở Hoan nói:

- Đại nhân, người nói không sai, bên phủ Thái Nguyên, quả nhiên có vài thôn xuất hiện tình trạng mà chúng ta gặp phải trước đó. Thuộc hạ và lão Liễu mấy ngày nay tìm kiếm khắp nơi trong khoảng trăm dặm gần phủ Thái Nguyên, hỏi thăm về ba thôn có người dời đi hết, thì những người dân trong thôn kia đã bỏ đi ... !

Sở Hoan gật đầu nói:

- Vậy là có thôn chưa dời đi?

- Có!

Mã Chính nói:

- Có 3 thôn có vẻ kỳ lạ, người dân trong thôn không dời đi. Trong đó có hai thôn đã xuất hiện việc quỷ câu hồn, không ít người dân đã biến mất. Ngay hôm qua, chúng thần cũng tìm thấy một thôn cực vắng vẻ, có hơn 30 gia đình, trước đó mấy ngày tại chỗ đó, trong thôn có mấy người giống như cái xác không hồn, bất tỉnh nhân sự. Gần đây An Ấp đã bắt đầu lưu truyền khắp nơi chuyện ma quỷ nhiễu loạn dương gian, thuộc hạ với lão Liễu đã nghe ngóng qua, bách tính đều cho rằng người dân trong thôn xuất hiện tình trạng như vậy là do ma quỷ bên người...!

Sở Hoan mặt không biểu cảm:

- Những cái xác không hồn kia có còn trong thôn không?

Liễu Tùy Phong ở bên nói:

- Vẫn còn, nhưng theo tình hình chúng ta điều tra, trước đây những người dân trong thôn, sau khi mất hồn, sau ba đến năm ngày sẽ mất tích, nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày, nhất định quỷ Vô Thường đưa bọn họ đi.

Sở Hoan cau mày nói:

- Ngươi nói là các người dân trong thôn cũng đã biết rõ sẽ có quỷ Vô Thường xuất hiện dẫn người đi, thậm chí cũng đã biết thời gian quỷ Vô Thường xuất hiện?

Mã Chính nghiêm nghị nói:

- Hai bọn thuộc hạ cải trang, nghe ngóng nhiều chỗ, xác định không ít người dân trong thôn biết rõ việc này.

Gã dừng một chút, thần sắc ngưng trọng nói:

- Theo hai người thuộc hạ hiểu, lúc mới bắt đầu, trong thôn có người xuất hiện loại tình trạng này, mọi người sẽ tìm đạo sĩ đuổi quỷ, nhưng là hôm nay lại không như vậy, một khi có người mất hồn, đại đa số thôn đã không hề tìm người làm pháp thuật.

- Vì sao?

- Các người dân trong thôn nói, có vài đạo sĩ đã từng nói, những người dân bị yểm, không có pháp lực nào có thể hóa giải.

Mã Chính nghiêm nghị nói:

- Bách quỷ dạ hành, quỷ môn mở rộng, những người bị âm quỷ nhập vào người, nếu như cố tình làm pháp thuật, không những không thể hóa giải, mà còn liên lụy những người dân khác trong thôn. Chỉ có cách không quan tâm, mặc kệ cho Vô Thường đem những người bị nhập đi, những người khác mới không bị liên lụy.

Liễu Tùy Phong gật đầu nói:

- Đúng vậy. Hơn nữa các người dân trong thôn đều nói, bách quỷ dạ hành, là vì âm dương đảo lộn, Càn Khôn sai chỗ... !

Gã nói đến đây, Mã Chính ho khan một tiếng, Liễu Tùy Phong tựa hồ ý thức được điều gì, liền không dám nói nữa.

Sở Hoan khẽ cười nói:

- Ta biết rõ các ngươi muốn nói cái gì. Phải chăng có người nói những điều này đều là vì... Thánh thượng?

Liễu Tùy Phong và Mã Chính liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu. Mã Chính đã hạ giọng nói:

- Đại nhân cũng biết sao? Người dân trong thôn đều nói, tất cả mầm tai hoạ, đều là vì... !

- Bởi vì Hoàng đế là tà ma đến thế gian.

Sở Hoan thở dài:

- Xem ra lời đồn này, đã truyền đi khắp nơi.

Mã Chính nói:

- Đúng vậy.

