S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 18 - Chương 6: Vong linh châm




Ở SCI.

Dưới lầu đội cảnh sát khiêng thi thể nạn nhân của vụ án mạng tại công viên Bạch Âu đi lên.

Lão Dương cũng đến, cầm trong tay tài liệu Công Tôn yêu cầu, về hai vụ án mạng trước đó.

Cái gọi là hai vụ án “trước đó”, chính là hai vụ án khác mà Lưu Kim tự xưng tận mắt chứng kiến, xảy ra vào sáu và ba năm trước, đều là án giết người, đều vào lúc ông ta đang chạy bộ trên đường. Án sáu năm trước xảy ra ở ven biển, thi thể được phát hiện trên bãi đá, là ngã chết.

Lưu Kim lúc đó khai nhìn thấy Nhạc Hải đẩy nạn nhân xuống dưới, nạn nhân là một ông già sáu mươi tuổi đang chạy bộ. Mà vụ án ba năm trước xảy ra ở cạnh thùng rác gần hoa viên một tiểu khu, nạn nhân là một nữ sinh cao trung đến trường lúc sáng sớm, mười bảy tuổi, điện giật chí tử.

Lưu Kim khai mình vừa lúc chạy bộ về, thấy Nhạc Hải dùng súng điện ấn vào tim nữ sinh kia rất lâu, khiến đối phương tử vong.

Đương nhiên, những lời này sau đó đều bởi vì chứng cứ không đủ mà bị phủ định, then chốt là Lưu Kim khai Nhạc Hải giết người xong liền đào tẩu… Thế nhưng Nhạc Hải bị di chứng sau tai nạn bị thương đã được nhiều vị chuyên gia y học giám định là thật, hắn đừng nói là chạy chỉ đứng lên thôi đã không dễ dàng, bởi vậy không tiến hành khởi tố được, thật ra Lưu Kim đã nhiều lần được yêu cầu chữa trị. Thế nhưng nhập viện kiểm tra rồi, lại bởi vì tất cả đều bình thường mà bị trả về nhà.

Xuất hiện tại phòng pháp y, ngoại trừ Công Tôn, còn có một chàng trai còn trẻ, cùng Công Tôn nâng thi thể lên bàn giải phẫu, mặc áo blouse trắng dài và lớp chống bụi, trợ thủ cho Công Tôn.

Người thanh niên đó là Vương Hạ Thiên trong đợt án trước đã giúp đại ân.

Vương Hạ Thiên là học viên ưu tú của khoa pháp y, rất thông minh, trước có theo pháp y Dương thực tập. Trong vụ án trước biểu hiện rất tốt, vì vậy pháp y Dương đề cử cậu ta theo Công Tôn làm thực tập sinh, Công Tôn và Mã Hân đối với cậu ta đều rất hài lòng. Trong lúc SCI không có án, Hạ Thiên đều theo lão Dương làm việc dưới lầu, lần này có án rồi, nên cậu ta lên đây.

Công Tôn đẩy kính mắt, đọc báo cáo kết quả kiểm tra thi thể lão Dương, Triển Chiêu và Mã Hán đến phòng pháp y chờ kết quả, Triệu Tước cũng chạy vào giúp vui.

“Bị đập vào đầu sao?” Công Tôn xem báo cáo.

Lão Dương gật đầu, “Phía sau đầu của cô ta có vết tích bị vật cùn đập, một vết thương chí mạng.”

Hạ Thiên lật ót thi thể nạn nhân qua cho Công Tôn xem.

Tất cả mọi người nhíu mày, một lỗ thủng đầy máu rất lớn, chắc chắn là chí mạng.

Nữ nạn nhân tuổi còn trẻ, khoảng ba mươi tuổi, căn cứ theo lời người nhà, cô ta là lúc chạy bộ luyện tập, bị tập kích tại công viên. Cảnh sát không điều tra ra cô ta có kẻ thù nào, là một bà nội trợ bình thường, trên người cũng không có tài sản mất trộm, điện thoại di động cũng ở trong túi quần.

