Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 30: Cá Chiên Giòn Sốt Cay (8)




Đại nhân hẹn cô lúc năm giờ chiều.

Cố Thanh mò theo địa chỉ ghi trong giấy, đến nơi cô định gọi điện trước cho đại nhân như đã hẹn nhưng vừa lúc ấy thì gặp một người sống trong tòa nhà mở cửa sắt đi ra. Cố Thanh nghĩ đi nghĩ lại rồi cất điện thoại, nhân lúc cửa còn chưa kịp khép, cô liền bước vào trong.

Thực ra… tự mình lên cũng đâu có sao, đã đến tận tầng trệt rồi đợi người ta xuống đón, làm thế có vẻ hơi tỏ vẻ nũng nịu sao ấy.

Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi bốn, cô bước ra, phát hiện bố cục tòa nhà rất hay, tầng này chỉ có hai căn hộ. Cô tìm được đúng cánh cửa theo số phòng ghi trên giấy, khẽ hít thở để mình bớt căng thẳng. Đột nhiên trong nhà vọng ra một tràng cười của nhiều người hòa lẫn vào nhau… Hay quá! Đúng là có rất nhiều người.

Cố Thanh nhấn chuông, ngay sau đó cô nghe có người kêu: “Tuyệt Mỹ, Tuyệt Mỹ! Mau ra mở cửa!”, cô loáng thoáng nghe thấy giọng lèm bèm phàn nàn rồi cánh cửa đột nhiên bật mở. Tuyệt Mỹ hiện ra giữa khung cửa.

“Em đến sớm thế?” Tuyệt Mỹ Sát Ý ra hiệu cho cô đeo dép lê để ở bên cạnh cửa. “Anh đang đánh mạt chược, Mạc Thanh Thành đang nấu cơm trong bếp, em đừng khách sáo nhé, Thanh Thanh! Anh phải lập tức trở về chiếu bạc ngay, không tiếp em được!”

Cố Thanh “dạ” một tiếng, Tuyệt Mỹ không khách sáo chạy thẳng về phía ban công, ngồi phịch xuống bàn mạt chược đặt ở bên cạnh.

Cô thay dép, nhìn thấy sáu, bảy người vây quanh bàn, có người đang tham chiến, có kẻ chỉ vây xem, mọi người đều quay đầu chào cô qua quýt rồi lập tức ngoảnh lại chiếu bạc tiếp tục chiến đấu.

Mọi người đối xử với Cố Thanh như bạn cũ khiến cô bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô nên… đi xem họ đánh mạt chược, hay vào bếp nhỉ? Do dự vài giây, đúng lúc ấy cô nhìn thấy phía sau lớp kính mờ của phòng bếp có bóng người đang bước ra.

Mạc Thanh Thành cầm con cá trong tay, cứ thế bước tới từ cánh cửa kéo của phòng bếp, chào cô: “Sao không gọi điện trước cho tôi?”

Tay áo anh xắn đến khuỷu tay, hai tay còn dính nước, trên người đeo tạp dề màu xanh lam, không chỗ nào không chiếu cáo thiên hạ rằng, khuynh quốc khuynh thành đại nhân đang làm bếp… Cố Thanh hơi sững người, lúc này cô mới nhớ ra anh từng nói thích nấu ăn. “Em đến tầng trệt thì thấy có người mở cửa ra, nên đi vào luôn…”

“Vậy mới tốt!” Phong Nhã Tụng cất giọng dịu dàng, ngáp dài một cái. “Khánh sáo làm gì? Đến đây với bọn anh là không cần khách sáo.”

“Đúng đấy! Lúc nào cũng khách sáo, sống sao được?” Wwwwk cầm điều khiển trong tay, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn một chút. “… Có phải người ngoài đâu.”

Mọi người đang chọc cô thì Đậu Đậu Bánh Đậu đột nhiên thò đầu ra từ phía sau đại nhân, đẩy vai anh, nói: “Át chủ bài, tránh ra nào!” Đại nhân né người sang một bên, Đậu Đậu Bánh Đậu cầm rổ dâu tây tươi ngon vừa rửa xong đi ra, vừa ăn vừa bước đến chỗ Thanh Thanh, đưa cho cô một quả và nói: “Ngọt lắm!”

Cố Thanh đang lúng túng vì bị mọi người vây lại trêu chọc, cô liền cầm quả dâu tây, cắn một miếng rồi nói: “Dạ!”

Quả là rất ngọt. Ngọt lịm!…

Đậu Đậu Bánh Đậu cười, hỏi: “Định xem bọn chị đánh mạt chược hay vào xem Át chủ bài nấu cơm?”

“Em vào đây giúp anh cũng được!”

Để không bị họ vây lại trêu chọc bất cứ lúc nào khiến cô không thể đáp trả… cô quyết định chọn nhà bếp với đại nhân.

“Ừm, thế thì em vào đi!” Đậu Đậu Bánh Đậu nhún vai. “Có điều cậu ấy là đầu bếp đại tài, không cần ai giúp đỡ đâu.”

