Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 199: Vào phòng thí nghiệm, còn có thời gian chơi bắn súng sao?




Lê Tiếu đi qua, đứng trước một dãy hộp, mắt cô sáng như sao.

Brazil PT, France Mle, Colt, Beretta, Desert Eagle ... VV

Mỗi khẩu súng trong hộp đều là súng nổi tiếng đã ngừng sản xuất từ lâu, thậm chí còn rất khó tìm ở các cuộc đấu giá.

Nhưng Thương Úc lại lấy ra tám khẩu một lúc, còn bày trong phòng bắn súng của câu lạc bộ một cách đường hoàng.

Lê Tiếu nhíu mày nhìn Thương Úc, ngay sau đó, cô lấy khẩu Desert Eagle phiên bản bình thường ra khỏi hộp.

Mặc dù cỡ nòng cũng là 0.375, nhưng nó không thể so sánh với Golden Desert Eagle.

Thương Úc nhìn động tác cầm súng và lấy băng đạn của Lê Tiếu, ý cười nồng đượm trong mắt anh.

Quả là cô gái của anh, thật là một người dùng súng lão luyện.

Đêm đó, ở khe núi Nam Dương, mặc dù mưa to tầm tã, lòng anh đầy tức giận nhưng vẫn chú ý đến tư thế cầm súng thuần thục của Lê Tiếu.

"Diễn gia, anh mang nhiều súng như vậy làm gì?"

Lê Tiếu cầm Desert Eagle, lấy làm khó hiểu nhướng mày.

Phòng bắn súng có súng dân dụng an toàn, khẩu này quả thực là không thể sử dụng tùy tiện.

Khả năng duy nhất là anh đã cho người mang tới.

Thương Úc thủng thẳng rít một hơi thuốc lá, tiện tay cầm khẩu Colt lên, mỉm cười: "Cuối tuần vào phòng thí nghiệm, em còn có thời gian chơi bắn súng sao?"

Lê Tiếu ngẩn ra, không nói gì.

Đừng nói là chơi bắn súng, có lẽ cô còn chẳng có thời gian ăn uống ngủ nghỉ nữa kìa.

Làm nghiên cứu, không phải trò đùa.

Thương Úc thấy cô tỏ vẻ hờn dỗi mân mê thân súng thì tiện tay vứt khẩu Colt xuống, vỗ vai cô rồi hất mặt về phía bia bắn: "Đi đi, ở dưới đáy hộp có đạn, em muốn bắn bao nhiêu thì bắn bấy nhiêu."

Giọng điệu nuông chiều của anh khiến Lê Tiếu co đầu ngón tay, trong lòng đầy cảm giác khó tả.

Có lẽ chỉ có bạn trai cô mới mang súng thật quý hiếm cho cô chơi thỏa thích như vậy.

Quả thực là đã lâu rồi Lê Tiếu không dùng súng.

Nói cho cùng, chạm vào và giơ tay bắn rất khác biệt.

Nhưng dù là bao lâu, thứ vũ khí lạnh lẽo và đầy mùi chết chóc này vẫn là sở thích của cô.

Lê Tiếu cầm khẩu Desert Eagle phiên bản bình thường xoay hai lần, sau đó ngước mắt nhìn qua Thương Úc. Chốc lát sau, cô không kìm được mà đi đến trước mặt anh, kiễng chân hôn nhẹ lên má anh: "Cảm ơn Diễn gia."

Ánh mắt của Thương Úc trở nên sâu thẳm. Nhìn Lê Tiếu đi đến bệ bắn, anh khẽ nhếch môi, tựa người vào bàn dài, nhìn cô chậm rãi giơ tay lên, bắn vào bia ba phát liền.

Sức nổ của súng quả thực rất khác so với súng an toàn.

Kể cả sức giật và tiếng nổ cũng mang hiệu ứng làm người ta giật mình.

Song, Lê Tiếu không đeo kính bảo hộ, cũng chẳng đeo máy trợ thính. Sau khi ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng trong không khí, khóe mắt và đuôi mày của cô đều toát ra vẻ ngông cuồng và khoa trương.

Trong một khoảnh khắc, cô như quay trở lại vài năm trước.

Rừng nguyên sinh cằn cỗi, bộ lạc biên giới bạo loạn, cỏ dại trộn lẫn máu tanh gay mũi.

Thất Tử khí thế mãnh liệt nơi biên giới, vừa lái xe, vừa cầm súng, so tài với đám lính đánh thuê có ý đồ quậy phá biên giới.

Đó là khoảng thời gian tràn ngập màu máu, nhưng cũng khó quên nhất trong đời Lê Tiếu.

Hình ảnh lần lượt nháy qua, không biết nghĩ tới điều gì, Lê Tiếu mở mắt ra, thở dồn dập.

Tay cầm súng của cô khẽ run, mắt dần nổi lên tia máu, ánh mắt lộ vẻ kìm nén.

Đột nhiên, một cơ thể ấm áp từ bên cạnh cô áp tới.

Bàn tay lớn và ấm áp phủ lên tay cầm súng của cô, tay kia ôm lấy eo cô, lập tức xua tan sự run rẩy ở đầu ngón tay, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp quyến rũ: "Bắn súng mà còn mất tập trung?"