Căn cứ tình cảnh Lưu Kim tận mắt chứng kiến, ông ta khai thấy nữ nạn nhân khi đứng trong công viên làm động tác duỗi người, Nhạc Hải đột nhiên lén lút chạy đến phía sau, sau đó dùng một cây gậy kim loại rất dài hay gậy đánh gôn gì đó, đánh mạnh vào sau ót cô ta, sau đó đào tẩu.

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau.

Triển Chiêu mở tài liệu của Nhạc Hải, trên đó có báo cáo kiểm tra sức khoẻ của hắn.

Lão Dương nói, “Cũng khó trách bọn họ lại nói Lưu Kim đặt điều, với tình trạng thân thể Nhạc Hải căn bản không có khả năng cầm được gậy đánh gôn lén lút tập kích nạn nhân rồi chạy trốn… Hắn căn bản không chạy được.”

Công Tôn lại đọc hai bản báo cáo kiểm tra thi thể trước đó, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm.

Triển Chiêu và Triệu Tước đều đứng đối diện Công Tôn, nhìn cử động của anh, Mã Hán dựa vào tường, vẫn như trước mặt than không nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm nữ nạn nhân trên bàn giải phẫu.

Triệu Hổ dựa vào khung cửa, nhìn xung quanh xem náo nhiệt.

Công Tôn nhìn ảnh chụp thật lâu, đột nhiên cầm lấy ảnh chụp nữ sinh cao trung kia lên so sánh, rồi lại nhìn nữ nạn nhân trên bàn giải phẫu, cuối cùng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm mặt nghiêng của nạn nhân.

Hạ Thiên nghiêng đầu nhìn cử động của Công Tôn, đã ngồi xổm xuống phía đối diện, xem hướng Công Tôn nhìn.

Mọi người chú ý thấy, Công Tôn nhìn chính là cổ nạn nhân trên bàn giải.

“Hạ Thiên.” Công Tôn chỉ chỉ nạn nhân cho Hạ Thiên, nói, “Cậu nâng sau cổ nạn nhân lên xem.”

“Vâng.” Hạ Thiên giơ tay, nhẹ nhàng nâng cổ nạn nhân lên trên một chút.

Vì một động tác này, tất cả mọi người sửng sốt.

“Ế?” Triệu Tước cũng nghiêng qua …nhìn, “Kỳ quái a.”

Lão Dương xoa xoa cằm, “Thật kỳ quái!”

Đứng ở cửa Triệu Hổ bám vào khung cửa hỏi, “Kỳ quái ở đâu?”

Mã Hán xoay mặt nhìn cậu ta, nói, “Người phụ nữ này có hầu kết.”

Triệu Hổ đi qua, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, chỉ thấy Hạ Thiên nâng cổ thi thể lên rồi càng thêm rõ ràng, trước cổ thi thể có một khối nổi lên.

“Phụ nữ hẳn là không có mà nhỉ?” Triệu Hổ hỏi.

“Trong một số rất ít trường hợp có khả năng sẽ hơi nổi lên một chút, thế nhưng sẽ không rõ ràng như vậy.” Công Tôn nói.

“Người biến tính?” Triệu Tước hỏi.

“Cô nữ sinh cao trung này cũng có.” Công Tôn lấy ảnh chụp mặt nghiêng nữ sinh cao trung trong báo cáo khám nghiệm tử thi ra, dán trên bảng thủy tinh đen cho mọi người nhìn.

Tiếp đó anh lại dán thêm ảnh chụp nạn nhân của sáu năm trước, là một ông già, chỗ cổ có hầu kết thì rất bình thường, thế nhưng…

“Người lúc ngửa đầu ra sau hầu kết mới dễ lộ.” Triển Chiêu nói, “Vì sao chỉ nằm như thế, lại rõ ràng như vậy? Hơn nữa hai nữ nhân đều có, có phải quá trùng hợp hay không?”

Công Tôn khoát tay với Hạ Thiên.

Hạ Thiên đưa dao giải phẫu cho Công Tôn.

