Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 140: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (43)




Edit: meohuyenmeo

Beta: Du Du

Sờ Từ bị lực đạo kia làm cho cả khuôn mặt bánh bao đều nhíu lại, hít một hơi.

Váy ngủ vừa bị kéo lên phân nửa cũng được Cố Tần Xuyên sửa sang lại.

"Tiểu phôi đản." Thanh âm trầm thấp có phần không đứng đắn, cứ như vậy sát vào bên người Sở Từ.

Trong đôi mắt màu nâu sẫm hiện lên một mạt cảm xúc khó tả.

Chỉ biết câu dẫn anh.

Hết lần này đến lần khác anh căn bản không thể cưỡng lại sự câu dẫn của cô.

Nhìn khuôn mặt bánh bao của Sở Từ vẫn còn đang nhíu lại, Cố Tầm Xuyên thong thả ung dung vuốt tóc cô gái nhỏ.

Đau thật sao? Anh lại không có dùng bao nhiêu sức lực, lại nói, liền cho cô đau đi, khiến cô nhớ kỹ một chút, ngọt như thế, còn dám tới câu dẫn anh.

Anh cũng không phải chính nhân quân tử gì.

"Từ Bảo đây là muốn khiến tôi phạm tội sao?" Cố Tầm Xuyên xoay người đem Sở Từ còn đang bị đè dưới thân ôm lên, để cô ghé đầu vào lồng ngực của mình, sau đó mới rũ mắt nói, "Mới mười bảy tuổi, thật là..."

Cô gái nhỏ hung ác lên tiếng, "Đúng vậh, bất quá tiến vào Cục Cảnh Sát, chú cảnh sát sẽ không nghe anh giải thích đâu."

Cái tiểu phôi đản này.

Cố Tầm Xuyên giơ tay vỗ vỗ đầu cô, nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ đang giận dỗi.

"Bị véo đau thật sao? Giận rồi? Hửm, Từ Bảo? Để tôi nhìn xem nào." Vừa dứt lời anh liền duỗi tay tới.

Ngay sau đó liền bị Sở Từ bắt được, "Lão nam nhân! Thành thật chút đi."

Nhìn bàn tay bị giữ lại, đôi mắt Cố Tầm Xuyên hơi híp lại, hiện tại tâm tình đang tốt nên cũng không muốn tính toán với cô, chỉ nhướng mày, "Như thế nào? Ăn xong liền chạy? Câu dẫn đội trưởng xong liền không muốn chịu trách nhiệm? Như vậy là không được a."

Bàn tay anh vuốt ve eo nhỏ của Sở Từ, vẻ mặt đứng đắn nói, "Em câu dẫn đội trưởng thì em phải chịu trách nhiệm, bằng không tôi chịu trách nhiệm cũng được, bất quá vì hạnh phúc sau này của Từ Bảo, vẫn nên bỏ loại chuyện này đi, tuy rằng tôi hoàn toàn không sợ, nhưng loại chuyện này làm nhiều cũng không tốt, huống hồ vừa nhìn Từ Bảo tôi liền  thấy đau lòng..."

Đau lòng cái đầu của anh.

Đáp lại anh chính là Sở Từ lập tức người từ trên người của anh xuống dưới, sau đó thẹn quá hoá giận muốn đem anh từ trên giường đá xuống.

Cố Tầm Xuyên cười khẽ một tiếng, tự giác từ trên giường đứng dậy, vươn tay cầm lấy lọ thuốc mỡ bên cạnh, xong mới cúi người xoa xoa đầu cô, "Ngủ đi, chiều tôi lại đến bôi thuốc cho em, tôi thừa nhận là tôi không đúng, dù em mới mười bảy tuổi, vậy mà tôi lại không thể kiềm chế được..."

Anh còn dám nói, còn dám nói, còn dám nói.

Cô gái nhỏ từ trong chăn ló cái đầu nhỏ ra, căm giận nhìn anh.

"Từ Bảo, nếu đã nói rõ, tôi sẽ không cho em có cơ hội đổi ý, em còn nhỏ tuổi, bên ngoài nhiều đồn đại vớ vẩn, tôi có thể che chở cho em, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ liền thông báo cho mọi người."

"Nhưng hiện tại, em phải nhớ kỹ..." Ý cười trên khoé môi cùng đáy mắt Cố Tầm Xuyên không cách nào che giấu, quỳ bên mép giường, cúi đầu chạm vào trán Sở Từ, "Từ Bảo đang cùng đội trưởng yêu đương."

Không cho phép đổi ý.

Nói xong Cố Tầm Xuyên mới đứng dậy, giúp Sở Từ chỉnh lại góc chăn, bước hai bước, đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay hơi hơi co rụt, tựa hồ cảm nhận một chút gì đó, mới mang theo ý cười trêu đùa nhìn thoáng qua cô gái nhỏ, "Từ Bảo hiện tại phát triển tốt, chắc chắn còn có thể to thêm... À, cao thêm."

Anh trước đó chắc chắn không phải muốn nói cái này.

Sở Từ đưa tay nắm cái gối của chính mình ném ra ngoài.