Quy Tắc Nữ Quan

Chương 57: Lưu luyến




Nhìn bộ y phục xuất giá bên hông bị cắt vụn thành từng mảnh, Khương Nhiêu cũng không hề kích động, mà dùng một chút lực xé vải theo vết rách, từng mảnh rơi lả tả, không còn hình dạng gì.

Nụ cười cực kỳ gian xảo kia nở rộ ở bên môi, nàng cười diễm lệ, nhìn thẳng vào mắt Vệ Cẩn.

“Nàng căn bản là không muốn gả cho Vũ An Hầu.” Giọng nói Vệ Cẩn nặng nề, nhưng không thể nghi ngờ, trong sự chắc chắn kia mang theo thoải mái vô tận.

Khương Nhiêu thuận tay tháo mũ phượng xuống, tóc đen rũ xuống, nàng hỏi lại, “A Cẩn không phải cũng không muốn gả ta cho người ngoài sao?”

Vệ Cẩn dừng một lát, đột nhiên gạt mũ phượng ở trên đất sang một bên, tiến lên nâng cằm nàng, một câu cũng không nói, hung hăng che lại cái miệng nhỏ nhắn giả dối giỏi thay đổi kia.

Rốt cuộc cũng tìm được cách tháo gỡ khó chịu mấy ngày qua, hai người làm như đang so đo với nhau, dây dưa một chỗ không ai nhường ai.

Hoá ra trong đầu cô gái này vẫn luôn sáng suốt như thế, Vệ Cẩn thầm giận dữ trong lòng, nhưng trái tim thì đã mềm nhũn ra.

Cuối cùng, khi hắn dần dần ôn nhu, Khương Nhiêu chỉ nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực.

“Trẫm rất là tò mò, khi nào nàng phát hiện được manh mối?”

Khương Nhiêu kéo tay hắn, đặt ở trên bụng, “Ngày ấy sau tiệc trăm ngày của đế cơ, Bạch Phi mời ta đến xem, có lẽ là hình như có ý gì đó, hai vị đế cơ rõ ràng là sinh từ một thai, nhưng diện mạo lại không giống nhau, Văn Yên giống bệ hạ, mặt mũi Ngọc Yên lại có chút giống Hoàng hậu, ta liền ngộ ra, kỳ thật người có tướng mạo giống nhau không nhất định biểu thị quan hệ huyết thống.”

Vệ Cẩn nhíu mày nói, “Vậy thì phải ban thưởng cho Bạch Phi mới phải.”

Khương Nhiêu đẩy hắn một cái, giận dữ trêu ghẹo, “Bệ hạ muốn thưởng cho nàng ta một đứa bé nữa sao?”

Vệ Cẩn nghe thấy ghen tuông trong lời nói, liền bỏ qua sự lo lắng thường ngày. Trước khi gặp Khương Nhiêu, hắn vẫn ình lòng dạ sắt đá đến luyện mãi thành thép, nhưng bây giờ đối mặt với nàng, đúng là miệng cười càng lúc càng nhiều.

Vệ Cẩn vòng cánh tay ra, ôm nàng tới bên giường, Khương Nhiêu đứng hồi lâu cũng mệt mỏi, đơn giản nằm ngửa trên đầu gối hắn, ngón tay mịn màng nghịch ngợm trên gương mặt hắn vẽ một chút.

Vệ Cẩn thấy nàng đang hứng thú, sắc mặt liền trở nên mềm mỏng, “Mặc dù thân thế của nàng là thật, trẫm cũng chưa từng tính buông nàng ra.”

Không khí bỗng ngưng trệ, nhắc tới thân thế, gương mặt thê lương của Trịnh Thu đột nhiên thoáng hiện ở trước mắt.

Suy nghĩ rất lâu, Khương Nhiêu vòng qua cổ hắn, nhẹ giọng hỏi, “Trịnh Thu, nàng ấy…”

Vệ Cẩn đặt ngón trỏ mang theo vết chai mỏng lên môi nàng, ngăn lời nói lại, “Nàng ta chạm đến ranh giới cuối cùng của trẫm, nếu như là xin tha thứ thì không cần phải nhiều lời.”

Lăng Bình Vương ngày đó được cứu ra khỏi đám cháy, bí mật đưa tới ngoại thành hành cung dưỡng thương.

Hắn đa số bị ngoại thương, bởi vì được cứu đúng lúc mà không hít khói nhiều lắm, tính mạng không sao. Công hiệu của thất hồn hương, Khương Nhiêu ngày đó chẳng qua là cố ý khích tướng, thật ra cơ thể chỉ rã rời mệt mỏi, thần trí mơ hồ mà thôi.

