Quyền Trượng

Quyển 5 - Chương 156




Goda là một gã thị vệ trung thành tận tâm, từ mười năm trước khi bắt đầu đi theo Vương tử George hắn liền chuẩn bị dâng hết cả sự trung thành đời này của mình cho Vương tử điện hạ.

Đáng tiếc là, vương tử điện hạ không hề kế thừa sự anh minh cơ trí của phụ hoàng mình là Alfonso VIII, đây là việc rất nhiều người đều thừa nhận, ngay cả Goda cũng không cách nào phủ nhận.

Đương nhiên, việc này cũng không có nghĩa Vương tử George là một kẻ hoang đàng tự đại, bất quá nếu so với phụ hoàng của mình thì ngài có chút mềm yếu ngây thơ, mà đối với người thừa kế của một Đế quốc mà nói, điểm này là đủ để trí mạng.

Bất quá cho dù như vậy, Goda cũng chưa từng nghĩ đến muốn ruồng bỏ chủ nhân của mình, Vương tử điện hạ mặc dù có chút khuyết điểm như vậy, thế nhưng tổng thể mà nói ngài so với đám con cháu quý tộc ăn chơi bất tài khác trong Đế đô mà nói thì tốt hơn rất nhiều, chỉ là do tuổi còn nhỏ khó tránh khỏi không đủ định lực, dễ bị lay động.

Loại thiếu sót này từ khi công chúa Orthia rời đi lại biểu hiện càng rõ, vậy nên Goda đã từng phi thường lo lắng, hắn cũng từng thử dùng lực lượng của Hoàng đế bệ hạ hoặc Hoàng hậu đến ảnh hưởng Vương tử, khiến ngài thức tỉnh.

Thế nhưng Goda rất nhanh đã phải thất vọng.

Khoảng thời gian trước đó, bên cạnh Hoàng đế bệ hạ chợt xuất hiện một tình nhân mới gọi là Lily Earl Grey —— trước giờ tình nhân của Bệ hạ đều rất nhiều, bất quá cho đến hiện tại chưa có một ai có thể tháp tùng Bệ hạ đến yến hội, đồng thời được ngài công khai địa vị. Lily Earl Grey hiển nhiên đã làm được rất tốt, mà tùy theo đó sự sủng ái của Hoàng hậu cũng suy giảm, bên ngoài lời đồn bay đầy trời, mà nội dung của những lời đồn đó đủ để khiến Goda nghiến răng nghiến lợi.

Đám người cả gan truyền lưu lời đồn còn nói, Hoàng hậu rất nhanh sẽ bị phế đi, mà đứa trẻ trong bụng tình nhân mới của Hoàng đế mới là người thừa kế hợp pháp của Đế quốc. Thậm chí, bọn họ còn lấy ra đủ ví dụ về việc Vương tử George nhu nhược vô dụng không giống cha mình, từ đó chứng tỏ Hoàng đế cho tới hiện tại đã không ôm bất luận sự chờ mong gì nữa, vì vậy mới mặc kệ không tiếp tục quản thúc ngài.

Goda cực kỳ giận dữ, thế nhưng hắn đồng thời cũng rất vô lực, dùng lực lượng đơn bạc của hắn hiện tại căn bản không có cách nào dập tắt lời đồn này, thậm chí ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng tùy cho lời đồn tràn lan, không áp dụng bất kỳ biện pháp ngăn chặn nào, hết thảy những hành vi đó tựa hồ càng xác định tính chân thực của tin đồn.

Làm người đứng tại tâm bão, Vương tử George không có khả năng không biết gì cả, tinh thần của ngài bắt đầu trở nên uể oải không phấn chấn, ngay cả khẩu phần ăn uống cũng càng lúc càng nhỏ, Goda nhìn thấy vừa đau lòng lại sốt ruột. Hắn đã thử khuyên bảo Vương tử điện hạ, thế nhưng bởi vì tài ăn nói của hắn cũng không tốt, vậy nên chẳng có hiệu quả gì.

Ngay lúc này, Goda tinh tế phát hiện được sự cải biến của Vương tử điện hạ.

Đó là sau khi bọn họ phụng mệnh Bệ hạ đi công du Đế quốc Garde, Nhiếp chính vương Chris cùng Vương tử điện hạ có một lần hội ngộ ngắn ngủi, nội dung của buổi gặp gỡ cụ thể ra sao Goda không biết được, thế nhưng sau hôm đó hắn phát hiện Vương tử điện hạ tự giam mình trong phòng cả một buổi chiều, không hề cử động.

“Điện hạ, thân thể của ngài khó chịu ở đâu sao? Xin để thuộc hạ đi mời pháp sư đến trị liệu!” Goda còn nhớ mình đã hỏi Điện hạ như vậy.

Thế nhưng lời nói tiếp theo của Vương tử điện hạ lại không liên quan đến câu hỏi của hắn: “Goda, anh cảm thấy thái độ của phụ hoàng đối với ta có phải đã khác trước kia nhiều lắm không?”