Hai người bắt đầu ấp úng, cuối cùng nói:

- Chỉ có... Chỉ có diệt trừ tà ma, mới có thần tiên hạ phàm, nếu không, nếu không xã tắc vĩnh viễn sẽ không có một ngày thái bình.

Sở Hoan như suy nghĩ điều gì, trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi:

- Những thôn mà các ngươi nói, cách thành Thái Nguyên có xa lắm không?

- Phía nam thành Thái Nguyên.

Mã Chính nói:

- Nếu như cưỡi ngựa, cũng đi hết nửa ngày đường.

Sở Hoan hỏi:

- Nếu dựa vào thời gian mà những người dân trong thôn tính toán, những thôn đó có phải sẽ nhanh chóng xuất hiện quỷ Vô Thường?

Mã Chính nói:

- Hôm nay đã là ngày thứ ba, nhanh nhất đêm nay sẽ xuất hiện Vô Thường, chậm nhất, tối mai tất sẽ xuất hiện.

Sở Hoan không chút do dự:

- Hai người các ngươi nghỉ ngơ đi, ta đi hành dinh một chuyến, trước khi hoàng hôn, hai người các ngươi cùng ta rời khỏi thành, đến những thôn mà hai ngươi đã nói.

Liễu Tùy Phong lập tức nói:

- Đại nhân, có phải ngài hoài nghi quỷ Vô Thường là giả, chuẩn bị tìm hiểu nguồn gốc?

Sở Hoan gật gật đầu, nói:

- Ta vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như chỉ là lời đồn độc miệng, chỉ cần một hai người bị yểm trong thôn cũng đủ rồi, hơn nữa có thể là bất kỳ thôn nào.

Hắn dừng một chút, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh:

- Nhưng những thôn có chuyện, những người bọ yểm là không ít, hơn nữa đều là nam nhân trẻ trung cường tráng, chỉ điểm này thôi cũng rất kỳ quái rồi.

Mã Chính cau mày nói:

- Đại nhân không định dẫn người đi sao?

- Đối thủ của chúng ta, không phải là những kẻ tầm thường.

Sở Hoan đã nghĩ đến chuyện của Hình bộ Thái Nguyên. Tù ngục của Hình bộ mất phạm nhân và những người dân trong thôn mất tích, Sở Hoan đã kết luận hai chuyện này có quan hệ với nhau. Đây chỉ có thể là Thiên Môn đạo ở sau lưng giở trò quỷ. Sự kiện Hình bộ, đã giúp Sở Hoan phát hiện tung tích Đoạn Tuần. Mà Đoạn Tuần lúc trước là đồng đảng Triệu Quảng Khánh ở Thông châu. Triệu Quảng Khánh là người của Thiên Môn đạo, không cần nghi ngờ Đoạn Tuần đương nhiên cũng là người Thiên Môn đạo.

Lần trước Sở Hoan định điều tra từ nhà ngục của Hình bộ, truy tìm căn nguyên, xâm nhập hang ổ, nhưng lại thất bại trong gang tấc, lúc này cơ hội lại xuất hiện, Sở Hoan đương nhiên muốn nắm chặt cơ hội này.

Hắn biết rõ Thiên Môn đạo đã chuẩn bị một âm mưu lớn tại An Ấp, nhưng từ trước đến nay Thiên Môn đạo thần thần bí bí, muốn muốn biết rõ Thiên Môn đạo rốt cục có mưu đồ gì, đương nhiên phải có gan xâm nhập vào tận hang ổ của chúng. Nếu trước khi Thiên Môn đạo làm loạn lại không hiểu chút gì về âm mưu của chúng, Sở Hoan lo lắng An Ấp đạo sẽ trở thành Giang Hoài đạo thứ hai.

- Vâng, đại nhân.

Hai người Liễu Tùy Phong đã hiểu rõ kế hoạch Sở Hoan, cảm thấy lo lắng.

- Lúc này giao cho chúng thuộc hạ đi là được, đại nhân... !

Gã nói còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã cười nói:

- Không cần nhiều lời, ta biết rõ nên làm như thế nào. Hai người các ngươi chuẩn bị trước một chút là tốt rồi.

Hắn cũng không lưu lại khách điếm quá lâu, nhắn nhủ vài câu, liền rời đi.