Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 151




Hệt như được trời trợ giúp, đợt Thánh quân đầu tiên tập hợp từ tất cả quốc gia trên bờ Đông của eo biển Abyss đã thuận lợi vượt qua cơn bão và đến Kossoya.

“Sao ngài lại chọn Kossoya làm mục tiêu tấn công đầu tiên?”

Sissian hỏi, ông ta là người có quan hệ cá nhân tốt nhất với giáo hoàng.

Bọn họ đang ở trên một chiếc tàu chiến trắng tinh được nhiều tàu chiến bảo vệ, di chuyển trên mặt biển Abyss. Giáo hoàng quyết định đích thân làm chỉ huy của Thánh quân, nhưng bản thân lão ta lại không xuất hiện trong đoàn quân đang ồ ạt kéo đến Kossoya.

Thánh quân tập hợp lần này chia làm ba đội, đội thứ nhất chủ yếu tạo thành từ người đến từ liên minh các quốc gia nhỏ của Nội Hải Vô Vọng và Abyss, đội Thánh quân này cách Legrand gần nhất, cũng chuẩn bị xong sớm nhất, còn được gọi là “Thánh quân trên biển”. Chủ lực của Thánh quân thứ hai là đế quốc Thần Thánh, Thánh quân này bao gồm những đội quân tinh nhuệ nhất của đoàn kỵ sĩ Thần Điện và đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng, vì nhân số đông đảo nên chuẩn bị khá nhiều, vậy nên là đội Thánh quân thứ hai đến Legrand. Đây là đội quân chịu sự khống chế cao nhất của giáo hoàng, gọi là “Thánh quân Thánh Địa”. Đội Thánh quân cuối cùng là do “Thánh quân phương Bắc” và “Thánh quân biên giới” của liên minh vùng đất thấp tạo thành.

Đội Thánh quân cuối cùng sẽ không chính thức tham chiến cho đến giữa tháng bảy.

Ba Thánh quân tạo thành một đội quân lớn chưa từng có, tổng số đạt hơn 200.000 người [1]

Giáo hoàng thong thả cắm những lá cờ trắng nhỏ trên bàn cát, lá cờ tượng trưng cho hải đoàn trực thuộc Thánh Đình ở phía trước có biểu tượng chữ thập vàng: “Vùng đất vàng của Legrand, Kossoya. Nếu lúc trước chúng ta không khuyến khích Liên minh Năm cảng độc quyền thương nghiệp ở phía Đông Nam Legrand, ông cho rằng có thể cạnh tranh thương mại từ eo biển Abyss đến Nội Hải Vô Vọng, liên minh vùng đất thấp sẽ giành chiến thắng hay thương hội Đông Nam Legrand?”

Sissian cũng không quen thuộc với vận tải biển và thương nghiệp, ông ta cau mày, suy nghĩ một lát: “Nghe nói kỹ thuật tàu của liên minh vùng đất thấp tốt hơn Legrand. Dù không có trợ giúp của chúng ta, thì chắc cũng là liên minh vùng đất thấp.”

“Không, là Legrand.” Giáo hoàng nói: “Ông chỉ thấy tàu của liên minh vùng đất thấp, song ông không thấy xung đột nội bộ của bọn họ, bọn họ có hàng chục thành bang nhỏ tạo thành một bầy cừu tụ tập lại với nhau. Khi một bầy cừu tập hợp lại, dù chúng có thể tự bảo vệ mình, song không có sức tranh giành được thiên hạ, nhưng Legrand thì khác.”

Giáo hoàng khẽ nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì đó.

“Vào thế kỷ XI, William I của Legrand bắt đầu nới lỏng các hạn chế xuất khẩu và đưa ra các quy định hỗ trợ thuế quan đầu tiên. Tuy quy định này đã bị giới quý tộc phản đối trong thời kỳ sau đó. Vì thế William I đã quay sang hỗ trợ thành lập Liên minh Năm cảng, mục đích ban đầu thành lập là để trợ giúp các thành phố thương mại mới nổi ở Đông Nam Legrand chống lại sự áp bức của tu viện và tầng lớp quý tộc cũ.” Giáo hoàng mở mắt ra: “Thương mại, là một ngành công nghiệp bị giáo lý phản đối, cũng là một tầng lớp tự nhiên đứng ở vị trí đối lập với chúng ta. Từ lúc đó Legrand đã nhìn thấy nơi bọn họ mượn được đao kiếm đối phó với chúng ta.”

“Trong thời kỳ phát triển mạnh nhất dưới ảnh hưởng của hoàng gia, Liên minh Năm Cảng đã nhiều lần đánh lui quân viễn chinh Blaise. Nếu Liên minh Năm cảng tiếp tục phát triển theo mong muốn ban đầu của hoàng gia Legrand, thì nó sẽ hình thành một liên minh thương hội Đông Nam xưa nay chưa từng có, sẽ lấy cảng Kossoya làm trung tâm dệt nên một mạng lưới tiếp cận mọi cảng biển trên thế giới, vàng sẽ thông qua mạng lưới này chảy vào Legrand.”