Cố Thanh không đáp, thả ba lô xuống sô pha trong phòng khách, cô cảm thấy đại nhân vẫn đứng ở cửa bếp, lập tức tự giác xắn tay áo lên rồi bước lại gần. “Em giúp anh nhé?”

Anh nhìn cô hai giây rồi chợt cười, nói: “Không cần đâu!”

“Em có thể giúp anh rửa rau, thái rau, em biết làm mà!” Cô nhìn anh bằng con mắt cầu cứu, muốn được vào bếp với anh, chứ không muốn ở lại ban công để mọi người xúm lại trêu chọc.

Mạc Thanh Thành lại nhìn cô hai giây, ánh mắt đưa sang chiếc tủ lạnh kê ở góc phòng khách. “Em uống nước không? Tôi hơi khát, trong tủ lạnh có nước cam, em lấy ra cùng uống nhé?”

“Vâng!” Cô quay người, đi mở tủ lạnh, lấy ra hộp nước cam.

Vừa mới lấy ra, cô đã nghe thấy tiếng Phong Nhã Tụng gọi với vào chòng ghẹo: “Thanh Thanh ơi! Bọn anh cũng khát này…”

“Trong tủ lạnh có bốn hộp nước cam đấy! Tự mở ra mà lấy!” Mạc Thanh Thành phản bác yêu cầu của Phong Nhã Tụng, anh quay vào phòng bếp. Cố Thanh quyết đoán cách giả điếc, đi theo anh.

Phòng bếp nhà anh rất rộng rãi, dường như nó được thiết kế dành riêng cho những người đam mê ăn uống vậy. Dụng cụ cũng rất đầy đủ, phòng bếp được trang trí bằng gam màu trắng và gam màu cam nóng làm chủ đạo, dưới ánh đèn hắt xuống, nom không gian thật ấm áp. Cô lấy hai cốc thủy tinh trên giá xuống, rót nước cam đến lưng cốc, tự uống một ngụm trước.

Mát lạnh, chua chua, ngọt ngọt. Thật dễ chịu!

Khi định đưa cốc cho anh, cô mới phát hiện anh vẫn đang xử lý con cá trong bồn nước, động tác nhanh gọn, thoăn thoắt. Điều quan trọng là anh không rảnh tay để cầm cốc. Nhưng… anh nói… anh khát mà? Cô lúng túng nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, do dự một lát, cuối cùng cầm cốc nước bước đến gần bồn nước, nhẹ nhàng hỏi: “Anh muốn uống nước cam không?”

Chỉ bấy niêu chữ thôi cũng đủ khiến tim cô hoang mang. Vừa sợ anh bảo không uống rồi từ chối mình, vừa sợ anh bảo uống và thế là mình phải…

Mạc Thanh Thành nghe thấy cô hỏi liền ngẩng đầu, thoáng nhìn cô rồi lướt mắt về phía cốc thủy tinh, nói ngắn gọn: “Ừ!”

T.T… Cô cầm cốc nước, chậm rãi đưa lên môi anh, sau đó vô cùng thận trọng nâng đế cốc để nước cam từ từ chảy vào miệng anh. Cô thở rất chậm… Cố gắng chỉ nhìn cốc nước, không dám nhìn khuôn mặt anh đang ở gần trong gang tấc.

Tay cô mềm nhũn, sắp không đỡ nổi cốc rồi!

“Được rồi! Cám ơn em!” Anh không uống nữa, rời môi khỏi cốc.

“Không có gì!” Cố Thanh cầm cốc hai tay, đặt xuống bàn đá cẩm thạch.

Đại nhân bắt đầu rửa sạch cá, đặt lên thớt gỗ, các động tác từ đầu tới cuối đều vô cùng thành thạo. Cố Thanh cảm thấy mình như người thừa, cô ngượng nghịu hỏi: “Anh giao việc gì cho em làm đi!”

“Em muốn làm thật à?” Anh cười, âm cuối nhẹ nhàng đến hút hồn.

“Dạ!”

Mạc Thanh Thành vừa lượn dao trên sườn cá vừa gọi với ra ngoài: “Tuyệt Mỹ! Dọn bàn ăn đi! Bắt đầu nấu rồi!”

Tuyệt Mỹ “ừ” một tiếng.

“Tôi dạy em nấu!” Giọng Mạc Thanh Thành vang lên bên cạnh cô. “Món này khá dễ làm, cá chiên giòn xốt cay.”

“Vâng ạ!”

“Làm thế này… Cắt mấy đường ở hai bên sườn cá.” Anh lật sườn kia của con cá chép, liệng xuống từng dao, thịt cá được tách ra đều tăm tắp không hề bị chạm vào xương. “Sau đó trộn trứng gà vào bột súng đã chuẩn bị trước, thêm chút muối rồi quét đều hỗn hợp lên cá.” Mạc Thanh Thành vừa nói vừa cầm bát trong tay, quết thật đều, động tác vô cùng mềm mại và tỉ mỉ.

Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp dạy cô, không giống những lần trước chỉ dạy gián tiếp qua chat… Chất giọng đẹp, đồ ăn ngon, mỹ nam ở ngay trước mặt dạy dỗ khiến Cố Thanh cảm thấy mình muốn nghiêm túc học cũng thật khó… Hơn nữa, anh lại ở ngay sát bên cạnh.

“Lát nữa khi chiên, em đặt nghuyên con cá vào chảo, rán đến khi vàng ruộm thì vớt ra đĩa.” Mạc Thanh Thành đặt cá sang một bên, rửa thớt thái rau, lấy nấm chân gà và cải bắp đã rửa xong chuẩn bị nguyên liệu cho món khác, nhưng vẫn tiếp tục nói về cách nấu món cá xốt: “Cho ít dầu vào chảo, thả tỏi băm, gừng băm vào xào cho thơm, sau đó đổ nước canh, muối, đường, nước tương và cả tương ớt mua trong siêu thị, đảo đều, đổ lên cá rồi rắc hành lá là được.”

“Vâng!” Cô cũng không rõ mình có nhớ nổi không.

“Nhớ chưa?”

“Dạ… cũng tạm ạ!”

Đại nhân đã bật bếp. Ngọn lửa bùng lên “Phừng” một tiếng.

“Tôi là bác sĩ, em biết không?” Mạc Thanh Thành bỗng nhiên đổi đề tài.

“Dạ?” Cố Thanh vẫn đang nghĩ về món cá, không theo kịp tốc độ. “Biết…”

Dẫu sao thì cô cũng đã đoán được bảy, tám phần.

“Bố mẹ tôi cũng là bác sĩ.” Anh cho dầu vào chảo, bắt đầu đun nước. “Thường ngày họ đều rất bận rộn, ít khi gặp nhau nên khi nhàm chán, tôi bắt đầu đi thử lồng tiếng.”

“Ồ!” Cô bắt đầu từ từ theo kịp tư duy của đại nhân, lắng nghe những lời giống như tự giới thiệu.

Sao cô lại cảm thấy Thanh Thanh Mạn cô luôn luôn bị chậm nửa nhịp trước mặt đại nhân thế nhỉ… Nhưng… cũng thật thần kỳ.

Một đại nhân đến giờ vẫn thần bí trên thế giới online sẽ thế nào khi đứng trước mặt mình vừa nấu ăn vừa nói chuyện? Đây chính là cảnh tượng mà cô từng rất tò mò phỏng đoán…

“Tôi không hề phức tạp, mà là người rất đơn giản.” Anh thả cá vào nồi, bắt đầu chiên, tiếng nổ lốp bốp của cá hòa lẫn tiếng máy hút khói khiến cô cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra đều rất thực… Cô vừa nhìn anh rán cá vừa thầm bội phục tay nghề lão luyện của anh.

Chẳng bao lâu, anh tắt lửa. Cá được chiên vàng ruộm đặt lên đĩa sứ trắng. “Phải rán thành màu này, màu vàng kim thì cá mới giòn được, cũng không nên vớt ra muộn quá kẻo thịt cá sẽ già.”

“Vâng!” Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ.

“Thanh Thanh?” Anh đổ phần lớn dầu trong chảo vào bát sứ sạch.

“Dạ?” Cô trả lời, cố nhớ lại cách nấu. “Nên thả gừng tỏi vào phi sao?”

Anh tắt máy hút khói, phòng bếp đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. “Anh rất thích em!”

Cô mở to mắt, vẫn chưa thoát khỏi công thức nấu ăn.

Anh cười. “Làm bạn gái anh nhé!”

“… Chúng ta mới gặp nhau mấy lần…” Thanh Thanh Mạn, ngươi đừng có lần nào cũng chậm nửa nhịp thế có được không…

“Chuyện này đâu liên quan gì đến số lần gặp mặt!” Mạc Thanh Thành nhẹ nhàng phản bác.

“Lỡ như… không hợp thì sao?”

“…”

“Không bắt đầu sẽ không biết kết cục, đúng không?”

“Vâng…”

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động nhẹ, đại nhân lại bật máy hút mùi, thả gừng tỏi bằm nhỏ vào chảo, rồi sau đó là gia vị… Trong thoáng chốc, phòng bếp tràn ngập trong mùi thơm nồng. “Thơm không?”

Giọng anh dịu dàng và đầy cám dỗ, rõ ràng anh cố ý hạ thấp giọng, cố ý trau chuốt. Giọng nói dụ dỗ cô khiến cô khó lòng chống cự.

“Thơm…”

“Thế thì lát nữa ăn nhiều nhiều vào nhé!”

“Vâng…”

Cho nên, việc này… coi như quyết định… rồi sao? Hiển nhiên là đại nhân cảm thấy đề tài này đã nói xong nên hoàn toàn tập trung vào việc nấu nướng. Nhưng cô… cảm thấy cả người mình sắp bị thiêu cháy, chẳng khác con cá đang đặt trên đĩa kia chút nào… hoàn toàn không khác chút nào…