Công Tôn giơ tay, lần mò quanh cổ nạn nhân một chút, sau đó dùng dao giải phẫu sắc bén cắt dọc chính giữa cổ nạn nhân…

Sau đó, Công Tôn buông dao, dùng tay lục lọi trong cổ nạn nhân một hồi, cuối cùng nhướn mày, rút ra bên ngoài… Rút được một cây châm dài khoảng 5cm.

Mọi người há to miệng.

Dương pháp y cũng đẩy kính mắt, “Đó là vật gì vậy?”

Công Tôn để cây châm vào khay trắng Hạ Thiên giơ lên, kéo cái đèn cường độ lớn qua, mọi người ghé sát vào xem.

Cây châm màu đen, nhìn như là bằng gang, thô như một cái đinh, một đầu vô cùng nhọn, đầu kia thì tròn, nhìn kỹ… Phần tròn được trạm trổ thành hình đầu lâu, rất đơn giản nhưng rất rõ ràng, cây châm không thẳng lắm, cảm giác như làm thủ công.

Công Tôn nhìn mọi người.

Hạ Thiên kinh ngạc, “Cái này làm thế nào đi vào?”

Lão dương cũng thấy không thể tin được, “Thế nhưng trên cổ nạn nhân căn bản không có vết thương.”.

“Là nhét từ miệng vào.” Công Tôn đột nhiên nói.

Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày, nghĩ củng thấy đau quá.

“Sau khi chết mới nhét vào sao?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn nhìn chằm chằm cây châm kia một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn mọi người, “Đây có thể là vong linh châm.”

Mọi người sửng sốt.

Triệu Tước hiếu kỳ, “Vong linh châm?”

Công Tôn tháo bao tay, cầm lấy điện thoại ấn gọi một dãy số.

Mọi người nghe ra người anh gọi điện tìm chính là Tống Giai Giai, hỏi, “Em có biết ai tinh thông văn hóa mai táng cổ đại không?”

Tống Giai Giai trả lời có, liên hệ xong nói sẽ lập tức đến.

Khoảng nửa giờ sau,tại cửa phòng pháp y của SCI, xuất hiện một người đàn ông khoảng ba mươi lai tuổi tóc vàng cao ráo.

Mọi người quay đầu lại nhìn.

Người này khá cao, tóc vàng lại rất chói mắt, mặc áo thun đen và quần da đen. Bạch Cẩm Đường từ toilet đi ra vừa lúc đến cửa phòng pháp y đối mặt với người này.

Người tóc vàng kia vẫy tay với Bạch Cẩm Đường, “U.”

Bạch Cẩm Đường ngẩn người, không giải thích được, “Sao anh lại ở chỗ này?”

Triển Chiêu hiếu kỳ đi ra nhìn, hỏi, “Biết nhau à?”

Bạch Cẩm Đường tựa hồ có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.

Công Tôn suy nghĩ một chút, vội vàng hỏi, “Anh ta chính vị thần nhân được mời tới để đổi vận mà anh nói đó hả?”

Bạch Cẩm Đường nhìn trời, giơ tay xoa đầu Công Tôn, giới thiệu với người tóc vàng, “Vị này chính là vợ nhà.”

Mọi người nhịn không được “phụt” một tiếng, không bất ngờ gì, Công Tôn một cước đá qua, Bạch Cẩm Đường khó khăn lắm mới né được, cười hơi sủng nịnh.

Người tóc vàng híp mắt xem tướng cho Công Tôn, sau đó dựng ngón tay cái với Bạch Cẩm Đường, “Rất có tướng vượng phu!”

(Vượng phu: chỉ phu nhân mang lại may mắn, hạnh phúc cho chồng)

Bạch Cẩm Đường thoả mãn, lại một lần nữa bị Công Tôn đá, lần này ngay cả tránh cũng không, ngọt ngào nhận lấy một cước.

Tất cả mọi người yên lặng quay mặt đi —— đôi này đến tột cùng là từ lúc nào bắt đầu ân ái như thế? Phiền quá!