“Vậy nên chúng ta mới âm thầm trợ giúp gia tộc đứng đầu của Liên minh Ngũ cảng suốt ngần ấy năm.”

Sissian bừng tỉnh ngộ ra, đòng thời cũng thoáng kinh hãi.

Ông ta không ngờ, Siorde lại hiểu sâu với những vấn đề này như vậy, hoặc là nói không ngờ Thánh Đình lại coi trọng Legrand như thế. Có thể sớm phát hiện loại quỹ đạo phát triển này, có nghĩa là Thánh Đình đã luôn theo dõi chặt chẽ mọi hành động của Legrand. Sissian như thoáng hiểu ra những gì mà các Thánh Địa trong mười hai Thánh Địa của Thánh Đình đã và đang làm trong những năm này.

“Bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành một con dao hai lưỡi, Liên minh Năm cảng cũng vậy. Nó có thể vươn ra bên ngoài, trở thành một tấm lưới bao phủ hai bên Abyss, cũng có thể quay ngược lại biến thành một tấm lưới giam cầm chính Legrand.” Giáo hoàng nói: “Bọn họ không ngu ngốc, bọn họ cũng đã cố gắng thay đổi hướng đi của nó suốt mấy năm qua. Thực ra, chiến tranh vẫn tồn tại, vô hình, hữu hình, qua nhiều năm như vậy, chúng ta đã nhiều lần đọ sức với Legrand, việc thành lập Thương hội Tự do có nghĩa là rốt cuộc bọn họ đã thắng.”

“Nhưng chẳng ích gì, hiện tại Kossoya vẫn bị phá hủy, thắng lợi cuối cùng vẫn là chúng ta.”

Sissian nói bằng sự kính trọng từ tận đáy lòng.

“Dưới sự cố gắng áp chế của chúng ta, thương nghiệp Đông Nam Legrand vẫn có thể phát triển đến trình độ này thì coi như chúng ta đã thua rồi. Không có gì đáng để vui cả, mà đây là nỗi nhục.” Giáo hoàng lắc đầu: “Trừ cái này ra, còn có một nguyên nhân khác… Dù ta đích thân tới đây, ông cho rằng toàn bộ Thánh hải quân đều sẽ trăm phần trăm nghe theo mệnh lệnh của ta sao?”

“… Bọn họ…” Sissian thoáng do dự, biết rõ Siorde chẳng cần lời khen của mình, vì thế lựa chọn nói thật: “Ta không nghĩ vậy. Những kẻ đến từ liên minh Abyss và liên minh Nội Hải Vô Vọng là một đám thương nhân, chỉ có lợi ích mới có thể thúc đẩy bọn họ.”

“Đúng vậy, chúng ta không thể kiểm soát được.” Giáo hoàng nói. 

Lão ta đưa tay ra rồi kéo tất cả lá cờ nhỏ cắm ở cảng Kossoya ngoài lá cờ chữ thập vàng, cầm nó trong tay.

“Vậy thì đừng kiểm soát.” Giáo hoàng xòe bàn tay ra, những lá cờ rải rác khắp vùng bụng phía Đông Nam Legrand: “Dung túng và kích động hung tính của bọn họ, đây là một bầy sói có bản tính tham lam, chúng ta không cần thuần hóa bầy sói, chỉ cần cho bọn họ một mục tiêu như cắn nát đường thương mại Đông Nam Legrand trước khi bọn họ quay đầu lại nhe nanh với chúng ta.”

Sissian hơi lắp bắp kinh hãi.

“Chúng ta đến để phá hủy đất nước này, không phải để chinh phục.” Giáo hoàng ngẩng đầu, nhìn Sissian, trong mắt lão ta ẩn chứa một loại lạnh lẽo tột độ. 

“Đã rõ, bệ hạ.” Sissian trịnh trọng, lần này ông ta gọi Siorde là “bệ hạ” một cách tự nhiên.

“Nếu muốn hủy diệt đất nước này, tại sao không để thiên sứ giáng thẳng xuống Legrand?”

“Ông tưởng chiếm hạm Cánh Rồng xuất hiện ở bến tàu Thần Tọa chỉ là trùng hợp?” Giáo hoàng hỏi ngược lại: “Quân đoàn thiên sứ có kẻ thù của chính họ. Chiến tranh lần này, quyết định thắng bại, không phải ở Thần quốc, không phải ở Địa Ngục.”

Giáo hoàng nhìn xuống toàn bộ bàn cát. 

Lão ta cắm lá cờ thứ hai có chữ thập vàng gần thành Herreid.

