Say Mộng Giang Sơn

Chương 960: Sư tổ khai sơn




Đại hội bang phái của Thuận Tự Môn không hề mời các bang phái của Bá Thượng tới dự lễ, một bang phái nhỏ giống như cố môn vậy cũng không phải có hành động gì đáng để người ta chú ý, cho dù có gửi lời mời người ta cũng sẽ không đến.

Nhưng lần này là tám bang phái hợp nhất đối với Bá Thượng lại là một đại sự, Thuận Tự Môn lại không ngăn cấm người ngoài đến xem lễ, rất nhanh, trong Tụ nghĩa đường đã chật ních người của các bang phái thuộc Bá Thượng. Đương nhiên, thủ lĩnh cao nhất của các bang phái không tới, nhưng cũng phái những kẻ thân tín đến để nghe ngóng tình hình.

Từ năm xưa Thuận Tự Môn tách khỏi đến nay, có lẽ đại sảnh của Tụ nghĩa đường vắng vẻ này lần đầu tiên kín người, tụ tập nhân vật các bang phái nhiều như vậy.

Thủ lĩnh của Thiết Đà Bang, Lục Phàm Môn, Nhất Thuận Hội và bảy bang phái gia nhập Thuận Tự Môn nghiêm chỉnh đứng trước nhà chính, cẩn thận tuân theo quy tắc dâng hương, thi lễ, bái kiến môn chủ, Kiều Mộc mặc một bộ quần áo mới, trên mặt còn dấu bầm tím chưa phai nhưng tinh thần phấn chấn, mặt sáng bừng lên.

Ba huynh đệ Cổ thị lúc này xen lẫn trong đám huynh đệ của Thuận Tự Môn, võ công của Cổ cô nương y đã được thấy qua, nghe nói ba vị ca ca của nàng còn lợi hại hơn. Có bốn đại cao thủ này trấn thủ, hôm nay sẽ không sợ bất cứ ai tới Thuận Tự Môn làm loạn.

Hôm qua Độc Cô Văn Đào của Độc Cô thế gia thu phục Lý Hắc, quá trình của Nghiêm Thế Duy y cũng đưa vào tầm mắt, với thế lực của Độc Cô thế gia, nếu nói là kêu Quân Như Nhan đóng cửa tránh họa, lại về phía quan phủ gây áp lực chỉnh lý Văn Bân, cũng là hoàn toàn có thể nói thông được.

Cổ cô nương đã từng nói, người muốn đỡ cho Thuận Tự Môn đích thực không phải là Độc Cô thế gia, mà là truyền nhân của Trương Tam Gia. Người này ngay cả Độc Cô thế gia cũng có thể tùy ý sử dụng, đến nay hắn vẫn chưa từng thấy người này, cũng không biết tên họ hay thân phận của hắn, nhưng đối với lời nói của Cổ cô nương y tin tưởng không chút hoài nghi.

Kiều Mộc cũng là người từng trải, hiểu biết rộng, tri thức thâm hậu, bỗng nhiên vô cớ được một đại quý nhân tương trợ, cho y những lợi ích lớn như vậy, chẳng lẽ y không đề phòng chút nào sao? Quả thực là không có, bởi vì y chẳng có gì có thể đề phòng, cũng không có điều gì để bị người khác để ý cả.

Chỉ dựa vào thế lực của người ta, muốn người có người, muốn tiền có tiền, chỉ duy nhất một thứ cho y mượn dùng, có lẽ là Thuận Tự Môn, chiêu bài sẽ sớm mục nát này. Nếu quả thật có thể như lời của Cổ cô nương nói, khiến cho Thuận Tự Môn lại một lần nữa đứng lên, mặc dù đúng là đối với y có chút lợi dụng, vậy thì đã muốn tính mạng của y thì có là cái gì đâu? Huống hồ y vốn đã cùng đường, mạng này là do người ta nhặt về cho y, Kiều Mộc vốn cũng không tin trên đời này lại có cơm trưa miễn phí, y đã quyết định được ăn cả ngã về không.

Nhìn thấy trước mắt các vị thủ lĩnh của bảy bang phái gia nhập vào Thuận Tự Môn đã dâng hương xong, Kiều Mộc chỉnh đai lưng, liền bước lên phía trước. Bắp đùi của y còn sung nên bước chân hơi tập tễnh, nhưng y vẫn bước đi điềm đạm, chắc chắn dị thường. Thần thái trang nghiêm.