Người tóc vàng tựa ở cửa, rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng, rồi thấy bảng cấm hút thuốc trên tường, không thể làm gì khác hơn là cất vào lại, trêu chọc Bạch Cẩm Đường, “Cặp song sinh nói anh bị thu phục rồi, tôi còn chưa tin, ra là thật a, vị phu nhân này khí chất rất tốt…”

Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn phóng một đao mắt đao bay qua.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu hợp thời ho khan một tiếng, tuy rằng anh cũng rất muốn xem náo nhiệt, bất quá Bạch Ngọc Đường không ở đây, anh phải phụ trách duy trì trật tự một chút.

Triệu Tước ôm tay hỏi Mã Hán và Triệu Hổ, “Các cậu bình thường cuộc sống đều lạc thú như vậy sao? Bầu không khí làm việc đầy tính pha trò.”

Mã Hán và Triệu Hổ thở dài —— hổ thẹn quá!

Công Tôn nghi hoặc nhìn người tóc vàng, “Tống Giai Giai nói giới thiệu cho tôi là một phú gia phát tài làm nghiệp mai táng đệ nhất, còn nói anh là đại thừa kế thứ NNNN của Trương Thiên Sư.”

Người tóc vàng kia khóe miệng giật giật, tự giới thiệu, “Tôi là Trương Vũ.”

Mọi người nghiêng đầu tập thể, “Bạch tuộc?”

(Trương Vũ: 张禹/Zhāng yǔ; Bạch tuộc: 章鱼/Zhāngyú)

Người tóc vàng hết nói nổi, giơ tay lấy từ trong túi ra một cặp kính nửa khung đen, đeo vào, khỏi phải bàn, đeo kính xong lập tức một luồng khí tức nhã nhặn bại hoại nồng nặc bay đến ập vào mặt.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Cẩm Đường, “Hai người biết nhau?”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Gặp nhau trên máy bay lúc anh mới quay về thành phố S, lúc đó cứ cho là thần nhân.”

Người tóc vàng giơ tay đẩy kính, nói, “Tôi đầu tiên mắt thấy anh ấy đã nói ‘Các hạ bị ôn thần ám thân sao hung thần chiếu mạng, có thể làm ăn rất lớn có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng khai trương hẳn phải chết người, xui xẻo không gì sánh được.”

Mọi người nghe xong vỗ tay, “Chuẩn không cần chỉnh!”

Trương Vũ đắc ý gật đầu.

“Nên anh là thầy tướng số?” Triển Chiêu hỏi.

Trương Vũ từ trong túi móc ra danh thiếp đưa cho Triển Chiêu nói, “Tôi làm nghiệp mai táng, chuyên lo tang sự, nhưng Tống Giai Giai cũng không lừa các vị, tổ tiên tôi đúng là không hề ít nhân vật bắt ma quỷ truyền kỳ, bất quá đã sớm thất truyền rồi, tôi chỉ là hiểu chút da lông về xem tướng, đại thể đều là gạt người, suy luận mà thôi.”

Mọi người gật đầu —— tự nhiên nảy ra cái chân thần nhân, nhưng lại rất thành thật.

“Tìm tôi làm gì?” Trương Vũ hiếu kỳ, “Tống Giai Giai nói các vị hữu thứ tốt cho tôi xem.”

Công Tôn ra hiệu cho anh ta vào phòng pháp y.

Trương Vũ vừa vào cửa thấy thi thể trên bàn giải phẫu liền chau mày, “Thật đáng thương, còn trẻ như thế đã chết rồi.”

Nói xong, hai tay tạo hình chữ thập rồi vỗ nhẹ một cái, nhắm mắt khẽ khom người.

Mọi người nhìn nhau, làm động tác này thật ra rất giống cầu siêu.

Công Tôn đưa cây châm cho anh ta xem.

Trương Vũ ngẩn người, sau đó mắt nhíu, “Vong linh châm!”



Mọi người nhướn mày —— quả nhiên?!

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Vong linh châm là cái gì?”

Trương Vũ nhìn thi thể trên bàn giải phẫu, lẩm bẩm, “Người phụ nữ này, đã làm chuyện xấu gì sao?” Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau.