“Mà là ở đế quốc Thần Thánh và đế quốc Legrand.”

“Ở trong tay của chúng ta.”



Nếu lúc trước vẫn còn có người không hiểu được ý nghĩa lệnh triệu tập của quốc vương “nam giới trưởng thành trên mười sáu tuổi và dưới sáu mươi tuổi trong cả nước hãy chiến đấu cho Legrand”, thì bây giờ họ đã hiểu. Dù là quý tộc, hay bình dân đều hiểu rồi. Thất thủ của Kossoya, thảm sát của Kossoya và các thị trấn lân cận đã nói lên tất cả.

Ý nghĩa cầm lấy đao kiếm, chỉ có một —— 

Bảo vệ Legrand.

Ban đêm chiến mã hí vang vẫn không dứt, trong thung lũng lều trại được sắp xếp ngay ngắn, vương kỳ Tường Vi tượng trưng cho hoàng gia Legrand rung động theo cơn gió đêm lạnh lẽo. Sau một ngày và một đêm phi như tên bắn, đội quân hùng mạnh do đích thân quốc vương chỉ huy cuối cùng đã đóng quân nghỉ ngơi.

Đa số các binh sĩ đã gối đầu lên kiếm mà ngủ, nhưng đèn đuốc trong lều vua vẫn còn sáng trưng.

Quốc vương, tướng quân John và vài tên sĩ quan quý tộc khác đứng xung quanh tấm bản đồ trải trên bàn, ánh nến chiếu vào trên mặt mỗi người, vẻ mặt đều nghiêm túc như nhau.

Hơn 200.000 quân địch, đây là một đội quân đông đảo và đáng sợ. [2]

Bất kỳ quốc gia nào đối mặt với một đội quân như vậy, ngoài việc đầu hàng thì cũng chỉ có kết cục hủy diệt. Áp lực nặng nề đè lên vai mọi người, khiến người ta gần như không thở nổi. Dù là người Legrand, cũng sẽ không ôm hy vọng lạc quan với cuộc chiến này. Mà các quốc gia còn lại, thậm chí còn coi Legrand là phế tích của tương lai.

Nhưng không một người Legrand nào muốn bi kịch của Kossoya xảy ra khắp đất Legrand.

Bây giờ, tất cả những áp lực này đang đè nặng lên vai những người đang lãnh đạo quân đội, những người đang gánh vác vận mệnh của đất nước này.

Các kỵ sĩ giả kim hành quân nhanh nhất, do chính vương thái hậu Illinor chỉ huy, tiến đến thành Herreid. Trong cuộc phản loạn cách đây không lâu, cục trưởng cục Thẩm Phán đóng quân ở thành Herreid chậm chạp chưa rời, mạng lưới gián điệp “bầy quạ” do tổng quản nội vụ phụ trách, cố hết sức lẻn vào mới truyền về một số tin tức cực kỳ quan trọng.

Thánh Đình đã tiến hành cải tạo quy mô lớn đối với cảng Thiên Nga thành Herreid.

Vậy nên rất có thể muốn dùng cách khác để chuẩn bị cho “Tàu thánh Thiên Chu”.

Trong thời gian hồi phục sức khỏe, Charles đã viết một bức thư cho quốc vương, mô tả chi tiết cảm nhận của ông khi tàu thánh Thiên Chu xuất hiện, dù Thần Tọa tạm thời không thể triệu hồi hoàn chỉnh tàu thánh Thiên Chu, nhưng cũng đủ để sinh ra ảnh hưởng đảo lộn toàn bộ chiến cuộc của người phàm.

Vì vậy vương thái hậu Illinor chỉ huy các kỵ sĩ giả kim đi trước, một khi những biến động có liên quan xảy ra thì sẽ ngay lập tức phát động tấn công.

Ngoài ra, đội Thánh quân đầu tiên đã đến Đông Nam Legrand, nhưng đây chỉ là đội quân tiên phong của Abyss và các quốc gia Nội Hải Vô Vọng, Thánh quân Thánh Địa quan trọng nhất vẫn còn chưa tới.

Trong tất cả Thánh quân, Thánh quân Thánh Địa mới là mối đe dọa lớn nhất với Legrand.

“Mục tiêu của Thánh quân Thánh Địa là miền Trung.” 

Quốc vương quan sát toàn bộ cuộc chiến, tiếng của cậu đầy vững vàng và mạnh mẽ.

Thất thủ của Kossoya và cướp bóc của Thánh quân trên biển khiến nhiều người hoảng sợ, lúc này quốc vương tỏ ra uy nghiêm và điềm tĩnh làm mọi người bình tĩnh lại. Dọc đường đi, nhờ có quốc vương luôn giục ngựa đi trước đội ngũ, binh lính luôn thấy được vương kỳ hiện diện bên mình, vậy nên sự gắn bó của quân đội không hề giảm đi mà còn tăng lên.

