S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 18 - Chương 5: Tử thần




Khoảng tám giờ tối, mọi người về tới trụ sở SCI.

Bởi vì vẫn còn trong tình trạng không có án, nên tất cả những người khác tan tầm đều về nhàhết, chỉ còn lại Tiểu Bạch Trì và Lạc Thiên hôm nay trực ca đêm.

Thời gian Mã Hân luân ban trái ngược với Lạc Thiên, như vậy cả hai có thể có một người ở nhà chăm sóc Dương Dương, bởi thế hôm nay trực trong phòng pháp y là Công Tôn.

Dĩ nhiên, Bạch Trì và Công Tôn sẽ không ở SCI một mình, người nhà hai bên cũng chạy tới, còn có Lisbon.

Nhóm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa Triệu Tước và Bạch Diệp cùng về, việc này đúng là ngoài dự liệu của mọi người.

Triệu Tước thấy Bạch Trì tất nhiên muốn qua trêu chọc một cái, Triệu Trinh cũng là đối tượng bị trêu chọc, Bạch Cẩm Đường có vẻ cũng thế, Công Tôn bưng ly hồng trà, mang dép lê gác chân đọc báo, nhìn Triệu Tước trêu đùa các loại nhân vật “không thể đắc tội”.

Mọi người vừa về, cửa thang máy liền mở ra.

Bao Chửng đi đến, phía sau là Triển Khải Thiên ba ba của Triển Chiêu.

Mọi người SCI đã lâu không gặp Triển Khải Thiên, đều chạy lại chào hỏi, so với Bạch Duẫn Văn, Triển Khải Thiên tương đối hòa khí hơn, mọi người cũng không quá mức câu nệ.

Bạch Diệp không làm gì, ngồi trên sa lon uống trà Bạch Trì rót cho hắn, Triệu Tước đi ra ngoài, nói chuyện với Triển Khải Thiên.

Hai người đàm đạo một lúc, Triển Khải Thiên tiến đến dặn dò Triển Chiêu một câu, “Thêm ăn thêm ngủ thêm tập luyện, bớt điên bớt bận bớt thức đêm”, rồi vội vã rời đi.

Triển Chiêu cảm thấy mí mắt giật liên tục —— ai điên ai bận ai thức đêm chứ?!

Bao Chửng lưu lại, hỏi Triển Chiêu tình hình của Lưu Kim.

Triển Chiêu cảm thấy vụ án vẫn hết sức kỳ quặc, vì vậy Bao Chửng liền đồng ý lật vụ án lại cho SCI điều tra.

Chờ Bao Chửng đi rồi, Triển Chiêu liền lo lắng hỏi Công Tôn, vụ án vườn bách thảo năm đó.

Lúc này, chợt nghe Bạch Diệp uống trà xong hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đao của cậu đâu?”

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, “Ông thật sự muốn cùng tôi so đao?”

Triệu Hổ và Mã Hán vốn chuẩn bị về nhà với bạn gái còn chưa đi tới cửa, bước chân liền ngừng lại, tò mò quay đầu lại liếc mắt nhìn —— tư đấu? không về nữa, xem xong rồi về.

Bạch Cẩm Đường cũng có chút lưu tâm nhìn qua, hỏi Bạch Ngọc Đường, “So đao?”

Bạch Diệp cũng không hiểu, “Cậu không phải có đao sao? Có đao mà cậu không luyện? Duẫn Văn không dạy cho cậu sao?”

Bạch Ngọc Đường thật ra cũng tò mò, “Ba tôi biết dùng đao?”

Bạch Diệp gật đầu.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay đầu lại nhìn đại ca nhà mình, ý là —— ba em biết dùng đao?

Bạch Cẩm Đường hình như cũng có chút dở khóc dở cười —— ông ấy không phải ngay cả táo cũng không gọt sao?

“Đi lấy đao trước.” Bạch Diệp nói, đứng lên, hình như là muốn cùng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Bây giờ?”

“Tôi dẫn cậu đến một nơi.” Bạch Diệp đi ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý bảo mình cùng Bạch Diệp đi một chuyến.