Đối với vấn đề này Goda thực sự cảm thấy rất khó trả lời, nói thật hắn lo sẽ làm tổn thương đến Vương tử, không nói thật thì lại cảm thấy có lỗi với ánh mắt khẩn thiết của người, hơn nữa trước giờ hắn đều không biết nói dối.

“Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy Bệ hạ có lẽ là muốn tôi luyện người…” Goda trắc trở thốt ra những lời này, giả tạo đến ngay cả bản thân hắn cũng phỉ nhổ chính mình.

“Ta không muốn nghe những lời có lệ này! Goda, sau khi chị Orthia mất ta chỉ còn anh là có thể tín nhiệm, ta không hy vọng anh sẽ có lệ với ta! Nói cho ta biết, anh cảm thấy phụ hoàng hiện tại có phải đã không tốt với ta nữa rồi đúng không?”

Goda thở dài: “Nếu như ngài hỏi trước đây, tôi khẳng định sẽ nói Bệ hạ rất tốt với ngài. Khi ấy cho dù Bệ hạ đối với ngài rất nghiêm khắc nhưng trước sau đều vì tốt cho ngài, chỉ là hiện tại…”

Hắn cũng không nói hết lời, thế nhưng Vương tử George hiển nhiên cũng hiểu.

Bình tĩnh của Vương tử trẻ sa sút hẳn, lẩm bẩm: “Bọn họ nói không sai, bọn họ nói không sai…”

“Điện hạ? Điện hạ?” Thấy đối phương như vậy, Goda càng thêm lo lắng.

“Ta không sao.” Vương tử George lấy lại tinh thần, phảng phất đã hạ quyết tâm gì đó, “Goda, ta muốn làm một việc, anh phải giúp ta, hiện tại ta chỉ có thể tin tưởng anh mà thôi.”

Thấy đối phương dùng ngữ điệu trịnh trọng như vậy, Goda cũng quỳ một gối xuống, nghiêm trang thề: “Tôi nguyện ý thề trên tính mạng của mình, vĩnh viễn thuần phục ngài, cũng chỉ thuần phục một mình ngài! Vô luận ngài phân phó tôi làm gì tôi đều sẽ dốc hết sức mình thực hiện, cho dù có phải trả giá bằng tính mạng!”

Vương tử George thoạt nhìn phi thường cảm động, đích thân đỡ Goda dậy: “Cám ơn anh, Goda! Ta biết mình có rất nhiều khuyết điểm, toàn bộ quý tộc của Đế quốc đều chê cười ta là kẻ vô dụng, thế nhưng chỉ có anh, chỉ có anh vẫn làm bạn bên cạnh ta không rời không bỏ. Cho dù là vì không cô phụ tín nhiệm của anh, ta cũng nên tỉnh lại rồi!”

“Điện hạ!” Goda rốt cục lệ nóng hoen mi, hắn có loại cảm giác vị Điện hạ vẫn chưa trưởng thành này tựa hồ đã lớn vụt trong một đêm.

Mà càng ngoài dự liệu của Goda chính là, chuyện Vương tử George muốn hắn làm cũng không phải ám sát Hoàng đế hay sứ mệnh nguy hiểm gì đó, tuy rằng nếu thật là như vậy Goda cũng sẽ đồng dạng không chút do dự đi thực hiện, thế nhưng hắn sẽ không khỏi cảm thấy thất vọng. Bất quá Vương tử George chỉ yêu cầu hắn trong vòng một ngày phải mời được đoàn ca kịch mà Bệ hạ thích nhất đến biểu diễn, đồng thời còn phải mời được các quý tộc có danh dự tại Đế đô tham dự.

Nhiệm vụ này quá mức kỳ lại cổ quái, cũng khiến Goda cảm thấy rất khó hoàn thành, thế nhưng nếu Vương tử điện hạ đã có phân phó, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp thực hiện.

Đương nhiên, bản thân Vương tử điện hạ cũng không khoanh tay đứng nhìn, ngài tựa hồ phi thường coi trọng chuyện này, không chỉ tự đến mời Hoàng đế bệ hạ mà thậm chí còn ra mặt viết thư mời cho các Đại quý tộc.

Đối với cái ý tưởng tâm huyết dâng trào này của Vương tử George, rất nhiều quý tộc tại Đế đô đều cho là Vương tử điện hạ không cam lòng để một đứa trẻ còn chưa ra đời cướp đi địa vị của mình, vậy nên chuẩn bị làm náo động giành lại tình cảm của Hoàng đế bệ hạ.

Bất quá nói nhảm là nói nhảm, mọi người vẫn rất nể mặt Vương tử George, hơn nữa sau khi nghe tin Hoàng đế bệ hạ sẽ có mặt, trên cơ bản tất cả quý tộc nhận được thư mời đều hứa hẹn sẽ đến. Mấy nghìn chỗ ngồi tại kịch viện Hoàng gia thoáng cái liền hết sạch, đương nhiên, Hoàng đế bệ hạ có một phòng riêng ở lầu hai được thiết kế riêng tư và bảo mật, có thể nhìn thẳng về phía sân khấu, vị trí tuyệt hảo. Đến lúc đó nếu Hoàng đế muốn làm chút chuyện riêng tư, chỉ cần kéo màn che lại liền không ai có thể nhìn thấy được.

