Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 12 - Chương 4: Nghỉ hè




Bộ phim kinh dị này.

Quy tắc cùng với phần thứ nhất cơ bản đồng nhất.

Cấm chỉ diễn viên thông qua vật nguyền rủa thương tổn nhau. Mặt khác, hành vi tổn hại phải được kịch bản cho phép.

Cơ bản chính là như thế.

Hiện tại, đối với học sinh trung học mà nói chính là 2 tháng nghỉ hè. Mà kịch bản trong đoạn thời gian này tương đối ít. Không vượt quá 10 phút nhưng diễn viên phải thực sự vượt qua 2 tháng.

Hai tháng này, căn cứ vào kịch bản quy định, trừ khi là ngày khai trường, nếu không cấm chỉ tiếp cận trường học. Đây là ngăn chặn diễn viên lợi dụng cơ hội tới tìm kiếm manh mối. Đồng thời, đảo Trường Nguyệt cũng bị kịch bản cấm chỉ đi lại 1 mình.

Đối với bất cứ học sinh nào mà nói, nghỉ hè chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất, đối với học sinh trung học tự nhiên cũng là như thế.

Thế nhưng tuyệt đối không bao gồm diễn viên.

Ngày kế, Diệp Tưởng rời khỏi giường sớm.

Kim Thư Đông sau khi trải qua các sự kiện trên đã bắt đầu có biến hóa. Tâm tính tuy vẫn còn sợ hãi nhưng được nữ nhi trong tương lai chỉ dẫn, làm hắn an tâm hơn đôi chút.

Đối với Kim Thư Đông, Tích Kính tồn tại không khác gì 1 Doraemon, thiếu mỗi túi bảo bối.

Nhưng đối với Diệp Tưởng mà nói, lại không phải như thế. Tích Kính là nữ nhi mà hắn tất yếu phải bảo hộ, tuyệt đối không muốn nữ nhi xảy ra bất cứ sự tình gì.

Mà sáng sớm hôm nay, cha mẹ đều đang coi TV. Lúc này trên truyền hình đang phát tin tức, chỉ có 1 chủ đề, chính là Hongkong trở về.

Hôm nay là ngày 1 tháng 7. Trên lịch sử, là ngày Hongkong trở về tổ quốc.

Cảm giác xuyên việt, thực sự không chỗ nào không có.

“Đã tỉnh rồi?” Phụ thân nhìn thấy Diệp Tưởng đi ra, liền nói:“Đêm qua con ngủ sớm quá. Vốn muốn mấy người chúng ta cùng nhau thâu đem xem kéo cờ tổ quốc.”

“Đúng vậy.” Mẫu thân vẫn còn 1 bộ dáng kích động:“Hồng kỳ năm sao dâng lên trên bầu trời Hongkong. Đáng tiếc đồng chí Tiểu Bình đã qua đời vào đầu năm nay, không thể nhìn thấy 1 màn như vậy ah.”

Cha mẹ Kim Thư Đông năm đó đều là thanh niên trí thức, nếu không phải có chính sách của Đặng Tiểu Bình, cũng không thể nào phản thành, cho nên đối với vị vĩ nhân lịch sử này tràn ngập kính ý. Tuy rằng lúc ấy đã khôi phục thi đại học, thế nhưng sự học bỏ phế nhiều năm, cha mẹ cuối cùng không thể dựa vào tri thức thay đổi vận mệnh, bởi vậy đều đem hy vọng khí thác lên trên người nhi tử. Trong danh tự của hắn còn nhập thêm 1 chữ “Thư”.

“Ngày hôm qua con khá mệt nhọc.” Diệp Tưởng thoáng cười khổ một tiếng, an vị ngồi xuống. Hiện tại đang là thời kỳ kịch bản trống rỗng, không có lời kịch cố định, phải chờ đợi 2 tháng sau khai giảng mới có thể.

Giữa trưa.

Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính ba người rốt cuộc gặp mặt.

Lại nhìn thấy Hầu Tước, hai người có cảm tưởng như đã trải qua mấy đời.

Diệp Tưởng thật sự khó có thể tin Hầu Tước cư nhiên vẫn có thể sống sót trong chiến trường thảm liệt như thế.