Ánh mắt của mọi người đều đổ về y, người của Thuận Tự Môn kích động, hưng phấn, rất nhiều người mắt rưng rưng, kẻ xem lễ thì vừa tò mò vừa kinh ngạc, có kẻ giọng mỉa mai, lại có kẻ nghi hoặc, nhưng giờ khắc này tất cả mọi người không nói chuyện nữa, trong đại sảnh tĩnh lặng dị thường.

Kiều Mộc hướng về linh vị tổ tiên trịnh trọng cắm một ném hương, quay người lại, Trác Nhất Thanh ăn mặc gọn gàng, eo buộc lụa đỏ liền bưng một cái khay đi tới, trên khay có một chén rượu.

Kiều Mộc bưng chén rượu lên, quét mắt qua đám bang chúng Thuận Tự Môn đang đứng trang nghiêm ở dưới bậc, đối với người của các bang phái tới dự lễ thì nhìn cũng không nhìn, cao giọng nói:

- Các vị huynh đệ! Từ khi có thủy vận, đã có tào đinh. Tổ tiên chúng ta đã dựa vào từng mái chèo, từng miếng gỗ, từng cánh buồm, từng cây sào để xây dựng được một gia nghiệp của chúng ta, nuôi sống được một nhà già trẻ lớn bé.

Nhưng sóng gió trên sông Trường Giang hiểm ác, đưa thuyền đẩy buồm, hở một chút là có thuyền nghiêng thuyền hỏng, người và hàng hóa thì nhiều phần nguy hiểm. Gặp quan qua cửa, các nơi bến tàu, lại gặp nhiều mặt khó dễ, dọa dẫm bắt chẹt. Kế sinh nhai của những người lái thuyền trên biển như chúng ta thật khó khan. Vì vậy mới có chuyện kết bang lập phái.

Kết bang lập phái không phải là để làm xằng làm bậy, không phải là để ức hiếp dân lành, mà là vì để mọi người đi thành đoàn, để đương đầu với nguy hiểm trên sông Trường Giang, để đương đầu với tham quan ô lại, để đương đầu với bọn cường bạo ở những bến tàu bến đỗ.

Nhưng cho đến hôm nay, bang phái ở Bá Thượng thì nhiều nhưng lại đi ngược lại ước nguyện lập bang ban đầu của tổ tiên, ngươi lừa ta gạt, phá đám lẫn nhau, thậm chí bị người khác lợi dụng.

Thuận Tự Môn tới tay của Kiều mỗ đã là đời thứ năm rồi, có thể Kiều mỗ bất tài, gia nghiệp của tổ tiên lớn như vậy, vì Kiều mỗ mà suy tàn như vậy. Nhưng Kiều mỗ vẫn luôn có chí chấn hung Thuận Tự Môn, nay Thiết Đà Bang, Lục Phàm Môn, Nhất Thuận hội và các bang huynh đệ đã nguyện cùng bắt tay làm chuyện lớn, gia nhập vào bổn môn, Kiều mỗ vô cùng cảm kích.

Chư vị huynh đệ, hôm nay là ngày lành bảy bang huynh đệ gia nhập vào Thuận Tự Môn. Từ nay về sau, chúng ta liền thân một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Hôm nay chỉ mới là một sự khởi đầu, Kiều mỗ hy vọng các vị anh hung hảo hán khắp nơi ở Bá Thượng đều có thể gia nhập, sóng to gió lớn, đồng tâm hiệp lực. Chén rượu này, chúng ta cạn!

Bảy bang chủ xếp thành một hàng ở trước sảnh, mỗi người cầm một chén rượu, cùng y một hơi cạn sạch.

Kiều Mộc uống ừng ực một hơi cạn chén rượu, bỏ chén xuống, nói:

- Thuận Tự Môn được các vị hảo huynh đệ tương trợ, hôm nay tám phái hợp lại làm một, vị trí trong phái cũng phải rõ rang một chút. Bảy vị môn chủ của các bang đã gia nhập vào Thuận Tự Môn rồi thì cờ hiệu trước đây không thể tiếp tục dùng nữa. bảy vị từ nay về sau sẽ là bảy đại quản sự của Thuận Tự Môn, trước mắt mỗi người sẽ tự phụ trách đội ngũ và thuyền bè mà mình có như cũ.