“Ai sẽ chỉ huy đội quân này?”

Tướng quân John cau mày nhìn bản đồ.

“Giáo hoàng, Siorde.” Quốc vương nói.

Mọi người trong chủ trướng đều lộ ra vẻ mặt khó tin, nhưng quốc vương không có ý giải thích. Cậu đánh dấu vài tòa thành trên bản đồ.

“Với lực lượng quân sự của chúng ta thì phải cố tránh xung đột trực diện quy mô lớn với Thánh quân trong giai đoạn đầu của cuộc chiến. Mấy tòa thành này, chúng ta phải cố thủ, tuyệt đối không được để quân địch chiếm lĩnh.” Quốc vương bình tĩnh tỉnh táo đưa ra quyết định quan trọng nhất: “Trong vòng một tháng, 200.000 quân sẽ đến Legrand, chúng ta không thể, cũng không có khả năng đối đầu trực diện với đối phương.”

“Từ cảng Lessy Đông Bắc đến vùng núi Kehya miền Nam, chúng ta phải dựng lên một tuyến phòng thủ không thể xuyên thủng và duy trì tuyến phòng thủ này trong ít nhất bốn tháng, mãi cho đến khi mùa hè kết thúc, mùa thu qua đi và khi mùa đông đến.”

“Ít nhất bốn tháng.”

Quốc vương ngẩng đầu, nhìn mọi người.

“Dù lấp đầy bằng xương trắng, đắp lên bằng đầu người thì cũng phải chống đỡ tuyến phòng thủ này cho ta.”



Thảo nguyên Gulundi.

Gió thổi khắp vùng đất, một đội kỵ binh lạnh lẽo tiến về phương hướng Vịnh Thánh Linh, họ giương cao chiến kỳ vàng. Chiến mã lao nhanh, người và ngựa đều dữ tợn.

Ở đội ngũ phía trước nhất, hoàng đế đế quốc Man tộc, đã từng là thủ lĩnh của kỵ binh Gulundi – Hel Moore, con ngươi màu xám như diều hâu nhìn chăm chú đường chân trời.

Con trai ông, Hanki đuổi kịp ông: “Thưa cha, liên lạc của chúng ta với Legrand đã bị cắt đứt.”

Hắn lộ ra một chút sầu lo.

“Thánh quân, Thánh Đình đang uy hiếp áp sát, cha có cảm thấy Legrand có cầm cự được không? Purlan còn quá trẻ so với Siorde. Cậu ấy có cầm cự được không?”

Cậu ấy có thể không?

Hel híp mắt quay đầu nhìn về phía bên kia eo biển Abyss.

Trước mắt ông hiện lên đế vương trẻ đang giằng co với mình cách xa hơn nửa chiến trường, mái tóc bạc dính đầy máu, đôi mắt băng lam ánh lên vẻ lạnh lùng quen thuộc.

“Họ không cần chúng ta lo lắng, chiến trường của chúng ta cũng sắp tới rồi!”

Hel nói. 

“Đi!”

Đó là quân chủ do một tay hùng sư đế quốc bồi dưỡng.

Đó là một đất nước tự do, nơi chôn xương ác long.

Tác giả có điều muốn nói: 

[1] Số liệu tham khảo từ Charles O’Mann. Lịch sử Nghệ thuật Chiến tranh Trung cổ Tập 1 [M]. Bắc Kinh: Nhà xuất bản Đài Loan. 2018.

[2] Vào thời trung cổ, mật độ dân số thấp, năng suất sản xuất thấp, khả năng chi trả quân sự kém, không thể lấy tiêu chuẩn hiện đại để đánh giá số lượng quân đội thời ấy. Trích dẫn số liệu tương đối đáng tin cậy từ Jeffrey Parker tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau. Vào những năm 1470, trong số các nước lớn ở châu u, quân số của Tây Ban Nha là khoảng 20.000, Pháp là 40.000 và của Anh là 25.000. [Ngoài ra, cần phải nhắc đến lính đánh thuê rất phổ biến trong các cuộc chiến tranh thời Trung cổ, ngoài ra hệ thống quân sự của Anh còn bao gồm cả hệ thống dân quân. Năm 1181, Henry II quy định trong Đạo luật Quân sự: Tất cả dân tự do đều phải có vũ khí chiến đấu để chuẩn bị cho chiến tranh. Năm 1252, Henry III đã sửa đổi thêm trên cơ sở này, sau đó lại khẳng định nó trong “Đạo luật Winchester”. Nhưng điều cần lưu ý chính là quân đội dân sự thường được dùng để phòng thủ và tự vệ địa phương. Có ý kiến ​​cho rằng “Mặt trận

đầu tiên chống ngoại xâm không phải là quân đội chính quy mà là dân quân”.]