Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 29: Cá Chiên Giòn Sốt Cay (7)




Tôi và em…

Tôi và em…

Chỉ vì lời mở màn này mà cô không nghe được câu hát nào vào đầu, đại nhân hát hay không, bản hòa âm của mình có khiếm khuyết gì không, cô cũng hoàn toàn không biết… May mà lần này đại nhân đã khóa chức năng nhận bình luận public.

Cô nằm nghiêng trên giường, nghe lại một lượt. Có lẽ cả ngày bị mọi người trêu quá nhiều nên giờ cô không còn thấy bối rối như lúc đầu, chỉ thấy cảm giác kỳ diệu nhè nhẹ lan tỏa trong lòng.

Cô nhìn di động của mình, không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà suýt mở phần trả lời dưới bài post.

Lượng repost vẫn gia tăng theo từng giây. Những bạn bè quen biết, nhất là những người tham gia buổi thu âm hôm ấy như Phong Nhã Tụng, Đậu Đậu Bánh Đậu, Wwwwk và Phi Thiếu đều để lại bình luận với vẻ khinh thường: “Chết cùng chàng đâu rồi?”

Chỉ có một dòng bình luận rất kỳ lạ, rất bắt mắt, ấy là bình luận của Linh Lung Tích Thấu, một cây đại thụ ở ẩn đã lâu: “Ửm? Bản hòa âm này là do Thanh Thanh Mạn làm hả?”

Sao cây đại thụ trong giới lồng tiếng, đệ nhất giọng ngự tỷ với vô số fan cổ phong lại nhận ra giọng cô nhỉ? Cố Thanh hơi bất ngờ, có điều nghĩ đến những tin đồn thị phi mất thể diện trong một tháng nay thì… Được rồi! Chẳng cần đoán cũng biết là ai. Khi cô còn đang bận tìm một lý do hợp lý thì có người reply cho Linh Lung Tích Thấu: “Ừ! Thanh Thanh Mạn đấy! Mà Linh Lung tiểu thư cả vạn năm không lên Weibo, sao lại nhận ra nhân vật nữ chính tai tiếng nhất tháng của chúng ta thế?”

Linh Lung Tích Thấu: “Ừm… Thật ra, mình biết cô ấy từ lâu rồi.”

Sau đó… không còn đối thoại nào nữa.

Cố Thanh thấy phấp phỏng bởi lời của Linh Lung Tích Thấu. Linh Lung Tích Thấu hoạt động trong giới cổ phong năm, sáu năm rồi, còn cô mới bước vào giới chưa được bao lâu, ban đầu vì bạn học nhờ phối khí, cô mới hiểu đôi chút về giới cổ phong. Hai năm trước, việc học hành quá bận rộn nên cô thường chỉ nhận bài hát, rồi biên khúc luôn, thỉnh thoảng còn ôm đồm cả việc soạn nhạc và biên khúc… Nhưng dạo đó cô còn chưa đăng ký Weibo, cùng lắm là khi ca sĩ đăng tải bài hát sẽ đề thêm tên người soạn nhạc và biên khúc lên mà thôi. Sau này, vì được lên thẳng nghiên cứu sinh vào năm tư đại học, nên cô mới có nhiều thời gian hơn và thi bừa vào một xã đoàn làm ca sĩ. Bởi vậy… cô chưa bao giờ nổi tiếng, chỉ yên tâm làm một kẻ vô danh tiểu tốt biết phối khí, hát hò là ổn rồi.

Giới 2D thường xuyên bị người ta bàn tán đồn đại, đa số những người hoạt động lâu năm trong giới phim truyền hình (lồng tiếng trên mạng), cổ phong, họa sĩ, nhà văn, cosplay đều tham gia vào vài giới khác, ví dụ như Đậu Đậu Bánh Đậu là ngôi sao trong giới phim truyền hình và cổ phong, Linh Lung Tích Thấu nổi tiếng trong giới họa sĩ và cổ phong… Đâu như cô, chỉ đơn thuần làm các ca khúc cổ phong, bởi vậy cô vô cùng khâm phục những người đa tài đa nghệ giống như Linh Lung Tích Thấu.

