Siêu Cấp Binh Vương

Chương 448: Thả Mồi Câu




Mặc dù nói mảnh đất kia là Dương Thiên lưu lại, đối với Hắc Quả Phụ Cơ Văn có ý nghĩa rất quan trọng, nhưng do tính đặc thù của mảnh đất kia, cho dù cô không muốn bán, cũng không thể không bán. Hoàng Phủ Kình Thiên tự mình đến nói với cô, là đã quá khách khí với cô rồi, chính phủ có thể trực tiếp hạ lệnh thu hồi mảnh đất kia, sau đó một đem ra bán đấu giá, như vậy cũng không chút nào ảnh hưởng đến kế hoạch của Hoàng Phủ Kình Thiên.

Đã đã biết tầm quan trọng của mảnh đất kia cùng với kế hoạch của Phổ Hi Kim, Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng tin tưởng hắn chắc chắn sẽ không đơn giản mà buông tha mảnh đất kia Về phần Hoàng Phủ Kình Thiên muốn làm gì, thì Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không biết rồi, hơn nữa, cô cũng không dám hỏi lung tung, dù sao có một số việc biết càng ít càng tốt, biết nhiều đối với bản thân không phải là chuyện tốt gì.

Hoàng Phủ Kình Thiên tự mình ra mặt, còn có tầng quan hệ của Vân Loan, Hắc Quả Phụ Cơ Văn tự nhiên là không thể không đồng ý. Gật gật đầu, đáp ứng yêu cầu của Hoàng Phủ Kình Thiên. Hoàng Phủ Kình Thiên ngược lại cũng không có chút nào keo kiệt, nói đợi sau khi giải quyết xong Phổ Hi Kim, quốc gia sẽ dùng tiền mua lại mảnh đất kia. Đây cũng chính là nói, Hoàng Phủ Kình Thiên đã chiếu cố Hắc Quả Phụ Cơ Văn rất nhiều rồi.

Kỳ thật, đây cũng là chuyện không có cách nào, nếu như dựa theo kế hoạch lúc trước, là để cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi giải quyết Hắc Quả Phụ Cơ Văn, sau đó lại thông qua chuyện của Phổ Hi Kim để giải quyết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi luôn, như vậy có thể khiến cho giới giang hồ Đông Bắc thay máu một lần, lại phối hợp với hành động đả kích hắc đạo của chính phủ, tin tưởng giới giang hồ Đông Bắc sẽ còn hỗn loạn nữa, ít nhất có thể bình tĩnh trong một thời gian ngắn.

Bất quá, bởi vì sự xuất hiện của Diệp Khiêm nên đã làm rối loạn kế hoạch này, vì vậy Hoàng Phủ Kình Thiên không thể không một lần nữa đem tiền cược đặt ở trên người Hắc Quả Phụ Cơ Văn. Nếu như để cho cô tiếp quản giới giang hồ Đông Bắc, tin tưởng nơi đây sẽ giảm bớt tranh đấu a. Quốc gia, cầu chính là một xã hội yên ổn phồn vinh, mỗi người đều có cơm ăn, áo mặc, chỉ cần những kẻ trong giới giang hồ không làm ra chuyện gì quá lớn, thì bọn họ đối với sự phát triển của quốc gia vẫn có tác dụng nhất định.

Sau khi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn đạt thành hiệp nghị, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có đáp ứng Vân Loan ở lại chỗ này qua đêm, liền đứng dậy đi ra khỏi biệt thự, sau đó chạy về khách sạn đã đặt trước.

Phổ Hi Kim đã chuẩn bị rất nhiều thời gian cho kế hoạch này, đầu tư lớn như vậy, tin tưởng ông chủ Tác Lạc Duy Ước Phu của hắn cũng đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Cho nên Hoàng Phủ Kình Thiên có lý do tin tưởng, chỉ cần Phổ Hi Kim mua được mảnh đất kia, nhất định sẽ lập tức vận chuyển dầu mỏ về nước Nga. Đến lúc đó hắn chỉ cần đến bắt quả tang tại trận, thì chẳng những có thể công khai đem toàn bộ tài sản của Phổ Hi Kim tại Hoa Hạ lưu lại, còn có thể làm cho chính phủ nước Nga tìm không ra bất luận lấy do gì để bao che chuyện này.

Hiện tại, chuyên mà Hoàng Phủ Kình Thiên lo lắng nhất chính là Diệp Khiêm rồi, lo lắng hắn ở bên trong chuyện này chặn ngang một cước, như vậy thì chuyện này sẽ không còn dễ dàng giải quyết nữa. Dựa vào tính tình của Diệp Khiêm thì có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, dù sao Hoàng Phủ Kình Thiên đã có đủ chuyện để mà lo lắng rồi, nếu không thì hắn cũng không cần phải tự thân xuất mã đến Đông Bắc rồi, tùy tiện tìm một thủ hạ cũng có thể làm thỏa đáng chuyện này.