Hầu Tước nhìn thấy Diệp Tưởng không nói thêm gì, chỉ vỏn vẹn gửi tới 1 tin nhắn kịch bản.

“Ta thiếu ngươi một cái mạng.”

Chỉ là đơn giản 6 chữ, không nhiều hơn.

Thế nhưng, đối với Hầu Tước mà nói. Sáu chữ này nặng tựa ngàn cân!

Nơi ước định gặp mặt là công viên gần nhà. Trong công viên cực kỳ đông người, lại là ngày trung ngọ, tuyệt đối sẽ không gặp phải cảnh tượng kinh dị.

Hai tháng này cư nhiên cái gì cũng không được làm. Khẳng định kịch bản không muốn bọn hắn điều tra trường trung học Quảng Nguyệt.

Đáng tiếc là tình báo Tích Kính cung cấp không quá trọng yếu.

Bất quá......

“Tích Kính trong học kỳ tới sẽ chuyển tới trường chúng ta?”

“Đúng vậy. Đơn giản mà nói...... chúng ta sẽ là đồng học. Thủ tục do ta cha mẹ hỗ trợ xử lý......”

Tích Kính đối với tương lai có được năng lực biết trước cường hãn, khiến cha mẹ huynh muội Tôn gia cực kỳ yêu thương, thậm chí nhận nàng làm con gái nuôi, vì nàng giải quyết thủ tục chuyển trường.

Có lẽ có người sẽ hỏi, Tích Kính không có hộ khẩu hay giấy tờ tùy thân, làm thế nào có thể làm thủ tục nhập học? Cha mẹ huynh muội Tôn gia ngay cả một người lai lịch không rõ ràng lại đồng ý làm giấy chuyển trường cho?

Chỉ có thể nói...... Đây là BUG trần trụi trong điện ảnh. Bất quá, ngay cả vật nguyền rủa xuất hiện sờ sờ trước mặt mà còn phải làm như không thấy, như vậy không tính là BUG thì là gì? BUG trong các phim kinh dị cũng không hiếm thấy, cho dù biến thành thế giới thực, không phải không có BUG tồn tại.

Nói ngắn lại một câu,“Ngươi nghiêm túc ngươi liền thua”. Đây chung quy không phải thế giới hiện thực.

Mà như vậy...... Tích Kính liền sẽ trở thành 1 học sinh trong trường trung học Quảng Nguyệt.

Dù có thế nào, Tích Kính biết trước tương lai có thể làm bọn hắn bớt đi đường vòng rất nhiều. Chỉ cần có nàng, rất nhiều vấn đề có thể giải quyết rõ ràng.

Trên thực tế......

Bản thân Tích Kính đối với bí ẩn trên đảo Trường Nguyệt biết được rất ít.

Đây cũng là sự tình không còn cách nào khác.

Mà lúc này......

Ôn Vũ Phàm ở nhà một mình.

Nàng sắm vai nhân vật Hứa Gia Bích do Sa La lúc trước sắm vai.

Vốn là nên đi tìm đám người Hầu Tước, thế nhưng có tìm tới bọn hắn cũng vô dụng. Ký ức bị xóa đi, cho dù gặp mặt cũng không thể trò chuyện vào nội dung hạch tâm.

Cho nên nàng chỉ có thể 1 mình 1 người hảo hảo ngồi nhà xem TV. Cả ngày hôm nay phát đi tin tức đều là tin tức Hongkong trở về.

Lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Nàng tiếp điện thoại, lập tức 1 đầu khác truyền tới thanh âm.

“Uy......”

Thanh âm kia rất vô lực.

“Ngươi...... Là ai?”

Thanh âm kia, Vũ Phàm nghe rất là quen tai.

Là chuyện gì vậy? Tại sao nàng nghĩ hoài không ra?

“Cứu...... Cứu cứu ta......”

“Ngươi là ai?” Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

“Hai tháng về sau...... Khai giảng, ngàn vạn...... Ngàn vạn lần không nên tiến vào kho hàng. Ngàn vạn lần không nên tiến vào......”

Tiếp đó điện thoại liền bị ngắt.

Ôn Vũ Phàm kinh ngạc cầm ống nghe.

Người này là ai vậy?

Nàng bắt đầu cảm giác có chút không ổn.

Không khí trong nhà cũng cảm giác trở nên âm trầm.

