Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 12 - Chương 67: Ảnh đế đều chỉ là con kiến!




Sau khi cốt kiếm đâm vào trong chăn, mặt trên cốt kiếm bỗng nhiên xuất hiện 1 vết nứt.

Hầu Tước bị khô lâu hóa không hề cảm thấy ngoài ý muốn, vẫn không ngừng đâm sâu cốt kiếm vào. Với hắn mà nói, có thể đâm sâu hơn 1 tấc lại càng gần cự ly thắng lợi hơn 1 bước!

Đã trải qua nhiều lần chiến tranh, Hầu Tước sớm đã ý thức bản thân còn chưa đủ mạnh!

Diệp Tưởng một độ đã siêu việt qua hắn, mà hắn chỉ có thể để Địa Ngục trùng tùy ý gặm nhấm thân thể mình. Nếu không phải có Ôn Vũ Phàm, hắn sớm đã vì thao túng quá nhiều địa ngục trùng, hồn phi phách tán mà chết, căn bản không thể sống nổi tới hôm nay! Thậm chí hắn hiện tại còn ỷ lại vào Ôn Vũ Phàm, là mối quan hệ cộng sinh. Một khi Ôn Vũ Phàm có bất trắc gì, hắn sẽ bị đánh trở về nguyên hình, lưu lạc tới trạng thái ngay cả diễn viên hạng A cũng không bằng!

Muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có chủ động xông ra! Thông qua thực chiến làm bản thân mình trở nên cường đại! Cho dù gặp phải nguy hiểm tử vong cũng không được lui!

Vật trong chăn gồ lên kia lúc này bắt đầu giãy dụa. Hầu Tước dùng 2 tay cầm chắc cốt kiếm! Cùng lúc đó hắn lợi dụng khoảng thời gian này tiếp tục niệm chú ngữ tử linh pháp thuật! Thanh kiếm gãy kia tạm thời không thể sử dụng, lần trước sử dụng đem 1 phần uy lực của nó phát huy đã làm nhục thể của Hầu Tước bị tổn thương rất lớn!

Vết nứt trên cốt kiếm ngày càng sâu.

Trên trán Hầu Tước, mồ hôi lấm tấm chảy ra.

Cuối cùng, cái chăn kia bị xé rách, từ bên trong vọt ra 1 bàn tay thối rữa!

Bàn tay kia phóng tới cổ Hầu Tước, khoảng cách không còn bao nhiêu.

Một khô lâu cầm kiếm cùng 1 bàn tay vươn ra từ trong chăn đối chiến, cảnh tượng quá mức quỷ dị.

Thế nhưng, Hầu Tước rốt cuộc đã niệm xong chú ngữ.

Nguyên bản trên gương mặt khô lâu vốn không thể nhìn ra được biểu tình lúc này tản ra sát ý tràn ngập!

Quỷ hồn bên trong chăn dãy dụa càng thêm kịch liệt! Cuối cùng từ trong chăn máu tươi ộc ra, cái chăn bị xé rách, từ bên trong lại duỗi ra vài cánh tay nữa! Nhưng theo những cánh tay kia vươn ra, thi thể vốn thối rữa kia lại bị phá thành mảnh nhỏ!

Hầu Tước lui lại vài bước!

Hắn ý thức được, ở trong chăn lúc này đây... là 1 vong linh xa xa siêu việt hắn ngày xưa!

Sâu bên trong hỗn độn, nguyền rủa bắt đầu chân chính lộ ra răng nanh dữ tợn!

Lúc này cho dù sử dụng vật nguyền rủa khác cũng không hề có ý nghĩa,, Hầu Tước đối với điều này không hề hoài nghi chút nào.

Cuối cùng, cốt kiếm triệt để nát vụn. Hầu Tước...... Thất bại.

Từ bên trong cái chăn bị xé ra, một quỷ hồn tiếp một quỷ hồn mang theo gương mặt khủng bố tràn ra!

Hầu Tước bị cốt kiếm phản phệ sinh ra xung lực chấn bay ngược về phía vách tường!

Nhục thể bị thương tổn căn bản không quan trọng, thế nhưng lúc này, hắn cư nhiên bị bại 1 cách triệt để! Nguyên bản muốn lập uy 1 lần lại bị hiện thực tàn khốc đánh vỡ!