Diệp Khiêm là người có tính tình quật cường, hắn cũng dám nói có thể khuyên bảo Diệp Khiêm, thì chớ nói chi là thủ hạ của hắn. Vạn nhất tính quật cường của Diệp Khiêm tái phát thì chuyện này sẽ náo càng lúc càng lớn.

Hoàng Phủ Kình Thiên có chút lắc đầu, tranh thủ thời gian nằm ngủ, sáng sớm ngày mai phải đi tìm Diệp Khiêm nói chuyện này, hi vọng hắn sẽ cho mình vài phần mặt mũi.

Lúc này Diệp Khiêm, lại thoải mái nhàn nhã nằm ở trong phòng khách sạn xem tivi. Tin tức Hoàng Phủ Kình Thiên đến Đông Bắc, hắn tự nhiên đã biết rõ, đây chính là chuyện hắn đang chờ đợi nha. Hoàng Phủ Kình Thiên rốt cuộc đã hết nhịn được nữa rồi, Diệp Khiêm không khỏi âm thầm nở nụ cười một chút. Trong nội tâm của Diệp Khiêm kỳ thật đã sớm có quyết định rồi, hắn không muốn cùng cao tầng Hoa Hạ tranh đấu, nhưng cũng không thể để mặc cho bọn họ bài bố, cho nên, mặc kệ Hoàng Phủ Kình Thiên có đến tìm hắn hay không thì kế hoạch của hắn cũng sẽ tiếp tục làm.

Gọi một cú điện thoại cho Lâm Phong, đem kế hoạch của hắn nói đơn giản một chút, Lâm Phong có chút cười cười, đáp ứng. Sau đó hắn lại hỏi Thất Sát đã chuẩn bị xong hết chưa, Lâm Phong chỉ nói một câu, OK. Về sau, hai người tùy tiện hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại.

Tuy cùng Lâm Phong chỉ gặp mặt hai lần, càng chưa có gì nói là thâm giao, nhưng Diệp Khiêm vẫn rất tín nhiệm hắn. Đây là chỉ đơn thuần là một loại cảm giác, cảm giác Lâm Phong là một người đáng giá để hắn đem mạng sống của mình phó thác. Hắn tin tưởng, Lâm Phong sẽ không để cho hắn thất vọng, cũng tin tưởng tình cảm Lâm Phong đối với hắn cũng giống như hắn đối với Lâm Phong.

Tình cảm nam nhân có đôi khi huyền diệu như thế, rất nhiều chuyện không nhất định phải nói ra, nhưng cả hai vẫn có thể cảm giác được ý nghĩ của đối phương. Đây cũng là điểm khác nhau giữa nam nhân cùng nữ nhân, giống như nữ nhân thích nam nhân của mình mỗi ngày đều nói "I love you" với mình, mà nam nhân lại không nhất định muốn làm như vậy. Bởi vì, trong nội tâm của nam nhân, có mấy lời không cần phải nói ra, chỉ cần dùng hành động đi chứng minh là được rồi.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Kình Thiên lái ô-tô chạy tới khách sạn nơi Diệp Khiêm đang ở. Mà sáng sớm hôm nay Diệp Khiêm đã rời khỏi khách sạn, đi du lịch bốn phía. Leo núi, đây là chuyện lâu lắm rồi Diệp Khiêm không có làm.

Mà Phổ Hi Kim bên kia cũng đúng như Hoàng Phủ Kình Thiên sở liệu, hắn đã gọi một cú điện thoại cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn, muốn cùng cô gặp mặt. Hắn cũng rất muốn gặp Diệp Khiêm, thế nhưng mà ngày đó tại biệt thự của Cơ Văn, Diệp Khiêm cũng không có cho hắn số điện thoại, hơn nữa hắn vẫn chưa điều tra ra thân phận của Diệp Khiêm, nên không cách nào đi liên hệ với Diệp Khiêm. Cho nên, đành phải hẹn gặp Hắc Quả Phụ Cơ Văn, hy vọng cô sẽ đồng ý bán mãnh đất kia cho hắn.

Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không có bởi vì yêu cầu của Hoàng Phủ Kình Thiên, mà liền đem mảnh đất trong tay cô bán cho Phổ Hi Kim. Cô chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Sáng hôm nay tôi có việc, bất quá tôi còn có một giờ thời gian rãnh. Như vậy đi, lúc chín giờ, tôi chờ ông tại biệt thự của tôi."