Nhưng so với đau đớn trên thân thể, chỉ sợ mất hết binh lực nửa đời trù tính mới là thứ khiến hắn sống không bằng chết nhất!

Mộ Thái phi và trưởng Công chúa Anh Mẫn đã bị cấm chừng ở Vĩnh Thọ Cung, giam lỏng không cho người ngoài đến thăm.

Mà trong triều Trấn quốc tướng quân Thịnh Nhiễm và Ngự Sử đại phu Trang Tử Thanh đứng đầu, văn võ đồng thời ra tay, gột rửa dọn sạch làn gió trong triều, triều thần thay máu, thời kỳ đổi mới đã tới.

Không qua nhiều ngày, những quan viên có quan hệ với Lăng Bình Vương trước đây, từ đại quan nhất phẩm cho tới tiểu quan cửu phẩm, không một ai may mắn thoát khỏi, chấn động to lớn khiến mọi người bất ngờ.

Đại Lý Tự nhất thời đông như trẩy hội, định án tra thẩm, triều thần bách quan đều âm thầm lau mồ hôi, hoá ra một năm nay Hoàng thượng đăng cơ không phải là dung túng không có chí tiến thủ, mà là sớm bí mật trù tính vẹn toàn, chỉ chờ ngày một lưới bắt hết!



Cửa gỗ nặng nề chậm rãi bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh tà dương rọi bóng người trên mặt đất lót đá xanh.

Người trên giường hai chân băng bó kín mít, hiển nhiên là bị thương chưa lành, hắn ngay cả đầu cũng không chuyển động, giọng nói khàn khàn, “Hoàng thượng tính xử tử bổn vương thế nào? Muốn động thủ thì nhanh lên, chớ có do dự như đàn bà con gái!”

Vệ Cẩn bình tĩnh nhìn xuống, “Nhị ca đã là bại tướng, không hề có uy hiếp, trẫm cần gì phải mang cái danh thí (1) huynh, bị người trong thiên hạ nắm cán?”

(1) thí: giết một người bề trên

Cơ mặt Lăng Bình Vương nhảy dựng, tóc rối bời rũ xuống, hé ra khuôn mặt cực kỳ mị hoặc.

Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên nản lòng, tinh thần dường như trở nên tàn tạ, không còn thần thái xưa kia.

Tình thế không còn như năm đó, hắn nay đã hai bàn tay trắng, lấy cái gì mà ngang hàng với Vệ Cẩn?

Hóa ra, từ cái đêm mưa ngày quàn của Phụ hoàng, nhân sinh bọn họ đã sớm định. Kỳ thật lúc ấy hắn không hiểu, đây chính là thiên mệnh, không chấp nhận bất kỳ kẻ nào làm trái.

Rất nhiều chuyện bỏ lỡ đã bị cướp đi vĩnh viễn, dùng bao nhiêu thời gian cũng không thể bù lại, thí dụ như đế vị dễ như trở bàn tay, lại thí dụ như, nữ nhân khiến hắn mất hết lý trí kia.

Đêm đó lúc hắn gần như điên cuồng bắn ra mũi tên trí mạng, cũng là điểm kết thúc tất cả tình cảm trước giờ của bọn họ.

Vệ Ly biết, Khương Nhiêu cả đời này cũng sẽ không tha thứ ình.

Hắn nói, “Khương Nhiêu là người của ta, bổn vương nay hai bàn tay trắng, thỉnh cầu duy nhất chính là nàng.”

Vệ Cẩn dứt khoát trả lời, “Kiếp này hay kiếp sau, ngươi chớ có vọng tưởng,” Ánh mắt Vệ Ly u ám, kỳ thật hắn đã sớm dự đoán được kết cục như vậy, chẳng qua bởi vì không cam lòng thôi…

Vệ Cẩn nói tiếp, “Chỉ cần ngươi ký kết, vĩnh viễn ở lại đất phong không hồi kinh, không đụng đến vũ khí binh quyền, không thất tín với thiên hạ. Như vậy trẫm có thể trả lại cho ngươi một nữ nhân khác.”

Vệ Ly đột nhiên ngẩng đầu, “Trịnh Thu chưa chết?”

Vệ Cẩn chỉ nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh.

Trong ánh lửa thấu trời, khi hắn nghĩ rằng sinh mệnh sắp chấm dứt, trong ý thức mơ hồ là một thân ảnh mảnh khảnh kéo hắn từ trong ngọn lửa ra, mà ngay tại một khắc kia, cột nhà ầm ầm đổ xuống.