Vài ác linh kia đã thối rữa tới nỗi nhìn không ra ngũ quan trên mặt, thỉnh thoảng còn vài miếng thịt thối mang theo nước nhờn rơi xuống sàn. Bọn họ đều mặc quần áo giống nhau, chỉ có trình độ thối rữa trên mặt là khác biệt, hiển nhiên là cùng 1 quỷ hồn!

Quỷ hồn 1 con nối tiếp 1 con vươn tay ra xông về phía Hầu Tước!

Thế nhưng Hầu Tước làm sao có thể ngồi chờ chết?

Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm buông tay. Nếu lúc này hắn buông tay hắn sẽ lưu lạc tới nỗi chỉ có thể dựa vào Ôn Vũ Phàm mà sinh tồn! Thậm chí khi đó, 1 ý niệm của Ôn Vũ Phàm cũng có thể quyết định sinh tử của hắn!

Nhưng tại thời điểm hắn chuẩn bị nâng tay lên, cánh tay kia thế nhưng nhanh chóng bị bẻ gãy!

Vài quỷ hồn kia đã bò đến bên cạnh, 1 đám những cánh tay túm lấy thân thể hắn!

“Oanh”!

Cửa bị đụng bật bung ra.

Nhưng......

Hầu Tước đã không thấy đâu nữa.

Bên trong căn phòng hết thảy vẫn như thường. Thế nhưng, không có nhìn thấy Hầu Tước.

Sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi.

Ký ức về Hầu Tước vẫn còn chứng tỏ hắn chưa chết, chắc hẳn đang ở 1 thời không nào khác. Nhưng... đó chính là Hầu Tước a! Một cự đầu như thế sao lại suy yếu tới mức này?

Diệp Tưởng nuốt một ngụm nước miếng.

“Ảnh đế, đẳng cấp này ở trong lòng hắn từng được xếp chung với chí cường giả. Thế nhưng nay hắn mới hiểu được, chỉ sợ cái gọi là ảnh đế, đối với người tầng cấp trên chỉ là con kiến hôi, so với pháo hôi cũng không khác biệt là bao.

Đây là bộ điện ảnh dùng để bài danh các dự khuyết nhân vật chính, cho nên độ khó của nó gần bằng phim kinh dị cuối cùng.

Ám Hà nói cho Diệp Tưởng biết, độ khó của bộ phim kinh dị cuối cùng là hoàn toàn siêu việt phim kinh dị khó giải, chỉ có quang hoàn nhân vật chính mới được tính là có thủ đoạn bảo mệnh, là độ khó thuộc về rạp chiếu phim thượng tầng! Người có thể sinh tồn qua bộ phim này mới có thể bước vào rạp chiếu phim linh độ. Mà rạp chiếu phim linh độ chính là trạm trung chuyển giữa cụm rạp thượng tầng và cụm rạp hạ tầng, nó là rạp chiếu phim tồn tại để lựa chọn “Tấn chức giả”!

Như vậy...... cấp bậc ảnh đế này đã được coi như cường giả chưa?

Căn bản không tính!

Giờ này khắc này, đừng nói là Diệp Tưởng, ngay cả Vũ Sóc, đám người Mộc Lam đều mang tâm tính kinh sợ! Ngay cả Hầu Tước cũng có thể dễ dàng ngã xuống như vậy... bọn hắn nên làm thế nào bây giờ?

“Ca ca...... Ca ca ở nơi nào rồi?” Bất quá Vũ Sóc còn chưa mất đi bình tĩnh, lập tức nói ra lời thoại của mình.

Thân thể Mẫn Hà lúc này không thể ngừng run rẩy được! Nàng hiểu, nếu không phải Hầu Tước thay thế nàng lưu lại, vậy người phải biến mất chính là nàng!

Gió lạnh gào thét thỉnh thoảng đập vào cửa sổ.

Ý nghĩ đầu tiên của đám người Diệp Tưởng chính là, trốn!

Nhưng......

Thật sự có thể chạy được sao?

Thời điểm khi mọi người tràn tới cửa lớn lại nhìn thấy 1 màn đáng sợ!

Một khối thi thể bị treo lủng lẳng ở cửa!

Thi thể kia chính là Tôn Trọng Phong!

Mà quỷ dị là, thứ treo hắn lơ lửng chính là 1 lọn tóc đen vươn ra từ trong khe cửa! Điều này cũng ý nghĩa, có 1 con quỷ đang ở sau cánh cửa kia ôm cây đợi thỏ!