Phổ Hi Kim không khỏi đại hỉ, liên tục nói nhất định sẽ đến đúng giờ. Từ thái độ ngày hôm qua Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã biểu hiện ra ngoài, Phổ Hi Kim đã nghĩ hôm nay mời cô gặp mặt sẽ rất khó khăn, thật không ngờ Hắc Quả Phụ Cơ Văn vậy mà đáp ứng. Dựa vào kinh nghiệm buôn bán nhiều nhiều năm của hắn, hắn cảm thấy Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã có chút ý tứ muốn bán mảnh đất kia rồi, chỉ không biết ở trong đó có phải có quan hệ đến Diệp Khiêm hay không. Dù sao, ngày hôm qua Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã trực tiếp từ chối hắn, hôm nay giọng nói của cô tuy lãnh đạm, nhưng lại vẫn có chỗ trống để trao đổi, nói không chừng là do Diệp Khiêm đã nói gì rồi a? Phổ Hi Kim ngoại trừ nghĩ như vậy, thì cũng nghĩ không ra còn có nguyên nhân gì khác.

Trong lúc rửa mặt, thay đồ, Phổ Hi Kim cuống quít phân phó lái xe đi mua một ít lễ vật, sau đó liền hướng biệt thự của Hắc Quả Phụ Cơ Văn chạy tới.

Trên đường đi, tâm tình của Phổ Hi Kim có chút phập phồng bất định, dù sao chuyện này cũng đã chuẩn bị lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy một tia ánh sáng rạng đông, hắn sao có thể không vui mừng nha. Chỉ cần hắn làm thỏa đáng chuyện này, tin tưởng hắn nhất định sẽ được Tác Lạc Duy Ước Phu trọng dụng, đến lúc đó hắn có khả năng sẽ tiến thêm một bước nữa a.

Ai nói làm chó săn không có tiền đồ, Phổ Hi Kim cảm thấy làm chó săn là nghề có tiền đồ vô lượng, mấu chốt chính là nhìn ngươi có thể trở thành một con chó săn hợp cách hay không mà thôi. Trong suy nghĩ của hắn, chó săn là nghề không phải bất cứ người nào đều có thể làm được, mà người có thể làm tới cảnh giới giống như hắn bây giờ thì càng không phải là người bình thường nữa rồi.

Kỳ thật mảnh đất kia, từ lúc Dương Thiên còn sống, Phổ Hi Kim cũng đã chú ý tới rồi. Lúc ấy chính phủ thành phố Cáp Nhĩ Tân cử hành đấu giá công khai, Dương Thiên mua đuợc mảnh đất kia. Phổ Hi Kim lúc ấy cũng rất rõ ràng, Dương Thiên là kiêu hùng, hắn cùng các ban ngành chính phủ có quan hệ tương đối sâu, nên Phổ Hi Kim không có cơ hội tranh giành mảnh đất đó với hắn.

Về sau, Phổ Hi Kim cũng từng đi gặp Dương Thiên rất nhiều lần để hỏi mua lại mảnh đất đó, thế nhưng mà Dương Thiên lại không chút do dự liền cự tuyệt. Trong suy nghỉ của Dương Thiên lúc đó là, hắn cả đời làm chuyện thất đức quá nhiều, hắn muốn tích đức cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn, cho nên hắn có ý định dùng mảnh đất kia xây dựng thành một ngôi trường học, cung cấp cho những đứa trẻ nghèo khó không có cơ hội đi học. Đáng tiếc chính là, tâm nguyện của hắn cuối cùng cũng không có thực hiện được, lại âm thầm lặng lẻ chết trong sa mạc Tây Bắc.

Phổ Hi Kim đã đả thông đường ống dẫn dầu dưới mặt đất, một khi hắn mua được mảnh đất kia, thì liền có thể vận chuyển dầu mỏ về nước Nga. Cho nên, lúc ấy hắn đã tìm được đối thủ một mất một còn của Dương Thiên là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, sự thật chứng minh, hắn đã không có tìm lầm người, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi rất thuận lợi mượn tay Tây Bắc Vương giết chết Dương Thiên. Phổ Hi Kim vốn tưởng rằng như vậy là có thể đem mảnh đất kia cầm xuống rồi, thế nhưng mà ai biết lại đi ra một Hắc Quả Phụ Cơ Văn, khiến cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi vô kế khả thi, chuyện này lại để cho hắn có chút thất vọng không thôi.

Cho tới hôm nay, hắn đã bất cứ giá nào rồi, sau khi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn lần thứ nhất trao đổi không thành công, liền cổ động Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ra tay giết Hắc Quả Phụ Cơ Văn, kết quả lại càng vượt quá dự liệu của hắn, vô duyên vô cớ chạy đến một tên Diệp Khiêm, phá hủy kế hoạch của hắn, hắn không thể không một lần nữa chuẩn bị kế hoạch khác.

Hôm nay, Hắc Quả Phụ Cơ Văn cuối cùng cũng có chút nhả ra rồi, chuyện này để cho Phổ Hi Kim vui vẻ không thôi, cảm thấy những cố gắng của hắn lâu nay không có uổng phí. Nếu không, hắn chỉ sợ không có mặt mũi để đi gặp Tác Lạc Duy Ước Phu rồi, lúc đó kim bài chó săn của hắn cũng bị đập phá.