Mãi đến khi vở ca kịch bắt đầu, tiếng hát của các diễn viên vang dội trên sân khấu, Goda cũng chưa đoán ra được Vương tử George rốt cuộc muốn làm gì. Nếu thật sự như các quý tộc nói, Vương tử điện hạ muốn dựa việc này chứng minh sự tồn tại của mình, như vậy Hoàng đế bệ hạ vì sao lại đáp ứng tham dự?

Vừa nghĩ đến đây, Goda không khỏi nhìn về Vương tử George đang ngồi bên cạnh, bọn họ cũng không ngồi cùng Hoàng đế bệ hạ mà chọn một bị trí ở lầu một. Goda giật mình phát hiện Vương tử điện hạ thần sắc hoảng hốt, ánh mắt có hơi phiêu đãng, từ đó có thể nhận ra tâm tư của người không đặt trên vở kịch đang biểu diễn, thậm chí đôi tay của người còn gắt gao siết chặt ghế ngồi, không hề che giấu sự căng thẳng trong lòng.

“Điện hạ?” Goda nhỏ giọng gọi, thân thiết nhìn Vương tử điện hạ nhà mình.

“… Ta không sao.” Đối mặt với sự quan tâm của hắn, Vương tử George miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, ngón tay cũng buôn lỏng một ít, bất quá biểu tình vẫn cứ căng thẳng như trước.

May mà mọi người đều bị vở diễn trên sân khấu hấp dẫn, ngoại trừ Goda, không ai chú ý đến sự khác thường của Vương tử điện hạ.

Chính mình quả nhiên vẫn quá mức non nớt mà, Vương tử George thầm nghĩ. Y nỗ lực hướng sự chú ý của mình vào sân khấu, gắt gao nhịn xuống xúc động muốn quay đầu.

Thế nhưng cho dù y không quay đầu cũng biết màn che trên lầu hai vẫn luôn gắt gao kéo lại, tựa hồ từ sau khi Hoàng đế bệ hạ đến không lâu màn đã bị che kín, đương nhiên cũng không ai có can đảm đi hỏi nếu Hoàng đế không muốn xem ca kịch vì sao lại dến nơi này.

Cố tình mọi người còn phát hiện Alfonso VIII đã mang theo vị tình nhân đang được sủng ái kia, nói không chừng Hoàng đế bệ hạ tâm huyết dâng trào muốn làm chút gì đó tình thú trong kịch viện cũng là chuyện không khó lý giải.

Đám quý tộc luôn tỏ ra đạo mạo lộ ra nụ cười hiểu ý, thậm chí trong đó còn mang theo sự hèn mọn không thể diễn tả bằng lời.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vương tử George chưa từng cảm thấy gian nan như hiện tại, cho dù tiếng ca hát trên sân khấu có bao nhiêu vang dội y cũng chỉ nghe được nhịp đập trong lồng ngực mình.

Y biết, những chuyện đang xảy ra trong tấm rèm kia rất có thể sẽ tạo thành biến cố lớn nhất từ trước đến nay của Đế quốc, vậy nên y chỉ có thể nín thở chờ đợi, không dám cử động, duy trì tư thế từ khi vừa ngồi xuống đến bây giờ.

Mãi đến khi một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

Cả người Vương tử George chấn động, cơ hồ ngay lập tức y muốn quay đầu xem tình huống sau lưng, thế nhưng lại phát hiện bởi vì mình bảo trì một tư thế quá lâu, xương cổ chịu không được cử động quá mãnh liệt mà phát ra thanh âm lách cách.

Tiếng hát trên sân khấu hơi ngừng, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt về nơi phát ra tiếng gào trên lầu hai.

Màn che đỏ tươi bị kéo ra, mọi người tinh tường nhìn thấy Alfonso VIII thất tha thất thểu ngã ra ban công, thế nhưng bởi vì va chạm quá mạnh, ban công không chịu nổi trọng lượng của ngài mà gãy rời, Alfonso VIII liền theo đó ngã thẳng từ lầu hai xuống.

Chính xác mà nói, đó không phải Alfonso VIII, mà là một quái vật mặc phục sức Hoàng đế.

Mà những quý tộc đã từng tham gia buổi tự biện của Yannick liền nhận ra. Đó rõ ràng là ma vật!

Kinh ngạc rốt cục diễn biến thành kinh khủng, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, bất luận nam nữ, mọi người kiệt lực phát ra thanh âm cao và to nhất mà bản thân có thể, sau đó chạy trốn tứ tán.

Khi nhìn đến thân ảnh của Giáo Hoàng Vatican Ridge xuất hiện trên lầu hai, Vương tử George rốt cục dốc hết dũng khí hô to: “Hoàng đế bệ hạ đã bị ma vật bám vào, mau tới bắt người!”