Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 162




Đội quân do giáo hoàng Siorde chỉ huy lấy đoàn kỵ sĩ Thần Điện làm chủ lực, quân dự bị tiếp theo thì lấy tín đồ cuồng tín. Quân đội xuất phát từ gia tộc Messon, đi vòng qua đồi Plough bên trái lãnh địa của Messon, xuyên qua đồng bằng Nades và tiến thẳng về phía thành Newt.

Lộ trình hành quân của Thánh quân Thánh Địa này dài hơn nhiều so với lộ trình của đội quân cựu quý tộc Blaise do công tước West chỉ huy tấn công thành Douro. Nhưng đoàn kỵ sĩ Thần Điện do giáo hoàng Siorde chỉ huy có trật tự nghiêm ngặt, trang bị nhẹ nhàng đơn giản, tốc độ tiến lên nhanh hơn quân đội đường Bắc do các cựu quý tộc của Blaise thành lập.

Vài ngày sau, đoàn kỵ sĩ Thần Điện đã đến phía Nam sông Sidot cách thành Newt không xa.

“Gió thổi gây bất lợi cho chúng ta, bệ hạ.”

Gió thổi từ phía Tây Bắc, một hạm đội tàu nhỏ trước đó theo lệnh của giáo hoàng đi dọc theo hạ lưu sông Sidot đến đây đã tập hợp trên sông, nhưng gió mạnh khiến hạm đội ở phía Nam không thể giương buồm. Nước sông Sidot rộng lớn đang dâng cao, lúc này quân tiên phong đến bờ sông mà lo lắng quan sát.

Lẽ ra, có một cây cầu lớn hai bên bờ trên bề mặt sông Sidot. Nhưng lúc này, quân phòng thủ của Legrand bên kia sông đã sớm cho nổ tung cây cầu. Trong tầm mắt, ở đầu cây cầu gãy ở bờ đối diện là công sự mà Legrand làm tiền đồn của thành Newt.

Trời tối dần, nhưng hướng gió vẫn không hề thay đổi, sức gió chưa hẳn đã giảm.

“Các binh sĩ đã có chút lo lắng rồi.”

Sissian thì thầm với Siorde.

Đội quân của bọn họ di chuyển nhanh như vậy, thì cái giá phải trả bằng việc không thể mang theo nhiều vật tư. Trước khi hành quân đã tính sẵn thời gian cần thiết, mỗi người chỉ mang theo lương khô cần thiết theo thời gian. Nếu như bọn họ bị mắc kẹt trong gió, ở lại đây thêm một ngày thì lương thực của binh lính sẽ hao tổn thêm một ngày. Đây là một điều khủng khiếp đối với một đội quân chủ lực gần 20.000 người.

Giáo hoàng Siorde đã đảm bảo trước khi khởi hành rằng, sẽ không để kế hoạch xảy ra sai lầm hay chậm trễ với một đội quân đông đảo như thế.

Lấy danh nghĩa tín ngưỡng và thần linh để hứa hẹn, chẳng khác gì con dao hai lưỡi. Tuy nó có thể lôi kéo tín đồ, nhưng một khi gặp phải lực cản nó cũng sẽ tự đâm vào bản thân.

Sissian biết rõ điều này, vì thế mà cảm thấy vô cùng lo lắng.

Giáo hoàng Siorde liếc ông ta một cái: “Chiến tranh của chúng ta được Thượng Đế phù hộ.”

Nhưng Thượng Đế chưa chắc sẽ…

Sissian vừa định nói, nhưng thấy Siorde đi về phía trước.

Siorde mặc áo bào trắng, giẫm lên bùn cát ẩm ướt bên bờ sông, đi thẳng về phía trước. Hành động của lão ta thu hút sự chú ý của mọi người. Đêm đang đến gần, mặt trời nghiêng nghiêng treo trên đỉnh núi phía Tây, ánh đỏ như máu trải dọc dòng sông chảy xiết, lấp lánh ngàn vạn lần.

“Bệ hạ!”

Sissian thấy Siorde sắp bước vào nước sông thì giật mình định đuổi theo ngay.

Siorde bước về phía trước, dòng sông gần bờ chảy qua áo bào của lão ta.

Lão ta xoay người, như đang cử hành thánh lễ, như Chúa Cha dang rộng vòng tay với con dân của ngài. Bước chân tiến lên của Sissian chợt dừng lại, ông bạn mà ông ta thân quen giờ phút này đầy vẻ uy nghiêm như ngọn núi cao sừng sững, sau lưng là dòng nước dâng trào, ánh hoàng hôn bao phủ lấy lão ta, khung cảnh này chồng lên với bức chân dung trên trang bìa của tất cả sách thánh.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người cho rằng mình thấy được ——

Chúa Cha!