Triển Chiêu nói với Triệu Hổ, “Nói Tương Bình đi thăm dò điều tra chuyện của ba nạn nhân, càng chi tiết càng tốt.”

Triệu Hổ gật đầu đi ra.

Trương Vũ chỉ chỉ vong linh châm, nói, “Vong linh châm chỉ dùng để báo thù hộ, nói đơn giản thì, người sử dụng chính là hung thủ giết chết người phụ nữ này. Mà mục đích là vì một người khác báo thù, mà người khác đó… ở ngay bên trong vong linh châm.”

“Có ý gì?” Triển Chiêu không hiểu.

“Vong linh châm chỉ dùng hỗn hợp tro cốt người chết với kim loại lỏng làm thành, một loại công nghệ chế tác truyền thống và phương thức báo thù từ xưa.” Trương Vũ giải thích, “Nói đơn giản nữa thì, A mưu sát B, C để báo thù cho B, trước tiên đem tro cốt của B dung nhập cùng kim loại lỏng làm thành vong linh châm. C giết chết A rồi, nhét vong linh châm vào trong cổ A. Như vậy kiếp sau A sẽ bị B khống chế, cả đời đều đối đầu với B, tồn tại giống như một cái xương mắc trong yết hầu vậy, thế nhưng A lại không có cách nào tháo gỡ, cuối cùng chết trên tay B.”

Mọi người nghe được há to miệng.

“Loại này thuộc mê tín phong kiến sao?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi.

Triệu Tước vỗ tay, “Kinh! Hiện tại thanh niên sống thật đặc sắc!”

“Chỉ là truyện kể lại mà thôi.” Trương Vũ nhún vai, “Đương nhiên không phải thật, thế nhưng ý đồ rất rõ ràng, cũng rất ác độc. Bị đối đãi bằng loại phương pháp này, hẳn đã tạo tội nghiệt được coi là không thể tha thứ.”

Công Tôn dùng cái nhíp nhấc cây châm, “Thế nên… Muốn tìm được C, tốt nhất là tìm B trước, mà B này, ở ngay bên trong vong linh châm?”

Tất cả mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào cây châm kim loại —— yêu cầu cao độ đó!



Trong tiểu lâu ở Cửu Lý.

Bạch Ngọc Đường theo Bạch Diệp còn cả cao trung sinh Triêu Hạ đi lên lầu hai.

Đừng thấy tiểu lâu không bắt mắt, bên trong lắp đặt thiết bị vô cùng xa hoa, phong cách cổ xưa kiểu Trung Quốc, mỗi một món đồ gia dụng đều cổ, vừa vào còn tưởng rằng cửa hàng đồ cổ.

Eugene vừa mặc một thân áo sơmi hoa hòe vừa để quả đầu đỏ, dáng vẻ bưng cái bát sứ ngồi ở bên bàn vuông uống trà đặc biệt vi hòa.

Mà ngồi cùng bàn Eugene uống trà, là một ông già gầy gò mặc áo choàng dài màu đen.

Ông già kia cực kỳ giống kiểu nhân vật giang hồ trong mấy bộ phim chính trị, ào choàng dài tóc ngắn, để râu dê gương mặt thon gầy, một tay cầm một chuỗi tràng hạt màu đen, ngón tay theo thói quen chậm rãi gảy hạt châu, quần đen tất trắng hài vải đen, ánh mắt quan sát trên dưới mang theo chút phong thái chính trị gia.

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Diệp.

Bạch Diệp giới thiệu, “Triêu Cửu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Ha hả…” Ánh mắt Triêu Cửu từ trên người Bạch Diệp chuyển tới trên người Bạch Ngọc Đường, quan sát một lần, lại trở lại Bạch Diệp, “Hôm nay ngày gì vậy, khách hiếm a.”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật —— thời không thác loạn rồi sao? Cách nói này, phim xã hội đen hả?

Bạch Diệp đi qua, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, lại bên cạnh bàn ngồi xuống.