Triển Chiêu gật đầu, nhưng hơi ghét bỏ nhìn Triệu Tước ——phong cách Bạch Diệp nói chuyện tại sao lại như vậy a? Quả thực toàn là hạ mệnh lệnh, cũng không thương lượng một chút.

Triệu Tước cũng trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, “Cho nên mới nói một điểm tình thú cũng không có thì vóc dáng có anh tuấn mấy cũng là lãng phí.”

Chờ Bạch Ngọc Đường đi, Triển Chiêu liền hỏi Triệu Tước, “Bạch Diệp muốn cậu ấy dùng đao để làm gì?”

Triệu Tước tìm cái ghế sa lon ngồi xuống, ôm cái gối gác chân, một bộ dáng đại gia, “Ai mà biết, chắc kiểu hoạt động tiêu khiển của cha con, đừng để ý đến bọn họ.”

Triển Chiêu bất mãn, “Đừng nói mò, Ngọc Đường có phải con trai của Bạch Diệp đâu.”

Triệu Tước thờ ơ nhướn một bên mày, đổi trọng tâm câu chuyện, “Cậu không phải còn có chuyện quan trọng muốn hỏi sao?”

Triển Chiêu ngẫm ngược lại cũng đúng, làm chuyện đứng đắn trước đã, vì vậy đến rồi bên Công Tôn ngồi xuống, hỏi, “Công Tôn, hỏi anh một việc.”

Công Tôn buông báo đẩy kính một cái, “Hỏi cái gì?”

“À… Vụ án vườn bách thảo năm đó.”

Công Tôn ngẩn người, sau đó “À” một tiếng.

Bạch Cẩm Đường ở một bên đang chăm chú xem một phần tài liệu hình như cảm thấy tâm tình Công Tôn thay đổi, ngẩng đầu nhìn bên này.

Công Tôn giơ tay lấy chén trà,, Bạch Cẩm Đường liền hỏi, “Làm sao vậy?”

Công Tôn nói, “Là chuyện mười năm trước đã nói với anh rồi đó.”

Bạch Cẩm Đường hiểu rõ gật đầu, hiển nhiên là đã hiểu, cúi đầu kế tục xem tài liệu.

Mọi người híp mắt nhìn nhau một cái —— thậm chí ngay cả bí mật quá khứ không nói với ai cũng nói hết cho Bạch đại ca? Quả nhiên là bạn đời….

“Khụ khụ.” Triển Chiêu tằng hắng một cái, nhìn ánh mắt đại ca, Công Tôn chắc đã điều chỉnh tốt tâm tình rồi nhỉ?

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói với Bạch Trì, “Trì Trì, em đến phòng pháp y của anh lấy một tập văn kiện, ở ngăn tủ tầng thứ ba, tập nhựa duy nhất màu đỏ.”

“Vâng.” Bạch Trì chạy đến phòng pháp y, trong chốc lát liền cầm một tập văn kiện nhựa màu đỏ về đưa cho Công Tôn.

Công Tôn đưa tập văn kiện cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghi hoặc tiếp nhận mở ra… Chỉ thấy kẹp trong văn kiện chỉ có một tờ giấy, chất giấy thủ công vô cùng tốt, dày thô ráp. Trên giấy có một bức tranh phác hoạ bằng bút máy, là hình một người vóc dáng cao mặc áo choàng màu đen, trong tay cầm một cái lưỡi liềm và một thứ gì đó nữa, gương mặt lộ qua khe hở áo choàng chỉ còn là dáng dấp xương khô, vô cùng kinh khủng.

“Đây là cái gì?” Triển Chiêu cảm thấy bức tranh quá dọa người, “Tử thần a?”

Công Tôn nhún vai, “Anh chỉ là vẽ lại những gì mình thấy mà thôi.”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm Công Tôn.

Tiểu Bạch Trì nhận văn kiện nhìn thoáng qua rồi nhét trở lại, lùi đến bên cạnh Triệu Trinh nghi ngờ nhìn mọi người —— đây không phải là tử thần trong truyền thuyết đó sao? Đừng gạt em! Tối nay sao em ngủ!

Lúc này bên ngoài một mảnh đen kịt, mưa đã tạnh, thế nhưng gió thật lớn, thổi qua tòa nhà, u u rung động.