“Thượng Đế hiệu triệu chúng ta, ban cho các người đao kiếm, ngài muốn các người bước đi tại thế gian, xây dựng Thần quốc cho ngài. Ngày xưa, các người luôn gây ra những cuộc chiến tranh phi nghĩa. Các người luôn giết nhau bằng vũ khí vì lòng tham và kiêu ngạo, vì những điều đó mà các người sẽ phải chết và bị đày đọa đời đời. [1]”

“Mà bây giờ ta sẽ dẫn các người đến một cuộc chiến mang lại vinh quang vĩnh cửu. [2]”

“Đây là trận chiến thiêng liêng! Đây là trận chiến được Thượng Đế phù hộ!”

“Tất cả những ai cản trở chúng ta, đều sẽ hóa thành người phù hộ cho chúng ta!”

Tiếng của Siorde truyền ra xa trong gió, rõ ràng mạnh mẽ, uy nghiêm không thể vi phạm. Đám đông thốt lên, không chỉ vì vẻ uy nghiêm hùng mạnh mà giáo hoàng Siorde thể hiện trước mặt bọn họ vào lúc này, mà còn vì cảnh tượng kỳ diệu đang diễn ra trước mặt bọn họ ——

Cùng với những lời kiên quyết của Siorde, cơn gió từ Tây Bắc dần chuyển hướng.

Một câu cuối cùng giống như một mệnh lệnh, gió thổi dữ dội giữa trời đất, thổi mạnh sang bờ sông bên kia —— hướng gió đã hoàn toàn thay đổi!

Cánh buồm của hạm đội vốn bị mắc kẹt trên sông khó tiến về phía trước, bỗng phồng lên ngay lập tức, tung bay phấp phới.

Trời cao ứng theo lời của Siorde!

“Chiến đấu vì đế quốc Thần Thánh! Chiến đấu vì vinh quang!”

Siorde cao giọng nói.

“Chiến đấu vì đế quốc Thần Thánh! Chiến đấu vì vinh quang! Thần phù hộ cho chúng ta!” Sissian hô to, rút kiếm ra giơ lên cao. Sau lưng ông ta, tất cả chiến sĩ giáp bạc đồng thời rút kiếm, tia sáng cuối cùng trên bầu trời lướt qua thế gian, kiếm hướng lên trời như rừng rậm.

Cánh buồm phồng lên, quân đội bắt đầu nhanh chóng lên tàu với tinh thần cao chưa từng thấy, ngàn quân vượt sông.

Ở bên kia sông, các binh sĩ Legrand luôn theo dõi sát sao quân địch, không chút do dự bắt đầu bắn tên vào quân đội vượt sông từ công sự canh gác của họ. Phía trên tầng cao nhất, ai đó thổi mạnh chiếc tù bằng đồng cổ.

Tiếng tù chối tai vang vọng giữa trời đất, chiến tranh lại bắt đầu.



Khắp nơi đều ngập trong ngọn lửa chiến tranh, dường như lúc nào quân đội và binh lính cũng lao ra chiến trường.

Vương kỳ Tường Vi đỏ rực bị gió thổi tung lên, quốc vương chỉ huy một một đội quân hơn 10.000 người băng qua dãy núi Caba đến phía Tây quận Yorin, sớm đến phía Đông Bắc của quận Yorin, dưới chân dãy núi Caba, gần thành Douro của sông Doma.

Họ sắp phải đối mặt với một đội quân khoảng 30.000 người. Khi quân đội của cả hai bên tiếp tục tới gần, cuối cùng các trinh sát đã có thể theo dõi lại tình hình quân đội của đối phương. Đối thủ của họ không phải kỵ sĩ Thần Điện, mà là một đội quân đông đảo chủ yếu là kỵ binh do các cựu quý tộc Blaise tạo thành.

Sau khi đã xác định được tình hình quân địch, các sĩ quan thật lòng nể phục với quyết sách của quốc vương.

—— kỵ sĩ Thần Điện cũng không có bảo vệ giáo hoàng Siorde đóng quân ở một lãnh địa an toàn, mà là theo giáo Hoàng cùng nhau ra trận.

Kế hoạch quân sự của giáo hoàng Siorde táo bạo hơn so với với tưởng tượng của các sĩ quan, thành Douro và Newt đều là mục tiêu của lão ta —— lão ta chia binh hành quân. Nếu thực sự hành động theo kế hoạch tác chiến mà các sĩ quan đã vạch ra, thì khi họ tập trung toàn lực phòng thủ bất cứ nơi nào trong Douro và Newt, thì một nơi khác chắc chắn sẽ bị đánh phá.

Mà hôm nay, khi quốc vương dẫn quân đến thành Douro, tướng quân John cũng đang chỉ huy một đội quân khác triển khai hành động chống lại đoàn kỵ sĩ Thần Điện.

Chiến trường Legrand của ngày hôm nay —— hoặc có thể nói là chiến trường của thiên hạ —— cũng giống như một ván cờ, giáo hoàng và quốc vương mỗi người cầm quân nhanh chóng giao chiến trên bàn cờ. Chỉ có hai người là ngang tài ngang sức, quân đội, nhân dân, đất nước, tín ngưỡng… đều là những quân cờ do họ điều khiển.

