Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 138: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (41)




Edit: meohuyenmeo

Beta: Du Du

Còn không vui?

Có lẽ anh khiến cô cảm thấy mình rất lợi hại rồi.

Nhưng lại không nhịn được mà mềm lòng.

Mặc dù cô gái nhỏ giận dỗi, nháo lên muốn tuyệt giao với anh, nhưng thực tế là vẫn giúp anh làm việc khiến anh không thể giận cô...

Bất quá cô có thể sẽ dùng phương thức khác để phát tiết tâm tình của mình.

Nghĩ đến chính mình ngồi gỡ dây tai nghe mất nửa ngày, Cố Tầm Xuyên hơi nhíu mày.

Hai người cứ như vậy an tĩnh trong phút chốc, Cố Tầm Xuyên vẫn là không nhịn được lên tiếng trước, động tác trên tay cũng không có ngừng lại, giọng nói lười biếng, có chút bất cần, tựa hồ như vô tình nói, "Từ Bảo năm nay mới mười bảy tuổi."

Sở Từ ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Đúng vậy a, thì thế nào?

Cố Tầm Xuyên đến giờ mới dừng động tác lại, đầu ngón tay còn sót lại mùi hương thanh mát của thuốc mỡ, anh ngồi thẳng dậy, dùng đầu ngón tay của mình điểm nhẹ lên chóp mũi cô gái nhỏ.

Thấy Sở Từ vì mùi hương nồng đậm của thuốc mỡ mà nhíu mày, lui về phía sau, hơi co người lại.

Ý cười trong đáy mắt Cố Tầm Xuyên sâu hơn, "Nhớ kỹ lời của đội trưởng, mới mười bảy tuổi, không thể yêu sớm."

Tròng mắt Sở Từ đảo một vòng, thấy anh sau khi nói xong phảng phất như giải quyết được mối hoạ lớn trong lòng, dáng vẻ khoan thai tự đắc muốn tránh người Cố Tầm Xuyên, hơi nghiêng đầu, "Đội trưởng, anh đang ghen sao?"

Cố Tầm Xuyên hơi khựng lại, vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt to sáng ngời của cô gái nhỏ.

Đáy mắt của cô có chút nghi hoặc, khoé môi Cố Tầm Xuyên giật giật, nhìn cô gái nhỏ trắng nõn trước mặt, nở nụ cười che giấu, đưa tay muốn bóp bóp gương mặt của cô.

"Tôi không có..." ghen.

Lời này còn chưa nói xong.

Chỉ thấy cô gái nhỏ lui về phía sau rụt người một cái, rũ đầu xuống lẩm bẩm, "Mười bảy tuổi mà là yêu sớm à?"

Không đợi Cố Tầm Xuyên nói tiếp, cô gái nhỏ ngẩng đầu nháy đôi mắt to nhìn anh, "Đội trưởng muốn cùng em yêu đương sao?"

[Độ hảo cảm của Cố Tầm Xuyên +5, hiện tại là 85]

Cố Tầm Xuyên:...

Nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của Sở Từ, Cố Tầm Xuyên lập tức có chút không nói nên lời.

"Anh không muốn cùng em yêu đương thì ghen gì chứ?"

Thấy biểu cảm vi diệu của Cố Tầm Xuyên, cô gái nhỏ chớp chớp con mắt, phồng má lầm bầm nói.

Tiểu nha đầu này thực sự là...

Cố Tầm Xuyên bỗng nhiên tiến về phía trước, lần nữa tới gần cô gái nhỏ, cứ như vậy buông thõng con mắt nhìn Sở Từ.

Cô gái nhỏ trừng mắt, không cam lòng yếu thế nhìn lại anh.

Quả thực là cái tiểu phôi đản* vô pháp vô thiên.

*Phôi đản: trứng thối

Ngày mai đã là trận chung kết, nhất định phải tới lúc này trêu chọc tâm tình của anh có phải không?

Nếu là anh nói không muốn, đoán chừng tiểu hỗn đản* này liền muốn ghi nhớ ở trong lòng, sau đó còn không biết sau này sẽ khó khăn như thế nào đây.

*Hỗn đản: khốn nạn

Chủ yếu chính là...

Bản thân anh căn bản không thể nói không muốn.

Anh giống như, cũng chẳng biết đã có suy nghĩ này bao lâu rồi.

Cả ngày đều nghĩ khi nào, phải làm thế nào đem cô kéo về bên người của mình.

Chính là đối diện cái bánh bao nhỏ trắng nõn này, nếu là bây giờ cắn một miếng ít nhiều có chút cảm giác tội lỗi.

Sở Từ chớp mắt, chỉ thấy dưới đáy mắt màu nâu đen của người này chứa đầy cảm xúc phức tạp sâu thẳm không nhìn rõ được, anh hơi cúi thấp người, ngay sau đó liền cầm lấy cổ tay mới vừa được bôi thuốc của cô, dùng sức một chút đem cô gái nhỏ đẩy ngã lên giường.

Anh chống một đầu gối lên giường, hạ thấp người xuống, cứ như vậy đè tới, nhìn thấy những sợi tóc màu đen của cô gái nhỏ rơi tán loạn đầy giường, đầu ngón tay cũng cảm nhận được cảm xúc mềm mại.

Sự lười biếng trong đôi mắt của Cố Tầm Xuyến hoàn toàn biến mất, thay vào đó là loại cảm giác quyến rũ cùng nguy hiểm, anh hơi nheo mắt lại, vừa vặn đối diện đôi mắt của Sở Từ.

...