Hiện tại đi ra ngoài...... Chính là tìm chết! Đây là quỷ hồn ngay cả Hầu Tước cũng không thể chống lại!

Mộc Lam thở sâu, siết chặt hai tay. Một khi đã như vậy, liền chiến đi!

Tầm mắt mọi người lúc này đều đánh về phía Diệp Tưởng.

Nay Hầu Tước không có đây, Diệp Tưởng tự nhiên trở thành cường giả đệ nhất!

Cái gọi là ảnh đế...... hiện tại đã không còn là tiền vốn để kiêu ngạo nữa rồi!

Lúc này, Tư Mã Đông Hài nắm chặt 2 tay, lập tức vô số kiến đen bò ra từ trên người nàng!

Trong nháy mắt, bán kính 3 mét quanh người Tư Mã Đông Hài trở thành khu không người! Vô số kiến đen nhanh chóng hành quân về phía cửa lớn!

Kiến thi ma!

Tuy diễn viên thời đại này không có ấn tượng gì với kiến thi ma, thế nhưng nhìn chúng đông nghịt như vậy cũng biết không phải thứ gì tốt! Người từng kiến thức qua Địa Ngục trùng, sẽ không ai khinh thị đối với loài côn trùng bị nguyền rủa.

Tư Mã Đông Hài vận dụng chỉ là kiến đen bình thường chứ không phải kiến đỏ, mục đích chính là muốn thăm dò!

Đám kiến đông nghìn nghịt di động về phía cửa lớn, nhanh chóng theo khe hở xuyên qua bên ngoài!

Kiến thi ma của Tư Mã Đông Hài, là đơn thể thì rất yếu ớt, mấy chục, mấy trăm con cũng không đáng kể chút nào, thế nhưng với số lượng ùn ùn hiện tại, căn bản là giết không hết! Chỉ cần tổ kiến hình người Tư Mã Đông Hài vẫn tồn tại, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì!

Mà sau khi Tư Mã Đông Hài ra tay, những người khác đều thong thả lại, muốn xem xét kỹ tình huống mới nói.

Tôn Trọng Phong bị treo cổ cứ như thế chắn ngay trước cửa, đàn kiến đen từng đợt từng đợt theo khe hở phía dưới lao ra!

Thế nhưng, Diệp Tưởng bỗng có cảm giác rất không ổn.

Hắn nhớ tới...... Đế Thính run rẩy

Hắn trước tiên kéo Vũ Sóc lại, đang muốn kéo nàng ra xa hơn 1 chút bỗng nhiên cánh cửa bên cạnh cách 2 người không xa đột nhiên mở ra, 1 cánh tay từ bên trong thò ra kéo Vũ Sóc vào!

Cánh cửa sập 1 tiếng đóng lại!

“Không...... Không!”

Diệp Tưởng rít gào, Hạo Thiên kiếm trực tiếp bắn ra, nhắm vào cánh cửa kia hung hăng chém xuống!

Hạo Thiên kiếm kim quang sáng lạn vung xuống, cánh cửa kia nháy mắt bị chém thành 2 nửa!

Diệp Tưởng không chút do dự vọt vào!

Hắn vốn cho rằng bên trong hơn phân nửa sẽ không nhìn thấy Vũ Sóc, giống như Hầu Tước lúc nãy. Thế nhưng...... Vũ Sóc cư nhiên vẫn còn ở bên trong phòng!

“Di Hoa, ngươi không sao chứ?”

Diệp Tưởng vừa hỏi vấn đề này vừa vươn tay kéo Vũ Sóc về phía sau lưng hắn!

Là nam nhân, nên dùng tấm lưng của mình bảo vệ nữ nhân mình yêu mến!

Mà việc tiếp theo hắn làm chính là chú ý tới đồng hồ treo trên vách tường!

Quả nhiên...... Thời gian không giống. Nơi này là 1 thời không khác, nhưng không biết là giai đoạn nào?

Lúc này, cánh cửa bị Diệp Tưởng bổ ra ầm ầm ngã xuống.

Theo sau, Diệp Tưởng liền thấy 1 màn cực đoan làm cho người ta sợ hãi.

Một thân thể nữ nhân bị xé thành 1 cái động lớn nằm trên mặt đất, trong ngực nàng, vô số con kiến đang lổn nhổn sôi trào!

Tư Mã Đông Hài![ chưa xong còn tiếp..]