Bên trong văn phòng SCI, mọi người nhìn chằm chằm bức họa tử thần hơi lộ ra vẻ dữ tợn, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Triệu Tước ôm gối tỉ mỉ nghiên cứu trương bức tranh, “Ái chà, kết cấu rất hợp lý, không hổ là do pháp y vẽ.”

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, Công Tôn gật đầu, đây chính là anh vẽ, là một pháp y và nhân loại học gia ưu tú, vẽ vời đối với anh mà nói cũng không phải việc khó.

“Tranh này nhìn có chút cũ.” Triệu Trinh nói.

Công Tôn gật đầu, “Anh vẽ mười năm trước.”

“Sau này phòng pháp y chuyển nhiều lần như vậy, anh vẫn cất giữ a?” Triển Chiêu hỏi, hiển nhiên Công Tôn rất lưu ý chuyện này.

Công Tôn thở dài, kể lại cho mọi người, “Năm đó vụ án kia vốn rất thông thường, cùng mưu sát giả tạo thành tự sát, thủ pháp của hung thủ cao minh, hoàn toàn không có để lại bất luận đầu mối gì. Anh vừa nhìn thấy hiện trường, đã dám khẳng định hung thủ tuyệt đối không phải lần đầu tiên gây án, hơn nữa hiện trường tạo cho anh một loại cảm giác rất tà ác.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Trên thế giới này có một thứ gọi là trực giác cảnh sát, Công Tôn mặc dù là pháp y, nhưng là nhân viên trong giới cảnh sát, cho dù năm đó anh còn rất trẻ, nhưng đã giúp cảnh sát tra xét rất nhiều vụ án. Từ lâu để phá một vài vụ án phức tạp, đều bằng vào trực giác cảnh sát và kinh nghiệm, mà thứ này từ đâu mà ra? Dĩ nhiên không phải tưởng tượng khơi khơi, mà là thông qua tích lũy kinh nghiệm, cùng với… lưu ý chi tiết!

Toàn bộ thành viên SCI đang ngồi đều có thể hiểu được loại cảm giác “tà ác” mà Công Tôn nói. Có vài tên hung thủ gây án xong hiện trường máu tanh đáng sợ, vì vậy có thể suy đoán rằng hung thủ hung tàn. Nhưng cũng có một vài hiện trường hung án rất sạch sẽ thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không có, lại tạo cho người ta một loại cảm giác tà ác, loại cảm giác này, thông thường là do tự bản thân hung thủ muốn truyền đạt lại.

“Lúc đó khoa giám định còn chưa có quy mô hoàn chỉnh như hiện tại, rất nhiều công việc xem xét hiện trường đều là để anh làm.” Công Tôn nói, “Anh đối với cái nút thắt kia vô cùng lưu ý, nên đã leo xuống cây tìm kiếm khắp nơi… Trong quá trình tìm kiếm ở đó một, anh phát hiện trong bụi rậm của vườn bách thảo, hắn đứng đó.”

Nói rồi, Công Tôn chỉ vào bức tranh tử thần.

Mọi người mở to hai mắt.

“Có phải là hung thủ giả trang hay không?” Triệu Trinh hỏi.

“Lúc đó ý niệm đầu tiên của anh cũng là như thế.” Công Tôn nói, “Thế nên liếc nhìn hắn xong, liền hô một tiếng, tiếng la của anh cũng dẫn mấy người cảnh sát khác đến… Nhưng kết quả, hắn biến mất trước mắt anh.”

Mọi người nhìn nhau.

“Biến mất?” Triệu Tước hứng thú dạt dào, “Biến mất thế nào?”

“Cứ như vậy biến mất vào hư không, không thấy đâu, không hoá khí, hoá lỏng, hay hóa bất luận cái gì… Chính là không thấy đâu nữa!”

“Mấy người cảnh sát khác có thấy không?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn lắc đầu, “Lúc bọn họ chạy đến người đã biến mất.”

Triệu Hổ và Mã Hán Vốn muốn lưu lại xem Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường tư đấu, thế nhưng không nhìn được kết quả đổi thành lưu lại hóng hớt đều cau mày.

Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi, “Em nói này tiến sĩ Công Tôn, có thể là…”

Vừa nói, Triệu Hổ vừa nghĩ từ để hình dung.

Mã Hán thẳng thắn hỏi một câu, “Ảo giác?”

Triệu Hổ đấm lòng bàn tay —— đúng đúng!

Công Tôn nhìn chằm chằm hai người một hồi, đưa tay chỉ vào mình, hỏi, “Tôi là ai?”

Mã Hán xoa cằm Triệu Hổ phùng má, “Là đại thần!”

Công Tôn gật đầu, “Các cậu thấy tôi bị ảo giác bao giờ chưa?”

Hai người đều lắc đầu.

“Tôi đời này chưa từng bị ảo giác, lẽ nào chỉ có một lần kia?” Công Tôn hỏi ngược.

Hai người liếc mắt nhìn nhau —— ờ ha.

Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái, bị ảo giác phải có nguyên nhân, hơn nữa Công Tôn không lý do lại đi bị ảo giác khó hiểu như vậy.

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Anh không điều tra?”

“Anh điều tra chứ!” Công Tôn nói, “Ngày đó không tìm được bất luận đầu mối gì, cái chỗ tên tử thần kia đứng là một vùng bùn nhão, thế nhưng ngay cả một dấu giày cũng không có.”

Tất cả mọi người nhíu mày, xét trên tình hình khoa học kỹ thuật mười năm trước, vậy không thể nào tạo được hình ảnh 3D như trong vụ án trước đó phải không?

Công Tôn nói tiếp, còn chăm chú nhìn mọi người, “Hơn nữa tên tử thần kia tạo cho anh cảm giác không giống như người giả trang, hay có đặc điểm gì… Chỉ có một loại cảm giác âm trầm, tà ác. Anh đời này lần đầu bị một vật thể hình người hù được, chính là lần đó!”

Mọi người khóe miệng giật một cái… Vật thể hình người…

Bạch Cẩm Đường đưa tay qua, xoa xoa đầu Công Tôn tỏ vẻ an ủi.

Triển Chiêu nhìn lại bức tranh, nhíu mày… Là liên hoàn sát thủ cố ý giả trang thành như vậy sao?

“Sau đó anh điều tra.” Giọng Công Tôn hơi mất hứng, “Các cậu có biết trong một năm có bao nhiêu người báo cảnh sát nói ở hiện trường án mạng thấy tử thần không?”

Mọi người chớp mắt mấy cái.

Công Tôn bĩu môi, “Cả vài trăm thậm chí hơn một nghìn, lúc đó anh mới biết được ra là trên cái thế giới này nhiều bã đậu như vậy.”

Mọi người lặng lẽ xoa xoa cằm —— anh không phải cũng nhìn thấy đó sao.

Công Tôn thấy ánh mắt mọi người, nghiêm mặt, “Gã anh thấy kia là thật!”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Trong nhiều người như vậy, cũng khó nói có bao nhiêu người là thật, không bằng điều tra một chút.”

Vì vậy, Triển Chiêu nhờ tương bình lấy ra toàn bộ vụ án trong vòng ba mươi năm, liên quan đến tận mắt thấy tử thần, chuẩn bị bắt tay điều tra.



Bạch Diệp lái xe, sau khi đưa Bạch Ngọc Đường đi lấy đao, liền đến một nơi —— hẻm Cửu Lý.

Hẻm Cửu Lý là khu vực loạn nhất trong thành phố S, long xà hỗn tạp, trước đây cửa hàng nhỏ bán cung nỏ của Lam Tây ở trong đây, sau khi anh gặp gỡ Trần Du liền dọn đến một nơi an toàn trong trung tâm thành phố.

Bạch Ngọc Đường không hiểu hỏi Bạch Diệp, “Tới nơi này làm gì?”

“Tìm một người quen.” Bạch Diệp dừng xe lại, cùng Bạch Ngọc Đường bộ hành, đi vào chín dặm lộng trong hẻm nhỏ u ám của hẻm Cửu Lý.