Bảy vị này đã sớm định liệu được rồi, Hàn Viễn Đường và sáu người chắp tay đồng ý, nối đuôi nhau đi tới phía sau Kiều Mộc, đứng khoanh hai tay lại.

Kiều Mộc lại nói:

- Chúng ta ăn cơm thuyền rồi, lăn lộn trên Trường Giang, khó tránh khỏi đụng phải hảo hán của Tam Sơn Ngũ Nhạc, không có giữ lực. Tức giận đến mức chịu bị người ta ức hiếp, trong một bang, tào quyền nhất quyết không thể thiếu. Bổn môn hiện nay hợp nhất là một phái, Kiều mỗ và các quản sự sẽ cùng bàn luận để đề cử ra một vị mà mọi người cùng kỳ vọng sẽ đảm nhận vị trí người cầm lái này.

- Cổ cô nương.

Kiều Mộc hét lớn một tiếng, đệ tử của Thuận Tự Môn tách ra trái phải, Cổ Trúc Đình thân mặc một bộ đồ màu trắng, thanh lịch tuấn tú liền bước nhanh ra.

Đám người xem xung quanh ngay lập tức xôn xao cả lên, ai ai cũng biết rằng vị cô nương này lấy một địch cả trăm, đánh bại trên trăm cao thủ của Giao Long Hội, có thể rất nhiều người ở đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của nàng, nhìn dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, eo nhỏ ngực to, mười phần toát vẻ nữ nhân, không hề có một chút nào là giang hồ hào kiệt.

Nếu thân màu xanh nhạt kia của nàng đổi lại thành quần dài áo lưới, đem thanh bội kiếm đang đeo ở bên eo thon kia đổi thành một túi thuốc đeo trên vai, bên người thì nên có một cành nguyệt quế chiếu sáng, dưới chân có một con thỏ trắng sôi nổi, nhưng nàng đúng là người nắm tào quyền.

Kiều Mộc lớn tiếng nói:

- Cổ cô nương từ nay về sau chính là Phó môn chủ dòng thứ nhất của Thuận Tự Môn chúng ta, người nắm tào quyền.

Các đệ tử bảy bang phái vừa mới gia nhập cùng với đệ tử Thuận Tự Môn ở trước sảnh cùng hướng về Cổ Trúc Đình chắp tay thi lễ, lớn tiếng nói:

- Tham kiến Cổ chưởng đà.

Mọi người cùng đồng thanh, tiếng trong đại sảnh vang vọng, trang nghiêm dị thường. Không ngờ vào lúc này, một thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên, nói tiếng Hán, âm điệu lại có chút phong tình dị vực.

- A! Tôi xin thề trước thánh Allah, đây là nữ tử phương Đông xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Vòng eo nhỏ tinh tế kia, ta đã bị bênh tương tư đơn phương kia tra tấn rồi. Khuôn mặt nàng đa tình, đi lại tựa như làm gió khẽ, nhẹ nhàng bước qua cồn cát, ta vì nàng mà khuynh đảo, ta vì nàng mê say.

Bên trong Tụ Nghĩa Đường của Thuận Tự Môn, không khí trang nghiêm biến mất, có người ồn ào thảo luận, có người bật cười ha hả, có người hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhất thời loạn cả lên.

Dương Phàm ở đằng xa âm thầm kêu khổ, hắn cùng với A Bặc Đỗ Lạp đến đây để xem náo nhiệt, ai ngờ thằng nhãi này là một công tử bột, vừa nhìn thấy nữ nhân liền không thay đổi được tật xấu ba hoa cái miệng của y, lại còn khoe khoang tài năng ngâm thơ thiên phú của mình.

Dương Phàm biết hôm nay là ngày đại lễ bảy bang phái gia nhập vào Thuận Tự Môn, nếu như thuận lợi mà nói, Giao Long Hội hai ngày này cũng sẽ có kết quả, dựa vào vũ lực của huynh muội Cổ gia và sự ủng hộ ở sau lưng của Độc Cô thế gia, Dương Phàm hoàn toàn không lo lắng sẽ xảy ra hỗn loạn.

Đương nhiên, chuyện gây rối thì sớm muộn gì cũng sẽ có, nhưng không phải bây giờ, thời điểm này nhất định phải xảy ra vào cuối tháng một đầu tháng hai năm sau. Nếu đến lúc đó không có nhiễu loạn thì hắn sẽ chủ động tạo ra rối loạn.