Hình như… trước đây, đại nhân hỏi cô thích đội hình nào cover bài Biên cương thời thịnh nhất, thì cô đã nhắc đến Linh Lung Tích Thấu.

Hình như… khi đó Đậu Đậu Bánh Đậu từng nói, Linh Lung Tích Thấu… có tình ý với đại nhân? Hơn nữa mỗi lần có bài mới đều @ Thanh Thanh Từ…

Cố Thanh cầm di dộng, lật người ngửa mặt nhìn trần nhà, bỗng nhiên cô thấy thật kỳ diệu. Một chút tò mò, một chút phỏng đoán, thêm một chút dè dặt… Cô mở Weibo của đại nhân, phát hiện Linh Lung Tích Thấu không trả lời nữa, đại nhân không đặt chế độ bình luận public nên có lẽ Linh Lung Tích Thấu ở trong danh sách bạn tốt của đại nhân?

Một người là đầu bảng trong giới lồng tiếng thương mại, còn một người là ca sĩ sớm được phong thần trong giới cổ phong…

Cố Thanh nhìn điện thoại, thấy mình càng lúc càng hay nghĩ linh tinh, cô vội vàng out khỏi Weibo, thở hắt ra một hơi. Cô đói bụng, mò xuống bếp pha một ly yến mạch, cầm bánh mì ruốc về phòng, chợt cô thấy mình có tin nhắn riêng trên Weibo.

Mở ra. Chẳng ngờ… lại là Linh Lung Tích Thấu:Xin lỗi vì mạo muội nhắn tin cho em! Sắp tới chị muốn làm một album, không biết em có thời gian soạn nhạc và phối khí giúp chị không?

Cố Thanh đang xé túi bọc bánh mì, nhìn thấy tin nhắn, cô lập tức sững người. Album thương mại? Soạn nhạc phối khí? Cô nổi danh tới mức này lúc nào vậy??? Hay là… nhờ hơi đại nhân? Cô đoán lung tung, miệng cắn một miếng bánh mì. Chưa kịp trả lời thì Linh Lung Tích Thấu lại gửi một dòng tin nhắn nữa: Hai ngàn rưỡi tệ một bài! Chị đều trả giá này cho các nhạc sĩ, em thấy được không?

Cố Thanh đặt tay lên bàn phím, nhanh chóng gõ chữ: ^^ Em rất vui vì được chị đánh giá cao… nhưng em rất ít khi soạn nhạc, chỉ phối khí thôi… nên sợ thiếu kinh nghiệm…

Linh Lung Tích Thấu: Chị đã nghe tất cả bài hát em làm. Thấy rất thích!

Cố Thanh: … Thế này vậy, chị nói cho em biết bình thường chị thích phong cách gì trước, sau đó em sẽ suy nghĩ xem mình có làm được không…

Sao lại có cảm giác như cô đang làm cao thế này nhỉ? Thực ra cô không hề có ý đó, bất kỳ người soạn nhạc, phối khí hay viết ca từ hoặc làm hậu kỳ nào đều muốn hợp tác với ca sĩ nổi tiếng, dù sao tác phẩm của mình được người xuất sắc hát là điều mãn nguyện nhất… Nhưng cô thật sự lo lắng mình chưa đủ trình độ để Linh Lung Tích Thấu đích thân đến mời, hơn nữa lại là làm album thương mại…

Linh Lung Tích Thấu: Mạn Mạn và Đạm mặc hà hương, em đã nghe hai bài này chưa?

Cố Thanh: Dạ!

Rồi bên kia không nói gì nữa. Cố Thanh nghĩ một lát suy xét xem mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ này không. Giai điệu hai bài này khá khoan thai nên cô cũng rất thích.

Cuộc đối thoại với bên này còn chưa kết thúc thì Canh Tiểu Hạnh cả ngày mất dạng bỗng nhiên gửi tin nhắn riêng cho cô: Đề nghị chat tí!