Đôi tay nắm chặt kia chợt buông ra, rồi sau đó khói lửa bao trùm, không còn một tiếng động.

Vệ Ly thậm chí không rõ, bản thân lúc này nghe được tin Trịnh Thu chưa chết, tại sao lại kích động mà run rẩy.

Cô gái kia vĩnh viễn sống ở sau lưng Khương Nhiêu, lặng lẽ thi hành nhiệm vụ, thậm chí đến lúc này, hắn cũng chưa từng nhìn thẳng nàng…

Nhưng bị giày vò mấy ngày nay, lại nhiều lần mơ thấy gương mặt của nàng.

“Sống chết của nàng ta phụ thuộc vào ngươi.” Vệ Cẩn dứt lời, xoay người đi, Vệ Ly đột nhiên ở phía sau mở miệng, “Chỉ mong bệ hạ có thể hết lòng tuân thủ cam kết.”

Bên ngoài Hàm Nguyên Điện im như thóc, một đám cung tì đều cúi đầu đứng yên.

Vũ An Hầu vào bên trong đã nửa canh giờ, trong điện lại không hề có động tĩnh.

Ít ngày trước Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ hủy hôn, thiên tâm khó dò, càng khiến mọi người suy đoán.

Nhưng những ai hầu hạ ngự tiền Hàm Nguyên Điện đại để đều hiểu được nguyên nhân trong đó, ngoại trừ Khương ngự thị, còn ai có thể có bản lĩnh như thế?

Cửa điện từ trong mở ra, một người áo lông trắng khoan thai bước ra, bất kỳ biểu cảm nào trong dự đoán đều chưa lộ rõ trên gương mặt của Vũ An Hầu. Toàn Cơ cảm thấy bất ngờ, vì sao lại đột nhiên cảm thấy Vũ An Hầu lại có chút thoải mái?

Thật là vô lý.

Trong điện truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoàng thượng, “Cao Ngôn, vào đây.”

Cao Ngôn đành phải nhắn mắt đi vào.

“Mang kim ấn tới đây.” Vệ Cẩn đang múa bút thành văn, Cao Ngôn vội vàng làm theo, không bao lâu thì dừng bút.

Nhưng sau khi Cao Ngôn thấy rõ nội dung trên thánh chỉ, tay run lên, suýt nữa thì làm rơi kim ấn trên mặt đất.

Thân là thái giám cao nhất ngự tiền, cho dù bị trọng tội mất đầu, hắn nhất định phải chỉ điểm.

Cao Ngôn cười cười, chỉ lên đỉnh đầu, cũng không đưa kim ấn qua, “Thứ cho nô tài lắm miệng, còn nhớ bệ hạ từng nói với nô tài, hậu cung ngài không cần nhiều nữ nhân quá, nay có chút lĩnh ngộ.”

Vệ Cẩn liếc hắn một cái, lập tức lấy kim ấn, Cao Ngôn vội vàng quỳ xuống, “Mong rằng bệ hạ cân nhắc!”

“May mà trẫm vẫn thấy ngươi thông minh thấu đáo, tại sao ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu?” Vệ Cẩn cười nhạt, “Nếu là việc cần phải cân nhắc, như vậy căn bản không cần thiết phải làm.”

Cao Ngôn đã đầy mồ hôi lạnh, cầm chiếu thư sắc phong chưa khô mực đưa đến Tử Thần Cung.

Từ lúc trẫm đăng đế vị, Khương thị hiền lành quy củ, thường đi theo hầu, sớm chiều không rời. Nay sắc phong làm Quý phi nhất phẩm, đứng đầu tứ phi.



Đại điển sắc phong Quý phi được chọn vào ngày mồng một tết, mồng một tết là ngày đầu tiên của một năm, là ngày hội lớn nhất trong hai mươi bốn tiết khí (2).

(2) Theo cách tính năm âm lịch của người Trung Quốc thì mỗi tháng có 2 tiết khí, như vậy trong 1 năm sẽ có 24 tiết khí.

Mà từ xưa tới nay chưa bao giờ có việc như thế, cho dù là sắc phong Hoàng hậu cũng bất quá là chọn ngày tốt thôi!

Hành động này của Hoàng thượng ngụ ý cùng vui với trời, là lễ nghi của bách tính và triều đình, việc này rõ ràng, không tốn đôi câu vài lời đã đủ thấy sự sủng ái với Quý phi mới tấn phong.