Nàng lập tức mặc áo khoác, bước ra bên ngoài. Hôm nay vì chúc mừng Hongkong trở về, nơi nơi biển người tấp nập, cho nên đường phố rất náo nhiệt.

Hai tháng sau?

Người gọi điện tới là ai? Hiển nhiên là 1 người nào đó trong tương lai.

Cái đó ngay cả đi hỏi diễn viên cũng không được.

Bất quá, nay Ôn Vũ Phàm đâu như ngày xưa, tinh thần thiên phú của nàng đã hoàn toàn phóng thích, thực lực cực kỳ cường đại. Thế nhưng ngay cả như vậy cũng không đại biểu nàng có thể sinh tồn trong bộ phim này.

Hơn nữa...... Nàng tổng có 1 loại cảm giác......

Người gọi điện kia, chỉ sợ ở 1 địa điểm đâu đó gần nhà nàng...

Đây là 1 loại năng lực sau khi thiên phú tinh thần của nàng kích phát đạt được. Một loại trực giác đối với nguy hiểm cực kỳ tinh chuẩn.

“Gia Bích?”

Một thanh âm bỗng từ phía sau nàng truyền tới.

Ôn Vũ Phàm quay đầu lại.

Là 1 thiếu nữ nàng từng nhìn thấy trên áp phích. Thiếu nữ đội 1 cái mũ phấn hồng, mặc áo sơ mi ngắn tay mùa hạ mầu trắng, đang cầm 1 quả bóng màu đỏ hướng phía nàng đi tới.

“Ha ha, vừa nãy ta tính tới tìm ngươi, vừa hay gặp ở chỗ này.”

Thiếu nữ chậm rãi bước đến.

Ôn Vũ Phàm đối với danh tự của nàng nhớ rất rõ ràng.

Diễn viên tuyến đầu của rạp chiếu phim thứ 5. Thiên Sơn Nguyệt!

Hiện tại đã không còn nhiều diễn viên tuyến đầu nữa.

Rạp chiếu phim thứ 5 lệ thuộc vào đọa tinh trận doanh. Năm đó Phó Hằng Quân đã từng đem Notebook giao cho Triệu Không Ảnh. Cho dù hắn chết đi, rạp chiếu phim đầu nhập vào đọa tinh doanh là sách lược đã định không thay đổi. Nhưng Thiên Sơn Nguyệt vì lịch diễn nên chưa từng tham gia [phòng học dị độ].

Đương nhiên, nói là nói diễn viên tuyến đầu nhưng thực lực tuyệt đối không được tính là đứng đầu. So sánh với Ấn Thủy Thiên năm đó, chênh lệch không nhỏ. Nàng hiện tại tìm tới mình là có dụng ý gì?

Nếu muốn tìm kiếm che chở mà nói, Ôn Vũ Phàm trong [gia tộc Nightliar] biểu hiện không phải chói mắt nhất. Như vậy lý do hẳn chỉ có một. Đó chính là nàng và Hầu Tước xuất phát từ cùng 1 rạp chiếu phim.

Nàng hẳn đang hy vọng xóa bỏ mọi chuyện trước kia, tìm kiếm sự che chở từ Hầu Tước.

Vô luận trong [gia tộc Nightliar] Khu Ma trận doanh tử thương thảm trọng như thế nào, nhưng Hầu Tước còn sống mà An Nguyệt Hình đã chết là sự thực không cần bàn cãi. Long Ngạo Thiên tuy rằng thượng vị, nhưng hắn là người của thời đại trước, căn bản không ai biết hắn. So sánh ra Hầu Tước là cự đầu thời đại này, ngược lại là đối tương đầu nhập được xem xét đầu tiên.

Trận chiến trong [gia tộc Nightliar] kết thúc, Đọa Tinh trận doanh tan rã, diễn viên trong rạp chiếu phim thứ 5 biểu diễn bộ điện ảnh này toàn bộ tử vong, mà bọn họ cũng chính là những người có mối liên hệ mật thiết với đọa tinh trận doanh. Nay bọn họ đã chết... Thiên Sơn Nguyệt có thể đạt được 1 tin tức duy nhất, đó chính là Hầu Tước còn sống, An Nguyệt Hình đổi thành 1 người khác diễn![ chưa xong còn tiếp......]