Triêu Hạ vừa rồi còn y như một thằng lưu manh chạy vào, dùng trà bàn bưng hai tách trà có nắp đậy ra.

“Có gì phải làm sao?” Triêu Cửu hỏi Bạch Diệp, “Triệu Tước đâu, không đến cùng cậu hả? Cũng không đến thăm ông già tôi đây, biết thế năm đó không nuông chiều nó thế.”

“Tôi tìm ông có việc nghiêm túc.” Bạch Diệp nói với Bạch Ngọc Đường, “Lấy đao ra.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu gì, bất quá vẫn đem bao đựng thanh đao đặt lên trên bàn.

Một động tác Bạch Ngọc Đường tiện tay, làm Bạch Diệp bất đắc dĩ lắc đầu.

Triêu Cửu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “chậc” một tiếng, “Chẳng lẽ là một cái gối thêu hoa thôi sao?”

Eugene đang nhai đậu phộng “khục khục” một tiếng, dùng cánh tay huých Triêu Cửu, nháy mắt, “Lão gia à, người ta chỉ mới dùng súng hà, có dùng đao bao giờ đâu.”

Lão đầu gật đầu, “À… Dùng súng a.”

Bạch Ngọc Đường cũng không nhiều lời vô ích, mở khóa bao, lấy thanh ngân đao ra.

Ngân đao được lấy để lên trên bàn.

Mọi người thấy Triêu Cửu hai mắt sáng lên, Triêu Hạ đang cầm một ấm trà mới ra, liếc mắt nhìn thấy, kêu lên kinh hãi, “Oa! Quá đỉnh!”

Triêu Cửu vuốt vuốt chòm râu, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đao của cậu?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Ông già nở nụ cười, lắc đầu, “Vật trang trí.”

Bạch Diệp cầm lấy, rút đao ra khỏi vỏ.

Lưỡi đao sắc bén phản chiếu ánh đèn trắng trong phòng, tạo thành một vệt sáng trắng chói mắt.

Eugene nhíu mày, “Đồ tốt a, sao lại là vật trang trí?”

Bạch Diệp cũng gật đầu.

Triêu Cửu nhấp một ngụm trà, “Cậu ta cũng có dùng đâu, có tốt mấy thì sao chứ.”

“Ông dạy cậu ta đi, không phải cậu ta sẽ dùng sao.” Bạch Diệp uống trà, nói thờ ơ.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc liếc Diệp, ý là —— không phải chứ?

Triêu Cửu cười gượng một tiếng, “Cậu nhóc này một chút ngoan độc cũng không có, dạy được không đấy.”

“Không thử làm sao biết.” Bạch Diệp nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường không nói gì.

“Tiểu Hạ.” Triêu Cửu nói với Triêu Hạ, “Mở kho.”

Triêu Hạ hớn hở chạy đi.

Bạch Ngọc Đường liếc Diệp.

Bạch Diệp giơ tay vỗ vỗ, “Đừng để Duẫn Văn mất mặt.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Triêu Cửu đứng lên, ngoắc Bạch Ngọc Đường, “Cầm đao đi theo tôi.”

Bạch Ngọc Đường không động.

Ông già nở nụ cười, “Sợ sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, hỏi ngược, “Tôi vì sao phải học ông?”

Ông già sửng sốt, liếc Diệp.

Bạch Diệp nhún vai.

“Ông lợi hại lắm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Ông già vuốt vuốt chòm râu.

“Thắng tôi mới có tư cách dạy tôi.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy đao, đứng lên, liếc Diệp, “Ông cũng thế.”

Triêu Cửu cười gật đầu, “Thú vị.” Nói rồi, đi đến phía cầu thang phía sau bình phong, ngoắc Bạch Ngọc Đường, “Vậy đến đây cùng lão già này tiếp mấy chiêu.”

Bạch Ngọc Đường đi theo, Bạch Diệp cũng cầm đao đuổi theo.

Eugene một tay bưng chén trà một tay bưng đĩa đậu phộng hăng hái bừng bừng chạy theo sát, “Thật thú vị!”