Thượng phục cục vì lần tấn phong này mà ngừng việc năm ngày, chuyên trách chế tạo cát phục, ngọc hài cho Khương Quý phi trọn mười bộ, vật liệu đều là lụa dệt từ tơ sống của Thương Lan và Ngọc Khê tiến cống, mặc dù là sam cũng phải là lụa trắng Tử Lăng, lấy hai sợi kim tuyến thêu lên, màu sắc không có chỗ nào không đều, cảm giác không có chỗ nào là không có tơ lụa.

Sơ Đường Cung trước kia là một hành cung không ai biết đến, lần này lại trở thành tiêu điểm của hậu cung.

Nhưng cũng không giống như Bạch Phi thăng chức, mọi người lần lượt tới ăn mừng, Sơ Đường Cung vô cùng im lặng, các cung hiểu việc nên đều sai thị nữ đưa lễ vật tới, không nói thêm câu nào.

Mà Trịnh Thu càng như là người bốc hơi, sống chết chưa biết, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Hoàng thượng tuyên bố với bên ngoài là Trần Phương nghi của Hoa Âm Các đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, hoa thơm sớm héo, kết án qua loa.

Khương Nhiêu vốn tưởng rằng như thế thì có thể an tâm dưỡng thai, rốt cuộc có thể thanh tịnh. Ai ngờ Hoàng thượng không biết nghĩ thế nào mà mỗi ngày đều nhất định đến Sơ Đường Cung dùng bữa, nếu là xử lý chính sự xong muộn thì bớt đi khoản dùng bữa, trực tiếp đi ngủ cùng.

Thái y từng nói, ngoại trừ ba tháng đầu và một tháng trước khi lâm bồn, thời gian còn lại việc vợ chồng cũng không phải không thể, chỉ là không thể quá mức kịch liệt thôi.

Khi đó Thái y lệnh nói xong lời này, Khương Nhiêu chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt ẩn chứa ý cười của Vệ Cẩn, không khỏi cúi đầu xuống, ra vẻ không nói.

Thái y lệnh vừa mới đi, Vệ Cẩn đã thay đổi hành động, đối với chuyện nam nữ, cho tới bây giờ Khương Nhiêu đều không có đường phản kháng.

Lại thêm trước đó bị giày vò, hai người đã lâu chưa từng lưu luyến, lúc này tất nhiên là động tình không thôi.

Nhưng thân là người làm mẹ, Khương Nhiêu có phần kiêng dè, liền cam chịu đẩy ra vừa phải.

Ngay lúc bị ôm đến bên giường, nàng còn dùng lời của Thái y lệnh nói với nam nhân dùng mọi mánh khóe kia, “Chàng xưa nay mạnh mẽ, sẽ làm đứa trẻ bị thương.”

Nhưng nghe Vệ Cẩn nói ở bên tai, “Nếu như không làm, chúng ta làm sao nghiên cứu ra cách nhẹ nhàng thong thả không làm đứa trẻ bị thương?”

Khương Nhiêu cho rằng chẳng qua là nhất thời đối đáp, nhưng thật ra cũng thú vị mà. Ai ngờ lần mở cửa này, Vệ Cẩn càng muốn nếm tư vị, không hề sợ hãi.

Như vậy, thai nhi trong bụng từ từ lớn lên, nay gần bảy tháng, nhô lên rất rõ, cơ thể cũng dần dần nặng nề.

Vệ Cẩn lén cẩn thận hỏi thái y, mỗi đêm khi ngủ hắn đều đã ôm nàng vào trong ngực, tư thế như vậy quả thật có thể giảm bớt cảm giác buồn bực trong lòng, Khương Nhiêu vô cùng hưởng thụ, nhưng mà hắn khó có thể cẩn thận như thế.

Nghĩ đến đây, Khương Nhiêu đang thêu thùa hơi thất thần, liền đâm nhẹ vào ngón trỏ.

Gần tới mồng một tết, Vệ Cẩn không chỉ muốn nàng tự may một bộ để dùng, còn trịnh trọng hạ ý chỉ, muốn Khương Nhiêu tự tay thêu ình một bộ cát phục rồng uống lượn.

Như vậy thật là không ổn, thứ nhất chỉ khi sắc phong chính cung Hoàng hậu mới được hưởng thụ ơn trạch đế hậu, còn lại phi tần hoàn toàn không có.

Thứ hai, Khương Nhiêu không để lễ pháp vào trong mắt, trước đây cái gì nên làm thì làm, không nên làm thì không làm, chỉ là bản thân âm thầm kêu khổ, một đường mũi kim không biết hao phí bao nhiêu máu huyết!

Lại không biết hành động này của Vệ Cẩn lại có dụng ý khác, vẫn theo cách của Thái y lệnh mà bảo nàng chuyên chú thêu thùa, có thể giảm bớt sự khó chịu và tâm trạng chán chường trước khi sinh, có lợi cho sức khỏe mẹ con.