Cố Thanh trả lời Canh Tiểu Hạnh: Đợi chút!

Cô chuyển sang khung đối thoại của Linh Lung Tích Thấu, trả lời cô ấy: Ngày mai em trả lời chị, được không ạ?^^

Linh Lung Tích Thấu: Được!

Kết thúc cuộc nói chuyện với Linh Lung Tích Thấu, cô chuyển sang khung đối thoại của Canh Tiểu Hạnh, thấy cô bạn đã gửi một tin nhắn: Theo cậu, nếu một cô gái và một chàng trai quen biết nhau đã khá lâu nhưng chàng trai không hề đề nghị cô gái cho xem ảnh hay webcam thì có phải chàng trai đó không hề có ý gì với cô gái này không?

Cố Thanh: ...(╯▽╰) Cậu cứ nói toạc ra là Tuyệt Mỹ Sát Ý chưa bao giờ bảo cậu chat webcam cho rồi…

Canh Tiểu Hạnh: … Cậu chết đi! Trả lời mau!

Cố Thanh: Tớ thấy… điều đó cũng không có gì là không bình thường cả…

Canh Tiểu Hạnh: Vì sao? Tớ thấy bây giờ chỉ cần mới quen, người ta đã đòi xem ảnh và webcam rồi!

Cố Thanh: Trong giới giao lưu bằng giọng nói, họ không quá chú ý đến dung mạo.

Canh Tiểu Hạnh: Lỡ đâu đối phương xấu hoắc thì sao?

Cố Thanh: Giống như nhà văn và họa sĩ, cậu đã thích người ấy thì đâu liên quan gì đến ngoại hình? (╯▽╰) Đối với một CV hoặc một ca sĩ thì bản thân họ đã là một tín đồ âm thanh, chỉ cần cảm thấy giọng nói hấp dẫn, còn ngoại hình không gây nguy hại gì cho xã hội là được, nên vẫn thường có người yêu nửa năm hoặc thậm chí một năm nhưng chưa từng nhìn thấy ảnh đối phương, chỉ cần trò chuyện là đủ. Đây chính là thế giới của những người mê âm thanh đấy!^^

Canh Tiểu Hạnh: Ừ nhỉ… Từ khi tớ thích nghe giọng nói thì cũng thấy không cần thiết phải xem mặt, thực ra… tớ chỉ sợ anh ấy không thích ngoại hình của tớ thôi!

Cố Thanh trêu bạn: Thế thì cậu gửi một tấm ảnh cho anh ấy rồi hỏi: Thưa quân vương, người có vừa long với nhan sắc của thần thiếp không ạ?

Canh Tiểu Hạnh gửi biểu cảm phun máu.

Cố Thanh gửi hình mặt cười rồi an ủi bạn bằng vẻ rất thấu hiểu: Ngoại hình không quan trọng mà quan trọng là giọng nói có hay không? Có bị đồng tính không? Và điều quan trọng là nhân cách, danh tiếng thế nào? Mà tớ khẳng định Tuyệt Mỹ đại nhân vô cùng nam tính, tuyệt đối không đồng tính, danh tiếng trong giới vô cùng tốt (bắt tay). Cố lên! Bắt lấy đi!

Canh Tiểu Hạnh: T.T…

Dường như Canh Tiểu Hạnh đã nghĩ thông nên không hỏi gì tiếp nữa.

Cố Thanh tiếp tục ăn bánh mì, uống ngụm yến mạch, bỏng quá… Cô uống từng ngụm nhỏ, suy nghĩ miên man, đầu óc bay tận đâu đâu rồi lại luẩn quẩn chuyện Linh Lung Tích Thấu mời mình soạn nhạc. Cô còn chưa kịp nghĩ kĩ thì Mạc Thanh Thành gọi điện đến.

Ối… Một phút luống cuống, cô bị yến mạch làm phỏng lưỡi. Cô nhận điện thoại mà vẫn còn hít hà cho đầu lưỡi đỡ rát.

Đầu dây bên kia, Mạc Thanh Thành “a lô” trước, giọng anh nghe thật trầm. “Em nghe chưa?”