Họ đẩy toàn bộ cục diện trận chiến vào một thế trận điên rồ khó lường, thậm chí đẩy chính họ vào thế trận điên rồ này.

Đây là trận chiến của hai vị vua.

Ngoài thành Douro, nơi đóng quân của Legrand.

Quốc vương cưỡi chiến mã chậm rãi thị sát quân đội của mình, mỗi khi đến một chỗ đóng quân thì các binh sĩ đều giơ cao kiếm hành lễ với quốc vương.

Quốc vương đáp lại bằng nghi lễ của kỵ sĩ —— dù họ là bộ binh, tiễn thủ hay là quân dự bị.

Ác ma đi cùng với quốc vương, hắn hào hứng cải trang thành một kỵ sĩ nhân loại —— ngoài vẻ xanh xao quá mức thì hắn không khác gì nhân loại. Ở trong mắt ác ma, binh sĩ nhân loại chỉ là con kiến, hoàn toàn không cần quốc vương coi trọng như vậy.

Nhưng, hắn vẫn giấu rất tốt vẻ khinh thường của mình với những con kiến —— dù sao thì họ cũng là quân đội của bệ hạ.

Thực ra, một kỵ sĩ hoàn toàn xa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh quốc vương, vẫn khiến cho không ít người chú ý, hơn nữa vị kỵ sĩ xa lạ này gần như sắp thay thế địa vị của tổng quản nội vụ, luôn dính theo bên cạnh quốc vương. Nhưng mà, quốc vương rặt một vẻ ngầm đồng ý với việc này, tuy các sĩ quan có đôi điều muốn nói, nhưng cũng không thể làm gì được.

“Sao ngài đoán được cuộc tấn công vào thành Douro sẽ là chủ lực của các quý tộc cũ, chứ không phải là đoàn kỵ sĩ đáng ghét của Thánh Đình?”

Khi ác ma muốn, hắn sẽ không bao giờ để cho bầu không khí rơi vào im lặng, mà hiển nhiên, trong những lúc như thế này, quốc vương quan tâm đến chiến cuộc hiện tại hơn là chuyện khác.

“Bởi vì so với chức vị giáo hoàng, danh xưng hoàng đế của đế quốc Thần Thánh phù hợp với Siorde hơn.” Quốc vương đi ngang qua các đội cung thủ đang đóng quân, vừa kiểm tra xem các chiến hào bảo vệ các cung thủ đã được đào xong chưa, vừa trả lời: “Lão ta sẽ không cho phép quân đội không tuân theo mệnh lệnh của mình, thay vì chờ đợi các cựu quý tộc Blaise ngắt quãng kế hoạch của lão ta giữa cuộc chiến, không bằng để cho bọn họ gặm một khúc xương cứng mà học một bài học. Mặt khác, thành Douro cách thành Herreid khá gần, nếu như tình hình chiến sự thực sự có ảnh hưởng quá lớn, đức Chân Phước ở thành Herreid sẽ can thiệp vào trận chiến.”

Trong lúc nói chuyện, quốc vương rời khỏi mặt trận này sang sang mặt trận kế tiếp giữa hành lễ của trường cung thủ.

Quốc vương đã chọn một vùng cao nguyên bằng phẳng trước thành Douro làm nơi triển khai chiến thuật và binh lực. Nó nằm xen kẽ giữa rừng Caba và vùng đồng bằng phía Bắc của Nades, một bên là bên cao nguyên giáp với rừng rậm, một bên là dòng suối nhỏ chảy xiết, phía trước chiến trường là một vùng trũng thấp. Quân đội của quốc vương được bố trí ở đây dựa vào rừng rậm, thị trấn và nông thôn, kéo ra một mạng lưới chiến đấu để đánh chặn quân đội cựu quý tộc Blaise. [3]

“Hơn nữa…”

Quốc vương nở nụ cười khẩy.

“Lão ta biết chúng ta sẽ chặn đường cựu quý tộc Blaise.”

Thành Douro quá gần với sông Doma, về lâu dài nó sẽ tạo ra mối đe dọa lớn với quận Yorin hơn thành Newt. Vì một khi thành Douro bị khống chế, hạm đội Thánh quân cũng rất có thể đi qua sông Doma, từ đường thủy phối hợp với quân đội trên đất liền cùng nhau tấn công quận Yorin.

Trong lúc nói chuyện, một tên trinh sát vội vã chạy tới.

Quốc vương ghìm chặt dây cương.

Tác giả có lời muốn nói:

[1][2] Trích dẫn từ diễn thuyết của giáo hoàng Urban II.

[3] Bố cục trận đánh của chương này tham khảo “Lịch sử quân sự thế giới phương Tây” và “Lịch sử nghệ thuật chiến tranh thời Trung cổ”.