Lúc đang thêu, Oánh Sương bưng canh nóng lại đây, bởi vì Khương Nhiêu thèm chua, kinh thành hiện giờ trời đông giá rét, Hoàng thượng cứ mỗi năm ngày lại cho khoái mã khẩn cấp vận chuyển hoàng đào và quả mơ từ đất Thục phương nam nhập kinh, thật sự gấp rút. Vệ Cẩn tất nhiên cũng sẽ cho phép nàng ăn một chút vải, nhưng phân lượng nhất định phải khống chế, vải tuy bổ nhưng ăn nóng, ăn nhiều có thể sinh non.

Nhưng phụ nữ có thai quản không được miệng, thường không làm chủ được bản thân, thay đổi thất thường. Khương Nhiêu nay một miếng thịt nhỏ cũng không ngửi được, mặc dù là món chay không dùng dầu mỡ, một ngụm cũng không thể dính.

Mà nàng lại cực kỳ thích hoa quả tươi và ăn chua, canh cũng phải có ít trà mơ mới có thể ăn vào, dương mai luôn phải chuẩn bị sẵn, trước khi ngủ phải nhai một miếng.

Thượng thực cục không thỏa mãn được nhu cầu, liền phân hai nữ quan đắc lực đến nhà bếp của Sơ Đường Cung, ba bữa đều dựa theo khẩu vị của Khương Nhiêu mà chế biến.

Vệ Cẩn vốn không thích ăn chua, nhưng nay hẳn là có thói quen ngửi thấy hơi thở chua chua ngọt ngọt trên người nàng, một ngày không ngửi thấy không nếm qua thì không thể thỏa mãn, cả người không được tự nhiên.

Oánh Sương bóc hoàng đào xong, dùng nước mật ong chấm vào từng miếng nhỏ, đâm ngân châm vào, Khương Nhiêu liền tựa vào tháp quý phi nếm thức ăn.

Trong điện ngân than đốt hoa quế vừa đủ, ấm áp như cảnh xuân, hợp với ánh mặt trời sớm mai ngoài cửa sổ, rất dễ chịu.

“Nương nương, ngày mai Tứ điện hạ lấy vương phi, người muốn chọn xiêm y thế nào?” Oánh Sương hỏi.

Khương Nhiêu đỡ trán, Vệ Cẩn cự tuyệt tình cảm của Liên Nguyệt, vì bù đắp cho Vũ An Hầu mà tứ hôn Liên Nguyệt cho Tứ Vương gia Vệ Thương, Vệ Thương đến tuổi cập quan (3), cũng xứng đôi với Liên Nguyệt, trai tài gái sắc, đẹp đôi sẵn có.

(3) tuổi cập quan: nam tử ngày xưa đến tuổi hai mươi

Nếu ở hoàng cung thì chẳng qua chỉ là vật hi sinh tranh thủ tình cảm mà thôi, nhưng ở vương phủ, nàng ta cũng là chủ mẫu danh chính ngôn thuận. Liên Nguyệt tuy rằng khóc cả đêm, nhưng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, nam tử trong thiên hạ, chỉ cần một người trong tim mà thôi. Nay trong lòng Hoàng thượng đã sớm có người khác, làm sao còn có chỗ của nàng ta.

Huống chi Tứ Vương gia bộ dạng tuấn dật, nhân phẩm chững chạc, không có điểm nào không xứng với mình, qua thời gian này, Liên Nguyệt đúng là vô cùng phóng khoáng, nhưng huynh trưởng Liên Giác lại kiệm lời hẳn đi.

Khương Nhiêu vừa nghĩ đến Liên Giác thì vẫn có chút tự trách, bất luận như thế nào, mặc dù không có tình cảm, nhưng rốt cuộc vẫn là nợ hắn.

Ngày mai vương phủ đại hôn, thân là huynh trưởng Liên Giác tất nhiên sẽ tham dự, nếu cố nhân tái ngộ, không khỏi có chút xấu hổ.

“Thay ta chuẩn bị quà mừng, nói ta thân mình khó chịu lợi, có tâm ý đưa tới là được rồi.”

Ai ngờ đang nói, ngoài điện còn người truyền tin lại đây, đúng là cung nhân bên cạnh Vũ An Hầu.

Oánh Sương nhận thiệp mời từ bên ngoài, lặng lẽ đưa tới tay Khương Nhiêu, “Vũ An Hầu tự mình sai người đưa cho nương nương, người nọ còn truyền lời, nói cần phải mời nương nương vui lòng đến dự.”