Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 139: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (42)




Edit: meohuyenmeo

Beta: Du Du

Cô gái nhỏ hơi nghiêng đầu cười tủm tỉm, trên người chỉ mặc áo ngủ có chút mỏng manh, thân thể mềm mại gắt gao dính lấy Cố Tầm Xuyên.

Quả nhiên là cái tiểu phôi đản!

Đáy mắt Cố Tầm Xuyên chợt tối lại, hơi nhướng mày cúi xuống.

Thân hình cũng đè thấp, trên người toả ra một loại hơi thở muốn xâm chiếm mãnh liệt, "Từ Bảo vừa mới nói cái gì?"

Môi của anh cơ hồ chạm nhẹ vào tai Sở Từ, thanh âm có vài phần thong thả ung dung, nhẹ nói, "Từ Bảo nói như vậy... Là muốn cùng đội trưởng yêu đương sao?"

Cô gái nhỏ trong lồng ngực tựa như một khối kẹo mềm, Cố Tầm Xuyên dù đã lớn đến như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Đúng như anh nghĩ.

Một khi đã cảm nhận qua hơi thở như vậy, căn bản là luyến tiếc không nỡ buông tay.

Tốt nhất là không cần tới gần cô sớm như vậy...

Nếu không thì sẽ giống như bây giờ.

Sở Từ vừa nói một vài câu, anh trực tiếp liền mất phương hướng.

Bất quá bây giờ mới suy nghĩ như vậy, hình như đã hơi trễ.

Cố Tầm Xuyên ánh mắt thâm trầm, lòng ngực khẽ rung lên, từ trong cổ họng phát ra nụ cười trầm thấp khàn khàn, "Hửm? Từ Bảo?"

"Ưm?" Sở Từ có chút khó chịu cọ quậy thân mình, chớp mắt nghiêng đầu đầu nghĩ ngợi, sau đó nỗ lực muốn đứng dậy, cắn anh một cái.

Sau đó còn bày ra tư thế vô tội, chớp chớp đôi mắt.

"Nhưng mà đội trưởng vừa nói, mười bảy tuổi không được yêu sớm a?"

Đáy mắt mang theo ý cười nghịch ngợm, rõ ràng chính là cố ý.

[Độ hảo cảm của Cố Tầm Xuyên +1, hiện tại là 86]

"Đúng..." Cố Tầm Xuyên âm thanh trầm thấp, nghe thoáng như đang cắn răng nghiến lợi, "Nhưng đội trưởng không ngờ đến, ngay sau đó em liền câu dẫn đội trưởng a."

"Rõ ràng chính anh tự chạy tới." Cô gái nhỏ trừng mắt, bày ra vẻ mặt vô tội, tóc đen tán loạn, bộ dáng xinh đẹp ngoan ngoãn.

Thật sự là thoả mãn lòng chiếm hữu của anh đối với người bên cạnh luôn khiến chính mình phải nhớ nhung.

Cố Tầm Xuyên thấy bộ dạng này của Sở Từ, hơi nhấp khoé môi, thanh âm có có chút khắc chế, cánh môi dán nhẹ lên môi cô, lúc nói chuyện có chút cảm giác tê dại, "Trước đó tại sai không thấy em nghe lời tôi như vậy?"

"Em luôn rất ngoan mà." Sở Từ hơi co lại thân mình lui về phía sau, lại bị bàn tay to lớn của người kia hoàn toàn khống chế giữ lấy eo cô, cứ như vậy mà đè xuống, nghe thấy lời cô nói, anh khẽ cười một tiếng.

"Cái kia đội trưởng chấp thuận, Từ Bảo chỉ được phép cùng đội trưởng yêu đương." Dứt lời cũng không cho cô có cơ hội cãi lại, cũng không nói đạo lý cứ như vậy bắt đầu đánh dấu chủ quyền.

Dù sao ở trong đội cũng mang tiếng bá đạo, cách xưng hô này hiện tại cũng không cần phải tẩy trắng nữa.

[Độ hảo cảm của Cố Tầm Xuyên +5, hiện tại là 91]

Bàn tay cũng bắt đầu không an phận.

Trên người Sở Từ chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh, tạo điều kiện cho "lão nam nhân" làm càn.

Thấy động tác người này dần không an phận, Sở Từ lập tức nhanh nhẹn trốn tránh, cự tuyệt hành động của anh.

Khoé môi Cố Tầm Xuyên nhếch lên, thanh âm mang theo vài phần bất mãn, tay nhẹ nhàng vỗ một cái, "Thành thật một chút."

Sở Từ nghe vậy liền trừng mắt lớn.

Trên đời còn có loại người như vậy sao? Rõ ràng chính mình không an phận, lại còn bắt người khác phải thành thật một chút.
Cái tên xấu xa này! Đại phôi đản! Đại đại lưu manh.

Nhìn cảm xúc trong đáy mắt người kia, Sở Từ đạp đạp chân nhỏ, lập tức đạp đến trên người Cố Tầm Xuyên.

Cố Tầm Xuyên cười a một tiếng, đầu ngón tay trả thù muốn véo véo eo Sở Từ.