Hôm nay, Dương Phàm đúng là lấy thân phận của một quần chúng để đến xem chuyện náo nhiệt, mà ngay cả Cổ Trúc Đình cũng không biết hắn ở đây, ai ngờ được tên A Bặc Đỗ Lạp vốn đang đứng đàng hoàng ở đằng kia vừa nhìn thấy Cổ Trúc Đình liền nói ra những lời như vậy.

Trong lúc xôn xao, lông mày Kiều Mộc nhíu lại, nghĩ rằng thật sự có người tới quấy rối, vội vàng hướng ánh mắt tới Trác Nhất Thanh, Cổ thị huynh đệ đang ẩn trong đám người cùng với tay đánh đấm của Thuận Tự Môn lập tức lặng lẽ di chuyển hướng về nơi phát ra tiếng động.

Hôm nay Thuận Tự Môn không sao nói rõ được – đã sáp nhập các phái, hơn nữa theo lời của tên Kiều Mộc kia là còn có ý khôi phục lại vinh quang xưa kia của Thuận Tự Môn, y nếu như muốn khôi phục vinh quang lúc trước cho Thuận Tự Môn không phải có ý là muốn các phái Bá Thượng đều phải bị thần phục dưới cờ này sao? Cho nên một vài người của các đại bang phái chỉ ôm cánh tay cười lạnh.

Nhưng, bọn họ bây giờ vẫn chưa thăm dò chi tiết ý của Thuận Tự Môn, không cần thiết phải làm chim đầu đàn, không nghĩ tới cuối cùng lại có người nói trước, mọi người đều hướng về bên này xem, không biết là người của môn phái nào mà không kìm nén được đã ra tay rồi.

Cổ Trúc Đình bỗng nhiên quay đầu, mày ngài nghiêng như kiếm, ánh mắt sắc bén đột ngột hướng về nơi phát ra tiếng. Một cái nhìn này của nàng khiến cho mọi người đều rùng mình. Lúc trước thấy nàng eo nhỏ thướt tha, bước đi chậm rãi, so với hình tượng nữ anh hùng trong tưởng tượng thật sự khác xa, bây giờ thì khí khái bừng bừng, mới có cảm giác của một thanh kiếm sắc được tuốt ra khỏi vỏ.

Cổ Trúc Đình vừa hướng mắt về phía y, bản thân A Bặc Đỗ Lạp đã cảm thấy càng thêm hài lòng, y giống như một con khổng tước biểu hiện dục vọng mãnh liệt, mở hai tay ra, cao giọng ca ngợi:

- A! Nàng tựa như một vị mục nữ thuần khiết, vẻ tự nhiên khiến cho người ta mê muội, đây đâu phải vẻ đẹp mà các cô nương trong thành tô son điểm phấn, dáng vẻ kệch cỡm có thể sánh được?

Ánh mắt kia của nàng tựa như mũi tên nhọn đâm xuyên qua đám mây, đã xuyên thủng lòng ta rồi. Tiểu yêu tinh mê đắm chết người cũng không cần đền mạng. Ta thật muốn vùi đầu vào lồng ngực trắng muốt và tròn như bướu lạc đà kia, để mút lất dòng suối ngọt hiếm thấy.

- Xi……

Không ít người thầm nhổ một ngụm lãnh khí, đoạn ca ngợi lúc trước thì cũng được, Trung Nguyên nữ tử cũng không phải là không để cho người khác khen ngợi dung mạo xinh đẹp. Tuy lời nói của y khá lộ liệu, vừa thắt lưng lại vừa lông mày, thật ra cũng hơi màu mè hơn một chút, làm cho Lạc Thần Phú của Tào Tử Kiến và vài câu nói lung tung thì có gì khác nhau chứ?

Nhưng…nhưng đoạn kế tiếp thì có hơi trắng trợn. Đây cũng coi như đang ở đại hội nhập phái của Thuận Tự Môn, dám công khai đùa giỡn Chưởng đà đại gia của người ta hay sao?

Người đứng xung quanh A Bặc Đỗ Lạp liền xem y giống như một bệnh dịch vậy, trong chốc lát liền cách xa cả mét, ngay cả Dương Phàm cũng chạy ra, trong một lúc bên cạnh A Bặc Đỗ Lạp chỉ còn lại tên tiểu quỷ lắm mồm A Bạt Tư và vài tên đại thực võ sĩ khoác áo bố dài màu cọ.