Thanh đao của Bạch Ngọc Đường chính là thanh đao cổ trước kia cùng Triệu Hổ đến tiệm bán đồ cổ mua, ai cũng không rút ra nổi, chỉ có anh rút ra được. Giống đao của Bạch Diệp, Bạch Ngọc Đường dùng một cái túi kéo khoa vải đen thật dài, chứa cây đao kia.

Trong ngõ nhỏ âm u của Hẻm Cửu Lý có một cống thoát nước bốc mùi hôi thối.

Bạch Diệp hình như không rành đường lắm, đi mấy ngõ liền có chút rối loạn, nhìn tường vây lại nhìn đèn đường, nhíu mày, “Xây lại rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn mấy căn nhà y hệt nhau xây lộn xộn hai bên ngõ nhỏ, hỏi, “Ông đến tột cùng tới tìm ai?”

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy phía trước ba thanh niên đi tới, ăn mặc rất giống côn đồ, giương mắt thấy Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp, vui vẻ.

Đi tuốt ở trước cái kia vóc dáng rất cao, cười giơ tay, “Ai? Đưa tiền đây.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, vơ vét tài sản mà dám nhằm vào anh sao? Hơn nữa thời buổi nào rồi còn có loại côn đồ này?

Bạch Diệp cũng cảm thấy người thanh niên này có chút quen mắt.

“Vào, tẩn chúng nó!” Người trẻ tuổi kia cũng không tự tin lắm, kêu hai tên tiểu đệ bắt đầu đánh người.

Bạch Ngọc Đường thật ra cảm thấy thật mới mẻ, một cước đá lật ngửa hai người, ném tên cao to trên mặt đất rồi giẫm lên, thấy mấy người này tuổi cũng không lớn, vì vậy hỏi, “Bao nhiêu tuổi?”

Tên cao to bị Bạch Ngọc Đường giẫm kêu oai oái, ngoài miệng cũng không nương nhẹ, còn đùa giỡn, “Chúng mày biết đây là đâu không? Tao cũng dám chọc?”

Mấy tên khác cũng ồn ào theo, có chút vô lại.

Bạch Diệp bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm mặt của tên cao to một hồi, hỏi, “Cậu có phải họ Triêu hay không? Tên Triêu Hạ? Tôi tìm Triêu Cửu.”

Tên cao to sửng sốt, lúc này mới nhìn kỹ Bạch Diệp, sau đó kêu lên, “A! Tôi nhận ra chú!”

Bạch Diệp ý bảo Bạch Ngọc Đường thả hắn.

Bạch Ngọc Đường thu chân, tên cao to đứng lên, phủi mông, “Nói sớm là tìm ông nội tôi đi, hại tôi bị ăn đập.”

Vừa nói, vừa quan sát Bạch Ngọc Đường, sau đó hỏi Bạch Diệp, “Con trai chú a? Sao giống chú vậy?”

Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao có chút xấu hổ.

Bạch Diệp nói với Triêu Hạ, “Dẫn đường, tìm ông nội cậu có việc.”

“Ông tôi đang có khách, bất quá hai người hẳn là biết.” Người thanh niên ra hiệu cho hai gã tay chân đi trước, còn mình dẫn đường cho Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp.

Lại quẹo thêm hai con ngõ, thấy bên cạnh một con đường hẹp, một chiếc xemàu trắng đậu, hình thức khá hơi kiêu ngạo, Bạch Ngọc Đường cảm thấy xe này hơi quen mắt.

Triêu Hạ mở cửa nhỏ bên tường, cho hai người đi vào.

Vào cửa, chợt nghe từ trên lầu truyền tới một giọng nói, “Tôi đã bảo hôm nay đi ra ngoài thì đổ mưa to mà, ra là gặp phải ôn thần.”

Bạch Ngọc Đường thấy giọng quen tai, đồng thời liên tưởng đến chiếc xe kia, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, quả nhiên, tóc vừa dài vừa màu đỏ chói mắt cùng áo sơ mi hoa hòe xuất hiện ở trên ban công lầu hai. Eugene đã lâu không gặp dựa vào lan can, vẫy tay với hai người, “Hi.”

Trong trí nhớ Bạch Ngọc Đường, Eugene có vẻ không gọi mình là ôn thần, vậy… ôn thần là chỉ Bạch Diệp sao?