“Vâng, em vừa nghe xong…”

“Nãy quên hỏi, sao muộn vậy rồi mà em còn chưa ăn cơm?”

Cô nghiêng đầu ngó đồng hồ treo tường, ừm, cũng khá muộn rồi, giờ đã tám giờ…

“Hôm nay bố mẹ em không có nhà… nhưng đã để phần bánh mì cho em.”

“Thế đang ăn à?”

“Ưm!” Cô thành thật trả lời.

“Tôi cũng vừa thu dọn xong!” Mạc Thanh Thành cười thành tiếng. “Vốn định đợi em cùng ăn món gì ngon ngon, thế mà ngày lễ Tình nhân còn phải làm thêm giờ.” Anh nói rất đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy áy náy…

“Để lần sau nhé!” Cô hơi mềm lòng. “Lần sau… nhất định em sẽ cùng ăn với anh.”

“Ngày mai được không?”

“Ngày mai ạ?”

(⊙o⊙)…

Mạc Thanh Thành cơ hồ đang uống nước, anh vừa ngẫm nghĩ vừa nói với cô: “Chiều mai tôi đến phòng thu rồi cùng hội Phong Nhã Tụng ăn tối. Hẹn địa điểm đi, tôi sẽ tới đón em, được không?”

Hội Phong Nhã Tụng? Thế thì còn được, ít nhất không phải gặp riêng hai người. Nhưng… phòng thu âm và nhà cô là hai hướng khác nhau, có vẻ không tiện đường lắm, mình tự đi có khi tiết kiệm thời gian hơn.

“Vâng… Anh nói địa chỉ đi, em tự bắt xe đi được rồi.” Cố Thanh vươn người lấy giấy bút trên bàn.

“Cũng được! Đợi tôi xong việc trong phòng thu âm có lẽ sẽ hơi muộn.”

Mạc Thanh Thành nhanh chóng nói địa chỉ. Cô viết một lèo rồi dừng lại. Đây rõ ràng là… đại chỉ gia đình mà… Lẽ nào không phải ở nhà hàng sao?!

“Đây là địa chỉ nhà tôi.” Không biết Mạc Thanh Thành đang bóc túi đồ ăn gì đó, giọng nói mơ hồ giải thích cho cô. “Tôi ở cùng Tuyệt Mỹ.”

Khi anh đang ăn thì thường nói khá chậm, như chú mèo lười nhác đang liếm móng vuốt liếc, khiến trái tim bạn rối loạn.

Không đúng… Đó đâu phải trọng điểm…(⊙o⊙)… Ngày mai cô phải đến nhà anh… ăn cơm, đây mới là trọng điểm của mọi trọng điểm.

Cô rất ít khi đến nhà bạn học, ngay cả khi phải sang nhà họ hàng cũng thấy gò bó, thế mà giờ phải đến nhà của một… không đúng, nhà của hai người con trai. Cố Thanh tưởng tượng phòng của con trai sẽ thế nào, cô lập tức nhớ đến phòng của anh họ, chỗ nào cũng la liệt đồ điện tử và các loại đĩa game…

Còn phòng của đại nhân… chắc là không giống thế! Phòng anh sẽ có nhiều thiết bị ghi âm chuyên nghiệp và cả… đồ ăn? Sữa chua? Hay snack khoai tây?

Cô lung túng, chợt cảm thấy khi đại nhân ăn gì đó, bất kể cô trực tiếp gặp anh hay nói chuyện với anh qua điện thoại như bây giờ, thì âm thanh truyền đến đều hơi… ưm… hơi… đáng yêu… Cô ôm mặt, suy nghĩ gì mà kỳ quá!

“Em đồng ý rồi chứ?” Mạc Thanh Thành xác nhận lại với cô.

“Ưm.” Cô nhìn dòng địa chỉ. Đây là địa chỉ nhà của đại nhân và Tuyệt Mỹ Sát Ý. Một cảm giác huyền diệu khẽ len lói vào lòng.